Chỉ là, hình như có tiếng người từng bước từng bước bước lên bậc càu thang ở phía ngoài, bước chân thong thả nhưng khiến hai người dưới phòng kia sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Ta chỉ thấy gương mặt của tên Ôn Triều kia tựa như gặp quỷ, nháy mắt tụt hết huyết sắc vốn đã không thừa thãi, run rẩy lết vào góc phòng. Cộp cộp cộp từng tiếng một, bước chân kia ngày càng gần, một thân áo bào đen dáng dấp thon dài, bên hông buộc một cây sáo, dáng đi ung dung tuỳ tiện.

Ta cùng Lam Vong Cơ ở trên nóc nhà không tự chủ được mà cùng lúc cầm lên chuôi kiếm. Người áo bào đen nọ dần dà lộ ra cả khuân mặt, ta chính là có chút xúc động muốn bật dậy ngay lập tức, chỉ là chút ý muốn ấy của ta liền bị người áo trắng bên cạnh cản lại.

Là Nguỵ Vô Tiện.

Thế nhưng ngoài gương mặt đó ra, người này từ trên xuống dưới, đều không có một chút nào giống với Nguỵ Vô Tiện trong ký ức của ta. Nguỵ Vô Tiện trước kia là một thiếu niên mang sắc mặt phấn chấn vô cùng, khoé mắt hắn đều phảng phất ý cười, chẳng bao giờ chịu đi đứng cho tử tế, chỉ thích chạy nhảy khắp nơi.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện đang đứng trong căn phòng kia, hoàn toàn xa lạ với ta, toàn thân bao phủ khí lạnh u ám, nụ cười cũng không còn như ánh mặt trời buổi sáng, thay vào đó nụ cười của hắn giờ đây chỉ mang theo sự lạnh lẽo.

Nguỵ Vô Tiện dưng dửng nói: "Khéo quá, lại gặp các ngươi rồi"

Ta nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh đến cực điểm mà Nguỵ Vô Tiện dành cho tên cẩu Ôn Trục Lưu, hắn của trước kia chính là một thiếu niên anh tuấn, dương quan sán lạn, luôn thích tươi cười đối mặt với mọi sự trên thế gian, nhưng ánh mắt của hắn hôm nay lại mang sự hận thù đến cực điểm, trên người còn quẩn quanh một thứ gọi là tà khí, ta nhìn hắn mà trong lòng không hỏi rét run từng cơn.

Từng màn từng màn trước mắt xảy ra khiến toàn thể tâm hồn ta đều chấn động, Nguỵ Vô Tiện đã trở về, lại tựa như hắn chưa từng trở về. 3 tháng qua, rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện đã trải qua những chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play