“Thời gian dài đằng đẵng không khiến hắn cảm thấy xa xôi, mà là hai ba chuyện không thể vãn hồi.”
— Borges
Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Thẩm Miên mới mở mắt. Rèm cửa đáng lẽ được che kín lộ ra một khe hở. Anh bị ánh mặt trời chói chang làm đau mắt. Người đàn ông bề ngoài tinh anh, nhưng nội tâm vẫn là một thiếu niên phiền phức, lề mề ngồi dậy rồi ra khỏi phòng ngủ.
Căn hộ mẹ anh chọn có vị trí rất tốt. Rạng sáng, mặt trời chiếu vào, cả căn nhà tràn ngập mùi nắng. Trên ghế sô pha có một “đống tướng” đang cuộn mình, vẫn bướng bỉnh chống lại sự thuần phục ấm áp của ngoại giới. Thẩm Miên đi qua, bới được vài tầng phát hiện mình đào phải một đôi chân trắng nõn. Anh đổi hướng kéo chăn, lúc này mới trông thấy khuôn mặt của Dung Duyệt.
Một khuôn mặt chỉ cần nhìn sẽ khiến người ta ngừng thở.
“Dung Duyệt.” Thẩm Miên ổn định tâm tình rồi gọi hắn.
Dung Duyệt mơ màng mở mắt.
“Hôm nay em có việc gì không?”
Dung Duyệt gật đầu. “Em phải đến trường và đài phát thanh một chuyến.”
“Vậy mau dậy đi!”
Dung Duyệt đáp một tiếng, sau đó lại rúc vào trong chăn.
Thẩm Miên thấy dáng vẻ của hắn, muốn nói lại thôi, bàn tay đã đưa ra cũng do dự một hồi, cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi. Chờ anh chuẩn bị xong bữa sáng, Dung Duyệt cũng rửa mặt xong, chậm chạp đi ra từ phòng tắm. Mái tóc đen rối bời, đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện dưới chiếc quần sooc.
Rõ ràng bọn họ đã lâu không gặp, lúc chia tay tuyệt đối không vui vẻ, nhưng thái độ của Dung Duyệt dường như không hề thay đổi.
Nói thật, Thẩm Miên cảm thấy hơi đáng sợ.
Lúc ăn điểm tâm, Dung Duyệt vẫn gắp từng sợi mì một.
“Chìa khóa.” Dung Duyệt vươn tay về phía anh.
Thẩm Miên thở dài, đi đến ngăn kéo lật tới lật lui, tìm được chìa khóa dự phòng. Lúc xoay người đưa chìa khóa cho Dung Duyệt, anh bất cẩn dẫm vào chân hắn, nhưng Dung Duyệt không hề có phản ứng.
Dung Duyệt bị suy giảm cảm giác, lúc Thẩm Miên đang ngây người, hắn mới rút chân ra khỏi chân của Thẩm Miên.
Thẩm Miên thoáng sửng sốt.
“Không đau à?”
“Không đau.”
Sau khi cầm chìa khóa nhà, Dung Duyệt lập tức thay quần áo ra ngoài.
Hắn mặc tây trang chỉnh tề, lúc đứng trước gương sửa tóc, Thẩm Miên nhìn mà choáng váng. Thiếu niên bé nhỏ nhà hàng xóm năm ấy thật sự lớn rồi.
Dung Duyệt đi làm, cả quá trình không thèm nhìn anh lấy một cái, dường như bọn họ chính là bạn bè tùy tiện kết giao, thuê phòng.
Thẩm Miên sau đó cũng xuất phát. Sinh viên trong lớp thấy anh liền kêu rên một hồi. Chúng xì xào bàn tán, nhưng Thẩm Miên vẫn nghe rõ sinh viên gọi anh là “Ma quỷ”, “Ông thầy mặt lạnh”, các loại oán trách chui vào lỗ tai anh, nhưng Thẩm Miên vẫn lạnh lùng lên lớp.
Anh thật sự không ngờ mình sẽ trở thành một người lớn như vậy.
Tiếng bàn luận càng lúc càng lớn, Thẩm Miên đẩy kính mắt, quay đầu lườm sinh viên của mình, phòng học tức khắc trở nên yên tĩnh.
Tan giờ, Thẩm Miên nhận được điện thoại, bên trong là một giọng nói quen thuộc. “Ể, thầy Thẩm.”
Thẩm Miên mím môi, gương mặt lạnh lùng vỡ nát, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. “Diệp Kình.”
Tình bạn hồ bằng cẩu hữu, cảm động trời đất.
Diệp Kình đang làm ở đài phát thanh, Thẩm Miên đích thân đến gặp hắn.
“Phì.” Vừa trông thấy Diệp Kình, Thẩm Miên đã không nhịn được cười. Đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Kình mặc âu phục. Tây trang trang trọng cũng không tôn nổi hình tượng chững chạc của Diệp Kình, ngược lại khiến hắn trông càng đau khổ.
“Bạn ê!” Diệp Kình nhìn thấy Thẩm Miên, giơ tay lên chạy tới, cười tươi như một đóa hoa.
Thẩm Miên cho hắn một tràng pháo tay.
“Đúng rồi, tôi muốn dẫn cậu đi xem một người.” Diệp Kình chợt nhớ ra một việc.
“Hử?” Thẩm Miên hiếu kỳ.
Diệp Kình chỉnh lại thẻ công tác của mình, khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh, dẫn Thẩm Miên văn nhã bại hoại tiến vào tòa cao ốc.
“Biên đạo Diệp.” Trên đường có người trông thấy Diệp Kình, lên tiếng chào hỏi.
Diệp Kình mỉm cười đáp lại.
Thẩm Miên cười khẽ: “Xem ra cậu không nói khoác, quả nhiên bây giờ vô cùng ghê gớm.”
Diệp Kình gãi đầu, chột dạ cười nói: “Chỉ là biên đạo của một chương trình không có rating, chẳng có gì ghê gớm, giờ tôi sẽ dẫn cậu đi xem chương trình có thể hái ra vàng nhất của bọn tôi.”
Thẩm Miên cười: “Ok.”
Hai người đi qua từng cánh cửa, bước qua từng bậc thang. Diệp Kình dẫn Thẩm Miên dừng trước một cánh cửa màu đỏ thẫm. Diệp Kình mở cửa, phong độ nhẹ nhàng hoan nghênh Thẩm Miên đến với thế giới mới.
Thẩm Miên hồn nhiên không hay biết mình sẽ gặp phải chuyện gì, một bước tiến vào.
“Sau khi tạm biệt anh mới hiểu, hóa ra quá trình yêu em đều được hoàn thiện trong sự chia ly. Mỗi lần gặp nhau, ấn tượng em để lại luôn khiến anh phải dùng đầu óc ngu dốt của mình nghĩ cho em một cái tên thân mật, để gọi em trong suốt những ngày còn lại. Ví dụ, như lúc này đây, anh cứ nghĩ mãi: Yêu, yêu à. Em đừng lấy làm lạ. Yêu, chính là em đấy.”
(Trích Yêu em như yêu sinh mệnh – Vương Tiểu Ba, Lý Ngân Hà, NXB Thế giới.) (banhbaonhanrong.wp.com)
Âm thanh trong trẻo như gió trong nắng sớm, Thẩm Miên bị làn gió nhẹ nhàng ấy rung động linh hồn vỡ nát.
Diệp Kình tủm tỉm cười nhìn thanh niên đang ghi âm trong phòng. Dung Duyệt cởi cà vạt, hắn ngồi trong phòng thu âm, nghiêm túc đọc bản thảo. Thỉnh thoảng Dung Duyệt sẽ vặn cổ, vài lọn tóc rơi xuống khuôn mặt điển trai của hắn.
Thẩm Miên mở to mắt, đôi đồng tử nhanh chóng tụ tập ánh sao.
Anh đã nghe nói về tình hình hiện tại của Dung Duyệt vô số lần, cũng rất kinh ngạc về lựa chọn nghề nghiệp của hắn. Nhưng mỗi lần Thẩm Miên nghe Dung Duyệt dùng thanh âm của tự nhiên đọc những lời tỏ tình triền miên, anh lại cảm thấy nếu như giọng nói này không đọc những câu chuyện cảm động đó thì những câu chuyện đấy sao có thể động lòng người đây?
Đạo diễn thấy có người lẻn vào, lập tức phất tay về phía Diệp Kình.
Diệp Kình giơ tay biểu thị đã hiểu, sau đó mang Thẩm Miên ra ngoài.
“Thế nào, tôi đã nói với cậu, bạn trai nhỏ nhà cậu quả nhiên rất lợi hại đúng không?”
Thẩm Miên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Còn lợi hại hơn cậu miêu tả.”
Diệp Kình nghe ra sự tự hào trong câu nói của anh, quả thực không hiểu nổi. “Nếu cậu thích chương trình của Dung Duyệt như vậy vì sao không trực tiếp nói với nó?”
Suốt mấy năm qua, Thẩm Miên không ngừng nghe Diệp Kình hỏi vấn đề này, anh lại lựa chọn im lặng.
Diệp Kình sờ đầu mình. “Tôi cũng không hiểu nổi cậu, nếu cậu muốn biết Dung Duyệt sống thế nào thì gọi điện thoại hỏi thẳng nó không được à, dù sao quan hệ của hai người cũng rất tốt, hà tất cứ phải lén lút thông qua tôi, lại còn bảo tôi chụp trộm với chả quay trộm làm tôi không khác gì biến thái.”
“Nếu tôi còn liên lạc với Dung Duyệt không phải có vẻ rất đê tiện à?” Thẩm Miên cúi đầu, thấu kính che đi ánh mắt của anh.
“Vậy cậu cũng đừng để ý nó như biến thái thế đi.” Diệp Kình cà khịa.
Thẩm Miên hướng về phía bạn thân, lúc này mới dám dùng thái độ nửa đùa nửa thật nói ra lời trong lòng: “Không thể không để ý.”
Diệp Kình căn bản không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không ngu mà hỏi thẳng.
“Dung Duyệt có hai chương trình, một cái là phát sóng trực tiếp bản tin cuối ngày, một cái là ghi âm cho chương trình về các nhà thơ. Công việc sáng nay đã xong, cậu có muốn chờ nó ra rồi gặp mặt không?” Diệp Kình cho rằng Thẩm Miên nhiều năm không gặp Dung Duyệt, đang nghĩ có nên bắc cầu giúp bọn họ gặp nhau hay không. “Thời gian này tôi với thằng nhóc đó quan hệ không tồi, có thể giúp cậu hẹn nó.”
“Không cần, tôi phải về bây giờ, ở trường còn báo cáo phải nộp.”
Diệp Kình phục anh. “Quá bạc tình. Nếu không gặp Dung Duyệt, tốt xấu cũng phải cùng bạn tốt bao năm không gặp ăn một bữa chứ!”
Thẩm Miên nhìn thời gian, quả thực cũng sắp đến buổi trưa. “Cậu muốn ăn gì, tôi mời.”
“Hiếm khi cậu mới qua đây, để tôi mời đi!” Diệp Kình không nhận.
Thẩm Miên yếu ớt từ chối, bởi vì nếu để Diệp Kình mời, hắn sẽ thường đến mấy quán không được tốt lắm. Nhưng anh vạn lần không ngờ tới, ngay cả cửa hàng Diệp Kình cũng lười tìm. Hắn cầm phiếu cơm của mình xuống căng tin tầng dưới. Ở trường ăn cơm căng tin, ra ngoài gặp bạn cũng ăn cơm căng tin, Thẩm Miên nghĩ, cuộc sống của Diệp Kình đúng là phận căng tin.
Cơm nước xong, Thẩm Miên chuẩn bị xuống nhà xe trong sự tiễn đưa của Diệp Kình.
Thang máy đến nơi, anh vừa vào liền gặp một người không ngờ tới.
Dung Duyệt thấy Thẩm Miên cũng thoáng sửng sốt.
Thẩm Miên bước vào một cách tự nhiên bình tĩnh. “Anh tới tìm Diệp Kình.”
Dung Duyệt: “Ồ.”
Thẩm Miên cảm thấy bầu không khí quá xấu hổ, hỏi thêm một câu: “Giờ em định đi đâu?”
“Về trường học, em là trợ giảng.”
Thẩm Miên: “Ừ.” Hôm qua bọn họ ở chung cũng coi như tự nhiên, quả thực đều là biểu hiện giả dối.
Thang máy đến tầng một, Thẩm Miên nhường đường cho Dung Duyệt ra ngoài. Nhưng hắn duỗi tay, ấn lên nút đóng cửa. “Giờ anh cũng về trường nhỉ!”
“Ừ.” Thẩm Miên như lâm đại địch.
“Cho em đi nhờ đi!”
Quả thế, giữa bọn họ rõ ràng đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, sao Dung Duyệt có thể không hỏi, thậm chí xem như năm tháng chưa từng trôi qua.
Thẩm Miên chở Dung Duyệt tới trường học, sau đó cùng Dung Duyệt đi trên sân trường. Lúc tới ngã rẽ, Dung Duyệt tạm biệt anh.
“Em đi bên này.” Dung Duyệt nói xong cũng xoay người, hướng về phía bên kia.
Thẩm Miên gật đầu, đứng tại chỗ dõi theo đối phương. Từ góc độ của anh, có thể trông thấy ở ngã rẽ có một đôi nam nữ đang đi ngược về phía Dung Duyệt. Nam xem như thanh tú, nữ lại xinh đẹp vô cùng. Không đợi Thẩm Miên suy nghĩ vì sao anh cảm thấy cô gái đó quen mắt như vậy, bọn họ đã đối mặt với Dung Duyệt. Thiếu nữ vừa nhìn thấy Dung Duyệt đã lộ ra vẻ sợ hãi.
“Dung Duyệt!!”
Giọng nữ hét ầm lên, tê tâm liệt phế như thể Dung Duyệt là hung thủ giết người!
Dung Duyệt nghe thấy tiếng của cô, hai tay cắm trong túi quần, lạnh lùng đến khó tin.
Thiếu nữ hướng về phía Dung Duyệt hận không thể quỳ xuống tạ tội với hắn. “Tôi van xin anh đừng bám theo tôi nữa!”
Bám theo?
Thẩm Miên nhíu mày.
Ở bên cạnh thiếu nữ còn có một nam sinh, cậu ta vừa nghe cô dứt lời, lập tức vươn tay đẩy Dung Duyệt. “Lại là mày à, thằng biến thái. Có tin tao đánh chết mày không!”
Dung Duyệt tránh khỏi tay cậu ta.
Thẩm Miên tức tốc chạy tới. “Sinh viên bên kia, cô cậu đang làm gì đấy?”
“Thầy Thẩm!” Nam sinh nhận ra Thẩm Miên.
Thẩm Miên chắn trước mặt Dung Duyệt. “Còn cãi nhau ở đây, tôi sẽ gặp giáo viên hướng dẫn của cô cậu.”
Nam sinh lập tức xin lỗi, sau đó kéo thiếu nữ chạy đi.
Thẩm Miên quay đầu thấy Dung Duyệt vẫn thờ ơ, nhịn không được hỏi: “Đó là bạn gái cũ của em à!” Anh trà trộn trong diễn đàn Lung đại, đương nhiên không quên cô gái thường xuất hiện trong ảnh cùng Dung Duyệt một thời gian ngắn.
Dung Duyệt không hiểu mấy người này sao có thể đưa ra kết luận cô ta là bạn gái cũ của hắn. “Nếu anh nói vậy thì cứ coi là thế đi.”
“Sao cô bé ấy…” Thấy em như nhìn thấy quỷ.
Dung Duyệt nghe câu hỏi của anh chợt nhớ lại một chuyện, sau đó cười rộ lên.
Lúc hắn cười thật lòng, quá trình của nụ cười tương đối thong thả, từ khóe môi lan dần đến khóe mắt, cả gương mặt dạt dào sắc xuân.
Thẩm Miên còn chưa hoàn hồn sau nụ cười ấy, Dung Duyệt đã lên tiếng: “Anh muốn biết?”
“Ừ.”
“Rất đáng sợ, anh cũng muốn biết?”
Nói vậy không phải khiến người ta tò mò hơn à?
“Tối nay em sẽ kể cho anh! 7 giờ chương trình của em kết thúc, đến lúc đó gặp nhau ở nhà nhé.”
Thẩm Miên nghe xong, vừa tan lớp lập tức về nhà, anh tính thời gian Dung Duyệt trở về, bắt đầu nấu cơm.
Tiếng quạt thông gió phút chốc trở nên ầm ĩ.
Thẩm Miên lúc này mới hoàn hồn, không phải bây giờ anh đang quá biết điều?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT