Thẩm Miên từng đọc “Cô gái bán hoa”*, trong đó có một đoạn hội thoại khắc sâu vào tâm trí anh.
*Cô gái bán hoa (Pygmalion): là vở kịch sân khấu của George Bernard Shaw năm 1913
— Higgins: Doolittle, ngươi là tên khốn hay là thằng ngốc?
— Doolittle: Cả hai đều có một xíu, thưa ngài. Nhưng người phàm thì khác một chút.
Trong cuộc sống có hai dạng bi kịch: Một là đánh mất dục vọng trong lòng, hai là thực hiện dục vọng đó.
Thẩm Miên cảm thấy Dung Duyệt khiến mình đánh mất dục vọng, cũng khiến mình muốn thực hiện dục vọng của bản thân. Trước mặt Dung Duyệt, anh vừa là tên khốn vừa là thằng ngốc, còn không chỉ một xíu mà chính là thằng ngốc ngu xuẩn nhất thế gian.
“Tại sao em lại cúp máy?” Thẩm Miên hỏi.
“Em không cúp máy, tại hết pin.” Dung Duyệt muốn giơ điện thoại di động, nhưng vì đang ôm Twinkle, không thể động đậy nên đành thôi.
“Em không biết sạc điện thoại à?”
“Cũng đâu có ai gọi cho em, hết pin thì thôi.” Dung Duyệt nói xong, kéo vali định đi.
Thẩm Miên lập tức chạy theo. “Em đi đâu đấy?”
“Tìm chỗ đặt chân, nếu không đêm nay ngủ ở đâu?”
Thẩm Miên cảm thấy Dung Duyệt cố ý nói cho mình nghe, nhưng anh không nhìn ra Dung Duyệt có ý lạt mềm buộc chặt, nói đi liền sải bước đi thật. Mỹ nữ giàu có ban nãy không hề tức giận, cô nhìn Dung Duyệt qua cửa sổ thủy tinh, vẫn đang liều mạng hoa chân múa tay, thỉnh cầu đại mỹ nam cân nhắc mình thêm lần nữa.
Dung Duyệt dừng lại trước mặt cô, tựa hồ đang thật sự cân nhắc.
Thẩm Miên thở dài thườn thượt, dừng bên cạnh hắn. “Bà nội bảo anh tạm thời nhận em.”
“Em rất phiền, hay là thôi đi.” Dung Duyệt nhẹ nhàng nói.
“Em phiền chỗ nào?”
Dung Duyệt nghiêm túc trả lời: “Em không biết nấu cơm, cũng không làm việc nhà, chất lượng giấc ngủ không tốt, còn thường xuyên ngẩn người không để ý tới ai.”
Thẩm Miên đoạt vali của hắn, cúi đầu nói: “Cũng được!” Nghĩ một lúc lại bồi thêm một câu: “Dù sao em cũng chỉ ở tạm thôi mà.” Thẩm Miên kéo vali của Dung Duyệt đi mất.
Dung Duyệt đứng sau lưng anh, đôi mắt vốn không có một gợn sóng giờ đây đang tập trung tinh thần. Hắn nhìn Thẩm Miên chằm chằm, ánh mắt quét anh từ đỉnh đầu đến đế giày. Đôi mắt tham lam, hận không thể nuốt anh vào bụng.
Đi được hai bước, Thẩm Miên lại phát hiện phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo. Anh quay đầu, Dung Duyệt đang ôm chó đi theo anh, Thẩm Miên dừng hắn cũng dừng. Chỉ là bước chân của hắn nhẹ như lá cây rơi xuống đất, không hề phát ra tiếng động.
“Xe anh đậu bên ngoài.” Thẩm Miên nhớ ra việc này.
Giây phút anh quay đầu, ánh mắt Dung Duyệt tức khắc trở nên vô định, trống rỗng như thể người đã bay khỏi thế giới này.
“Nghe anh nói!” Thẩm Miên không khỏi tăng âm lượng.
“Em đang nghe.”
“Gâu!” Twinkle biểu thị mình cũng đang nghe.
Thẩm Miên phát hiện yêu cầu của mình không thể quá cao, chỉ cần Dung Duyệt an phận, chịu đi với mình là được rồi. Đến bãi đậu xe, Thẩm Miên mở cốp, bỏ vali vào bên trong, sau đó mở cửa xe.
“Đi vào!” Thái độ của anh hung dữ như kẻ bắt cóc.
Dung Duyệt nghe gì làm nấy, bế Twinkle lập tức chui vào ghế sau. Thẩm Miên đóng cửa xe, sau đó ngồi vào ghế lái.
Xe con khởi động, phong cảnh nhàm chán của thành thị không ngừng biến đổi. Dung Duyệt chống cằm nhìn tòa cao ốc vụt qua trước mặt. “Anh học lái xe từ khi nào?”
“Năm ba đại học lấy được bằng lái.” Thẩm Miên tùy ý trả lời.
“Thật tốt.”
Thẩm Miên nhíu mày. Nói thật, anh thích nhìn mặt Dung Duyệt lúc nói chuyện. Vì không thấy biểu cảm của hắn, không bắt được cảm xúc chợt lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm kia, Thẩm Miên sẽ không biết rốt cuộc Dung Duyệt đang nghĩ gì. Từ xưa anh đã biết Dung Duyệt là một kẻ lừa đảo, nhưng mà kẻ lừa đảo không hề khôn khéo như hắn tưởng tượng, ánh mắt không giấu được tâm tình.
Xe ô tô thuận lợi đến đích. Lúc mở cửa, hình ảnh đáng xấu hổ Thẩm Miên chưa từng nghĩ tới xuất hiện. Vì anh mới chuyển đến không lâu, hơn nữa không có tâm tư nên cả căn phòng vẫn chưa được thu dọn. Thùng các-tông ngổn ngang, chồng chất lên nhau, nhiều vật dụng trong nhà vẫn đang che vải trắng.
Dung Duyệt hơi khiết phích lui về phía sau một bước.
Thẩm Miên cảm giác vali bị đoạt mất, anh quay đầu, Dung Duyệt bỏ đi không chút nghĩ ngợi.
Thẩm Miên không ngờ sẽ có một ngày mình hèn mọn đến vậy. Anh cố gắng kéo vali của Dung Duyệt, dùng giọng nói thành khẩn trước nay chưa từng có: “Cho anh chút thời gian đi, anh dọn xong ngay đây.”
Dung Duyệt ngồi trên vali, Thẩm Miên vọt vào trong phòng miệt mài dọn dẹp. Vì lượng công việc thật sự quá lớn, anh không thể không gọi điện đến trường học. “Thầy Lý, em là Thẩm Miên. Trong nhà em có chút việc, em muốn xin nghỉ ngày hôm nay.”
Thầy Lý khoa vật lý học là một người phụ trách dễ nói chuyện. Hai người trao đổi dăm ba câu rồi kết thúc đàm thoại.
Sau đó, cả căn phòng vang lên tiếng huỳnh huỵch. Thẩm Miên tháo kính mắt kim loại, bận đến vã mồ hôi hột. Cánh cửa bị đẩy ra, Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên thu dọn đồ đạc. Vì động tác của anh quá mạnh, áo sơ mi vốn nhét trong quần bị tuột ra, để lộ cơ bắp căng mịn. Xem như cảnh đẹp ý vui, Dung Duyệt dựa bên cạnh cửa quan sát anh.
Đợi Thẩm Miên vứt hết rác ra ngoài, Dung Duyệt mới lề mề kéo vali đi vào.
“Anh vẫn chưa dọn xong phòng ngủ cho em.” Thẩm Miên thở hồng hộc, tựa lên ghế gỗ.
“Em ngủ sô pha là được rồi. Ở nhà mợ Lăng Tiêu em cũng ngủ như vậy, nằm trên giường em không ngủ được.” Dung Duyệt ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đánh giá độ thoải mái của chiếc ghế này.
“Không ngờ em lại nuôi chó.” Thẩm Miên hơi kinh ngạc, lúc mới thấy Dung Duyệt ôm một con chó, anh đã giật mình.
“Tịch Mộ bảo em nuôi.” Dung Duyệt đáp: “Nó tên là Twinkle.”
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt tay chân thon dài ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, vuốt ve Twinkle, trong phút chốc, anh cảm thấy thanh niên này dường như đã thực sự thay đổi.
“Anh đi tắm đây, em cứ tự nhiên nhé!” Thẩm Miên vào phòng lấy quần áo rồi đi tắm.
Dung Duyệt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sau đó yên lặng kéo lông chó, phát tiết tâm trạng của mình. Twinkle rên rỉ.
Khi nước nóng xả xuống, đầu óc Thẩm Miên dần dần thanh tỉnh. Anh ôm đầu gối, ngồi sụp xuống, vẻ mặt thất bại nhìn dòng nước. Anh đã làm ra chuyện điên rồ gì vậy! Thế mà đưa Dung Duyệt về nhà!
Thẩm Miên tắm xong, cầm khăn mặt lau tóc. Dung Duyệt đã ngủ trên ghế sô pha. Twinkle chạy tới chạy lui trên sàn nhà, vẻ mặt đáng yêu vẫy đuôi nhìn Thẩm Miên. Thẩm Miên xoa đầu nó rồi về phòng lấy chăn, đắp lên người Dung Duyệt.
Dung Duyệt cảm nhận được hơi ấm tức khắc rúc vào trong chăn.
Thẩm Miên ngồi đối diện, lau tóc, nhìn khuôn mặt Dung Duyệt như có điều suy nghĩ.
Dung Duyệt ngủ thẳng đến 2 giờ chiều. Thẩm Miên soạn giáo án ở bên cạnh, thấy Dung Duyệt đã tỉnh lập tức hỏi: “Tỉnh rồi à, có đói bụng không? Em muốn ăn gì?”
“Sao cũng được!” Dung Duyệt ôm trán, cảm giác đầu âm ỉ đau.
Thẩm Miên liếc hắn một cái rồi đi vào bếp nấu một tô mì.
Dung Duyệt nhận bát đũa, cúi đầu ăn.
Thẩm Miên hỏi: “Có mặn không?”
“Em không biết.”
“Thế nhạt không?”
“Em không biết.”
Thẩm Miên liên tục đặt đâu hỏi làm Dung Duyệt nhận ra anh đang thăm dò mình, vì thế thẳng thắn nói với anh: “Em không có vị giác.”
Đôi mắt hắn như hai viên ngọc đen khúc xạ ánh sáng, dù gian nan cũng không tuyệt vọng.
Thẩm Miên phát hiện mình rất khâm phục Dung Duyệt. Ngàn vạn người trên thế giới sẽ cảm thấy cuộc sống của hắn rất đáng thương, kẻ mộng mơ đắm chìm giữa cô đơn, không cách nào tìm thấy sự cân bằng giữa hiện thực và mộng cảnh, thiên đường của hắn không tìm được một cánh cửa có thể tự do ra vào.
Nhưng Dung Duyệt không thèm để ý. Tịch mịch cũng được, hư ảo cũng tốt, hắn không cần người khác thương hại. Dù bị ném lên giữa không trung hít thở không thông, thiên sứ vẫn tỏa sáng mỉm cười với hắn.
“Anh muốn hỏi em một chuyện.” Thẩm Miên nghe thấy tiếng hô hấp của mình bắt đầu rối loạn.
“Hửm?”
Thẩm Miên nhìn sâu vào mắt hắn. “Em mất vị giác là vì anh sao?”
Dung Duyệt liếc nhìn anh. “Anh muốn hỏi em vấn đề đó vào lúc này?”
“Em muốn trả lời thì trả lời, không muốn nói thì thôi.” Thẩm Miên quay đầu đi chỗ khác.
Dung Duyệt dùng đũa vớt mì. Hắn ăn từng sợi một, dù không có vị giác cũng vui thú. “Có một phần nguyên nhân là anh, nhưng không phải tất cả.”
Sao Thẩm Miên cảm giác ý hắn là mình không hề quan trọng đến vậy.
Dung Duyệt vớt lên một sợi mì, nhưng nhất thời không khống chế được lực làm đứt nó. “Khi đó, Tịch Mộ đập tan thế giới giả tưởng của em. Anh ta nói với em, những thứ em vẫn luôn cho rằng chúng có thật đều là trí tưởng tượng nên tâm lý của em sụp đổ. Có lẽ anh rất khó tưởng tượng, nó giống như đột nhiên có người nói với anh, trái đất anh đang sinh sống chỉ là món đồ chơi do ai đó sản xuất, và trong đó anh là con búp bê nhân tạo. Mọi thứ anh trải qua chỉ là trò chơi đồ hàng của người khác, yêu hận tình thù của anh đều là giả. Sau đó, em còn nhận được tin nhắn trước khi tự sát của Chu Ngạn Hiến, trái tim vốn đang bể nát càng không thể chịu nổi.” Dung Duyệt không né tránh: “Anh là một trong những nguyên nhân, quá nhiều chuyện tồi tệ thi nhau kéo đến mà em chỉ là một con thỏ mềm yếu.”
Hắn chỉ là một con thỏ lông xù mang mũ dạ đứng dưới bầu trời, đợi một người tới xoa lỗ tai mềm mại của mình.
Thế nhưng Thần lại giáng cho hắn một đòn nghiêm trọng.
“Chu Ngạn Hiến tự sát?” Thẩm Miên kinh ngạc.
“Y mắc bệnh trầm cảm.” Dung Duyệt nói: “Nhưng may là Chu Ngạn Hiến cắt cổ tay không bao lâu thì được người khác phát hiện, sau đó đưa vào bệnh viện, cuối cùng nhặt về một cái mạng.”
Thẩm Miên nhìn xoáy tóc của đối phương, sóng mắt dập dờn. “Vậy còn em?”
“Em không mắc bệnh trầm cảm, em sẽ không tự sát.” Dung Duyệt ăn xong mì, đặt đũa lên miệng bát. “Rửa bát ở đâu ạ?”
Thẩm Miên chỉ vào phòng bếp.
Dung Duyệt đứng dậy mang bát đi rửa.
Thẩm Miên vẫn thu dọn phòng ngủ cho Dung Duyệt, dù hắn không dùng nhưng vẫn cần chỗ để hành lý.
Buổi tối, Thẩm Miên liên tục xác nhận Dung Duyệt có thể nằm trên sô pha như vậy hay không. Dung Duyệt dùng hành động chứng minh, cả người rúc trong ghế, co người, sau đó quấn chăn.
Sau khi nhìn Dung Duyệt nằm xuống, Thẩm Miên tắt đèn phòng khách, lọ mọ trở về phòng ngủ.
Nếu giấc mơ có trọng lượng, hẳn sẽ nặng bằng trái tim, 250 gam.
Con thỏ đứng thẳng dậy, đá bay lồng sắt. Thế nhưng thế giới bên ngoài chiếc lồng vừa bị nó phá bỏ là một chiếc lồng khác lớn hơn, chắc chắn hơn. Cái móc màu vàng treo trên tầng mây, tên lửa như con thoi, đâm vào thú một sừng đang xếp hàng tiến lên.
Ráng đỏ hóa thành ngọn lửa cam, dâng trào, cuốn qua trước mặt thỏ.
Con thỏ bảo vệ chiếc mũ dạ của mình, liều mạng chạy về phía trước.
Quạ đen thân mình to lớn gấp mấy chục lần nó đang dồn dập tấn công lồng sắt. Chúng dùng cái mỏ nhọn hoắt mổ qua khe hở, muốn bắt được thỏ rồi sau đó nuốt xuống bụng. Vì chúng quá thô bạo, cả thế giới trong lồng đung đưa mãnh liệt. Truyện hay luôn có tại * TгЦмtгuу en.O R G *
Dung Duyệt tránh được tất cả tại nạn, dừng chân trước mặt nai con đang ngậm hoa hồng.
Đóa hoa lay động, khuôn mặt thỏ thoạt nhìn cực kỳ buồn khổ của Dung Duyệt đã nhoẻn cười.
Trong bóng đêm, Dung Duyệt mở mắt đón lấy ánh trăng. Ác ma trốn trong góc nhà thay hắn mở cửa phòng Thẩm Miên, sau đó khom lưng, đưa tay mời hắn cùng đến thưởng thức tiêu bản nhân loại của mình. Dung Duyệt đẩy chăn, bàn chân nhẹ nhàng dẫm trên sàn nhà.
Sự xuất hiện của hắn vô thanh vô tức, giống hệt ác ma kia.
Dung Duyệt cẩn thận đi vào phòng Thẩm Miên. Ác ma vén lên rèm cửa sổ, để vầng trăng tròn đầy tỏa ra ánh sáng dịu dàng, rải xuống khắp phòng. Hắn ngồi trước giường Thẩm Miên, ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Dung Duyệt nhẹ nhàng thở ra, sau đó sờ lên mặt Thẩm Miên. Tay hắn hơi lạnh, Thẩm Miên đang ngủ chợt nhíu mày. Dung Duyệt tiếp tục đưa tay lên, ngón trỏ quấn quanh tóc anh.
“Anh Thẩm.” Hắn khẽ gọi. Dung Duyệt cảm giác, hôm nay vô số thức ăn rốt cuộc đã lên men, lấp đầy cơn đói của hắn.
“Anh có còn nhớ em đã từng tặng anh một con bướm, anh thả nó đi, để chiếc lồng trống không. Hiện tại vừa lúc, lồng sắt có chỗ để anh thay thế.”
Hắn vẫn nhớ rõ bầu trời trấn Lung Cảnh che kín cành lá, đan thành một chiếc lồng khổng lồ. Thẩm Miên từng đứng bên ngoài chiếc lồng mỉm cười với hắn, bây giờ đến lượt hắn giam anh lại.
“Em muốn tổn thương anh, muốn giam giữ anh. Em muốn biến tất cả hắc ám và khốn đốn của mình thành chiếc xích bền chắc nhất trói anh lại.” Hắn dùng ngón tay cạy miệng Thẩm Miên, vuốt ve hàm răng của anh. “Lần này em sẽ không để anh có cơ hội chạy trốn.”
Dù là bi kịch, hắn cũng muốn thực hiện dục vọng của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT