2 giây sau, Ngôn Từ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: "Giang Hằng... Phụt!"
Phòng trực tiếp bị gợi lại cũng cười, tất cả đều nhớ đến sự cố hơn 1 năm trước kia. Giang Hằng chọn mạo hiểm, vì bình thường hắn chưa bao giờ nấu cơm, cho nên Giản Chinh mới muốn hãm hại hắn một lần.
Cuối cùng kết quả lại bị Giang Hằng hại lại, phòng bếp một đống bừa bộn, chảo đã dùng để nấu kia hoàn toàn hỏng.
Sau này khi giao việc nhà, Giang Hằng không bao giờ đi nấu cơm nữa. Đương nhiên, đồng đội cũng không dám để hắn nấu. Lúc Ngôn Từ cười là lấy tay che môi, một bộ dáng cười trộm. Giang Hằng càng nhìn bộ dáng này thì càng muốn trêu chọc một chút, vươn bàn tay to lớn vòng qua cổ cậu, lạnh lùng nói: "Cười anh?"
Giọng nói có ý trêu chọc, Ngôn Từ đương nhiên là không đau.
Nhưng trước giờ cậu luôn sợ nhột, cong người về phía sau ghế: "Anh đừng đụng em, hahahaha...."
Càng bị hắn thọt lét cậu càng cười lớn hơn, Giang Hằng cười như ác quỷ, cố ý gãi chỗ mẫn cảm của cậu. Giọng Ngôn Từ không khống chế được nữa, đành phải cầu xin tha thứ: "Đừng, đừng đùa nữa... Em không có cười!"
Ngôn Nặc ở xa xa mới ăn xong bánh trứng thì phát hiện ba ba bé bị bắt nạt, lập tức nhảy từ trên ghế xuống: "Daddy sao cha lại bắt nạt ba ba!"
【Daddy... Phụt hahahahah thật sự là 1 nhà 3 người】
【Phía chính chủ phát đường, Á Á Á Á!】
Lúc này Ngôn Từ mới được hắn buông tha, mặt đã đỏ như gan lợn, nhìn thoáng qua cứ như bị nghẹn. Cậu chỉ đành phải vỗ vỗ má để giảm nhiệt độ, uống một hớp nước lớn.
Giang Hằng bị Ngôn Nặc dạy dỗ thì quy củ ngồi trên ghế.
Đứa nhỏ rất tức giận mà nhìn hắn, đôi tay nhỏ bé ôm bàn tay to lớn của Giang Hằng không buông, nghiêm mặt nói: "Không được bắt nạt ba ba, ngay cả daddy cũng không được."
"Cha với ba con mới đùa nhau thôi mà..." Giang Hằng bất đắc dĩ, hắn to lớn có thể trực tiếp bỏ tay Ngôn Nặc ra, nhưng hắn không làm vậy. Vì để bắt đầu một nền giáo dục tốt, Giang Hằng giả vờ như mình bị khống chế.
Nửa ngày sau, Ngôn Nặc cảm thấy mỹ mãn rời đi, Ngôn Từ xoa đầu bé: "Ba ba chơi trò chơi nha, con ở bên cạnh chơi, phải ngoan ngoãn đó."
Ngôn Nặc: "Dạ."
2 người chơi game, kiếm phòng mà Lục Hành Xuyên đưa cho. Ban đầu cậu muốn chơi solo, những nếu Giang Hằng đã đến đây rồi, Ngôn Từ cũng sẽ không chọn solo nữa. Cậu xoa xoa cổ, nghiêm túc nhìn màn hình.
Lần này 2 người đối mặt phân biệt là Lục Hành Xuyên còn có Smile lần trước nữa.
Smile chỉ là biệt danh thôi, vì tên thật có từ phồn thể hóa, rất nhiều người không biết 2 chữ đó, thành ra cũng sẽ không gọi, vậy nên cậu ta dùng một tên tiếng anh dễ phân biệt.
Ngôn Từ đeo tai nghe, ngẩng đầu hỏi Giang Hằng: "Sở trường của Smile là gì?"
"Cẩu thả." Giang Hằng mặt không đổi sắc, cười nhạo nói: "Cậu ta cẩu thả lắm, trốn người mà trốn như thật."
Sau khi nói xong hắn nhanh chóng mở balo thay đồ, bộ quần áo rẻ bèo nhất khi mới bắt đầu. PUBG có thể nạp tiền, rất nhiều streamer nhìn vào quần áo là biết nhà giàu, cho nên thường hay bị đánh. Giang Hằng khác với mọi người, hắn thích cố tình giả nghèo.
Cho dù là trong balo có một đống quần áo xa hoa lộng lẫy, nhưng Giang Hằng lại chuyên môn kiếm mấy bộ đồ hệ thống để mặc.
Sau khi giản dị hơn rồi, Giang Hằng mới ấn chuẩn bị. Bắt đầu đếm ngược, ghép đôi lập tức bắt đầu.
Lần thi đấu này không giống với mấy lần trước, Giang Hằng với Lục Hành Xuyên đều không mở mic thế giới, mà chọn-nói chuyện phiếm trên ngữ âm.
Mở ngữ âm trên máy tính là bọn họ cũng có thể nghe được cuộc đối thoại ở bên Lục Hành Xuyên.
Nhưng mà lỗ hổng là lúc trao đổi với đồng đội thì đối phương cũng có thể nghe thấy tốt nhất tránh ở cùng nhau giai đoạn đầu. Lần này Giang Hằng kỳ quái thỏa hiệp với Lục Hành Xuyên, động tác khiến mọi người đều khiếp sợ.
Lúc đầu khi chọn chỗ nhảy Giang Hằng đương nhiên thông minh trực tiếp ấn một chỗ, Ngôn Từ bên kia có thể thấy được đồng đội chọn gì, lập tức cũng theo sau.
Cậu ngầm hiểu đồng nghĩa với việc chọn được chỗ nhảy tốt.
Đột nhiên chân trái cậu truyền đến tiếng cạch cạch cạch, cậu đành phải phân tâm nhìn thoáng qua, phát hiện lại là Nặc Nặc đang cố gắng di chuyển ghế. Không khỏi buồn cười nhìn bé: "Con lấy ghế làm gì vậy, ở chỗ đó chơi điện thoại không vui à?"
"Con muốn xem ba chơi trò chơi cơ!" Trong tay Ngôn Nặc còn cầm một hộp sữa, là vừa rồi Giang Hằng đưa cho bé. Nhân lúc đang nhảy dù, Ngôn Từ bất đắc dĩ đành phải đứng dậy giúp bé di chuyển chút, tránh va phải Ngôn Nặc.
Ngôn Nặc cuối cùng cũng được ngồi trên ghế, dùng ống hút cắm hộp sữa. Ngôn Từ nhìn bé đã tốt rồi thì không quan tâm nữa, lực chú ý đặt lại vào game.
Lúc này, Cosmodrome đã có rất nhiều người nhảy xuống.
Ngôn Từ rơi xuống đất nhanh chóng cướp được khẩu UMP9, nhân tiện nhặt thêm giáp 2 balo 2, trốn vào một tòa nhà nhỏ để quét những người phía trước.
Cậu nhảy dù nhanh Giang Hằng cũng nhảy dù nhanh, lập tức nhặt súng bắn.
Tin bị giết của 2 người nhanh chóng xuất hiện ở tình hình chiến đấu, Lục Hành Xuyên bên kia cười nói: "Há không tồi đâu, mấy cậu là nhảy... Cosmodrome?"
"Má nó chứ." Giang Hằng cười mắng: "Mắt bị gì đấy, bọn tôi rõ ràng là nhảy ở Hot Sring!"
"Xạo vừa thôi!" Bên kia cũng không phải ăn không ngồi rồi, cách ngữ âm bắt đầu cảm xúc mãnh liệt mắng, Lục Hành Xuyên chậc một tiếng: "Cậu bớt lừa tôi đi, tiếng súng ngay sát bên tôi, sao tôi không biết được?!"
Giang Hằng: "....."
Ngôn Từ nhíu mày, lập tức lẻn lên con đường bằng phẳng. Cậu nhanh chóng phản ứng lại, nếu bên kia nói tiếng súng ngay sát bên anh ta, chẳng phải là Lục Hành Xuyên cũng nhảy Cosmodrome?!
Giang Hằng nhìn lấy lừa không được, tặc lưỡi nói: "Cậu đúng là đứa bám đít, bọn tôi nhảy đâu cậu nhảy theo đó, thật không biết xấu hổ."
"Bám đít!" Ngôn Nặc nghe thấy lời của Giang Hằng cũng học nói theo, chắc là do bé cảm thấy buồn cười thôi.
Bên kia trở nên kinh hãi, Smile ngơ ngác nói: "Mấy cậu còn dẫn theo trẻ con à? Đâu ra vậy?"
Giọng cậu ta có hơi mềm mại, nghe xong cứ như dùng chỉnh âm, giọng nói rất dịu dàng. Ngôn Từ có hơi đăm chiêu ừ một tiếng, cậu đang nghĩ rằng, nghe cái giọng này... Chắc tính cách cậu ta là loại rất dịu dàng?
Lục Hành Xuyên bên kia cũng không phải ăn không ngồi rồi, cầm súng không biết ở nơi nào điên cuồng đánh người, tin bị giết cũng nhanh chóng xuất hiện 2 cái.
Chiến trường cứ như cuộc chiến giữa các vị thần, hầu hết những người nhảy vào đây đều bị WEI và LNG bao vây, nhưng 2 đội này vẫn chưa gặp nhau.
Tia lửa mãnh liệt bắn ra 4 phía, Lục Hành Xuyên căn răng loại bỏ người cuối cùng mới chạy vào xong.
Ngay lập tức, Cosmodrome đã không còn tiếng súng, khôi phục lại sự yên tĩnh. Ngôn Từ đang tránh ở một góc cẩn thận thăm dò, 4 mắt nhìn nhau với Giang Hằng bên cạnh: "Không có?"
Giang Hằng lắc đầu, lớn tiếng khiêu khích bên kia: "Cậu trốn đâu rồi? Thấy bọn tôi thì sợ không dám ra à?"
【Đột nhiên hy vọng bên Lục Hành Xuyên đừng nhịn mà đi ra, hahahaha】
【Tui cũng dậy, trận đấu kịch liệt vậy tui vô cùng muốn coi đó, hahaha!】
"Chia nhau?" Giang Hằng chỉ một bên, không phát ra tiếng. Ngôn Từ hiểu liền, lập tức gật đầu.
Cosmodrome bây giờ không có tiếng nào hết, không tiếng bước chân, cũng không có tiếng súng, chỉ ngẫu nhiên có tiếng hệ thống nhỏ. Trên người Ngôn Từ cầm UMP9, 1 cái khác là M416, đạn đầy đủ.
Cậu cẩn thận nhìn xung quanh, nhẹ nhàng di chuyển đến một vị trí khác.
Tầng trệt đột nhiên có tiếng bước chân lướt qua, nhưng chỉ xuất hiện 2 giây, sau đó biến mất. Ngôn Từ lập tức căng thẳng hơn, đi men tường, vừa đến góc tường liền núp vào góc chết.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, vị trí góc chân xuất hiện áo của 1 người.
Ánh mắt cậu lập tức phát sáng, bước nhanh vào, trực tiếp đối mặt với cậu ta! Ngôn Từ không hề nương tay, lập tức nổ súng, không hề nhíu mày, tiếng súng vang lên ầm ầm.
2 giây sau, tình hình chiến đấu xuất hiện-
WEI-YanYan dùng M416 hạ LNG-Smile.
WEI-YanYan dùng M416 loại LNG-Smile.
Không ngoài ý muốn, Ngôn Từ thắng! Cậu hưng phấn mím môi, không trực tiếp nhảy dựng lên ăn mừng, từ trước đến giờ luôn biểu đạt sự vui sướng của mình một cách bình tĩnh.
Người đối diện là Smlie, cậu ta chưa nói gì, rồi nhận thua nói: "Tôi thua... Haizz."
Giọng rất nhỏ cũng rất đáng yêu, Ngôn Từ a một tiếng: "Cám ơn."
Ngôn Nặc bên cạnh nhìn Ngôn Từ giết người kia thì hứng phấn giơ 2 tay: "Woa ba ba giỏi quá, chú kia phải cố gắng lên đó!"
"Chú...?" Giọng Smile có hơi khó tin, sau đó khóc không ra nước mắt: "Mấy cậu bắt nạt người..."
Lục Hành Xuyên lập tức ai dô một tiếng, quái gở cười: "Dám bắt nạt Smile của bọn tôi, đậu móa, Giang Hằng mấy cậu chờ đấy cho tôi!"
"Chờ chờ chờ, đến đây." Hắn vừa rồi cũng ngoài ý muốn nhìn Ngôn Từ 1 kích giết đối phương, tâm tình vô cùng tốt. Xem ra vài phần năng lực ứng phó với trường hợp khẩn cấp của Ngôn Từ đúng là điểm mạnh, nhưng đối mặt với thách thức của cậu bây giờ có hơi không thích hợp với trận đấu hiện nay trong giới, cho nên phải để cậu luyện tập cảm giác.
【Tui hiểu rồi, Giang Hằng là fan số 1 của Ngôn Từ đúng hôm???】
【Không hỉu sao tui lại nghĩ đến một từ...】
【Lầu trên, chẳng lẽ là...】
【Liếm chó không được house(1)】
【Đánh rắm, nói cái gì vậy trời, người ta rõ ràng là đau lòng bạn trai hoi mà! Mấy ngừi là chó độc thân, đương nhiên sẽ không hỉu được!】
Làn đạn này đều nhắn trong phòng trực tiếp của Giang Hằng, đúng lúc bị hắn nhìn thấy. Giang Hằng nở nụ cười khó hiểu, ung dung uống một ngụm nước: "Ngôn Ngôn là thành viên mới của chúng ta, quan tâm một chút cũng không được à? Tôi còn có thể dạy em ấy tỉa nữa cơ."
Khi nói chuyện, bên người đột nhiên có tiếng bước chân. Giang Hằng lập tức buông ly nước, tay phải chộp lấy chuột, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Hắn đang trốn trong phòng, Lục Hành Xuyên trên video nói một câu-
"Mẹ nó, cho nổ chết cậu! Tôi đồng quy vu tận với cậu!"
Giang Hằng: "?"
3 giây sau, vách tường trước mặt Giang Hằng lăn tới 1 quả lựu đạn, mà lúc này không gian chỗ hắn vô cùng nhỏ, tránh cũng không tránh được.
LNG-Deer dùng lựu đạn giết WEI-River.
Ngôn Từ trợn mắt há hốc mồm.
_____________________________
Mật: U là trời, mấy nay tui bị deadline cũng như bị lười đeo bám nên khum ra sớm cho mn đc, hmu... vậy nên là lịch ra truyện sẽ không còn ổn định nữa, mn thông cảm heng, tui làm cx vì đam mê hoi nên mong mọi người cx đừng bắt bẻ tui quá nha, cám ơn mn đã ủng hộ!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT