Edit + Beta: Mật

Giang Hằng đuổi theo cậu, trêu chọc cười nói: "Sao vậy, vừa ăn dấm chua của con trai, vừa ăn dấm của fan nam khác à."

Ngôn Từ đi phía trước hừ lạnh, không nói gì, khẽ đẩy hắn: "Không có, sao em lại ăn dấm chua của con trai được chứ, con còn nhỏ như vậy..."

Hai người lặng lẽ nói chuyện với nhau mà bỏ quên luôn Giản Chinh đằng sau, lúc này cậu ta mới đuổi lên trước vài bước. Không khỏi nhớ lại câu mà Giang Hằng mới nói để dỗ Ngôn Nặc, vò đầu nói: "Giang ca, anh mà sẽ xuống bếp á? Sao em thấy khó tin thế nhở?!"

Giang Hằng: "....."

Mặt hắn tối sầm, trầm mặc không lên tiếng để Nặc Nặc đưa cho Ngôn Từ ôm, ngoái đầu thân thiết nhìn cậu: "Không phải, đúng là anh không biết nấu ăn. Nhưng mà... anh có thể gọi đồ ăn ngoài."

Giản Chinh biết được chân tướng không nói gì nhìn thoáng qua hắn, cuối cùng chỉ có thể lê lết xách theo túi to đồ ăn vặt đi theo sau bọn họ. Hai người phía trước không thèm nhìn hắn, Giang Hằng làm cu li cầm hai túi lớn, Ngôn Từ ôm Nặc Nặc đi tới bãi đổ xe bên kia.

"Con lại nặng hơn rồi..." Ngôn Từ đành phải cố hết sức một chút, nâng mông con trai lên, cạn lời nói: "Lớn rồi, ba ba không bế nổi con nữa rồi."

"A..." Ngôn Nặc chơi xấu, tiếp tục chôn đầu trên cổ Ngôn Từ: "Con không mập!"

Dáng người Ngôn Từ cũng khá gầy, hơn nữa còn thấp hơn Giang Hằng một chút, lúc ôm Ngôn Nặc thì phải cố hơn hắn. Giang Hằng không thấy vất vả tí nào, tiến lên vỗ lưng Ngôn Nặc, cười nói: "Không mập, em cũng đừng dọa con."

Ba người cùng sóng vai đến bãi đỗ xe, Giản Chinh đặt mấy túi thực phẩm các loại đặt sau xe, phủi phủi tay nói: "Trẻ con bây giờ thông minh thiệt đấy, người lớn không thể nói bọn nó cái này cái nọ, bọn nhỏ sợ béo. Nặc Nặc còn nhỏ như vậy, sau này còn lớn hơn nữa đó!"

Nặc Nặc được bảo vệ thì cười hì hì, cuối cùng cũng vui vẻ hơn: "Haha, con không có béo đâu..."

Bé còn muốn giả bộ thoắt ẩn thoắt hiện trên người ba ba, nhưng bị tay Ngôn Từ giữ chặt bé không cho phép nhúc nhích. Ngôn Từ cũng cười nói: "Được rồi, con nháo cái gì."

Lúc này mới lên xe.

Một đường bình an trở lại căn cứ huấn luyện.

Ngôn Từ đấy Giang Hằng vào đếp, nhỏ giọng nói: "Anh chuẩn bị đi lẹ đi, lát nữa con mà không thấy chắc có lẽ sẽ làm ầm ĩ đó..."

Giang Hằng không để bụng, giương mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, kinh ngạc nói: "Anh còn tưởng con đã quên rồi chứ."

Đã hơn 4 năm nuôi con một mình, tính cách Ngôn Nặc thật sự không khác gì với Giang Hằng. Không biết là do trí nhớ tốt, hay là lì như trâu nữa, chuyện người khác vì dỗ bé đồng ý thì Nặc Nặc đều nhớ rõ. Không chỉ vậy, mà bé còn có thể luôn luôn nhắc đến. Cho nên bữa cơm này á, phải cho đưa cho bé thấy mới có thể đi được.

Giang Hằng chỉ đành nhún vai, lấy điện thoại lướt lướt: "Cho trẻ con ăn đồ ăn ngoài, có sạch sẽ hay không nữa.."

Ngôn Từ bên cạnh kiễng mũi chân định nhìn màn hình điện thoại hắn một chút, giây sau Giang Hằng lập tức hiểu cậu muốn làm gì, hạ điện thoại xuống chút, để trước mặt Ngôn Từ: "Chọn cái nào?"

"Chỉ cần mua cho bé bánh trứng thôi, đến giờ con vẫn chưa ăn tiêu hóa được nhiều, ăn không hết." Biết rõ con trai yêu thích cái gì nên Ngôn Từ không hề do dự, đưa tay chỉ món đó trên màn hình.

Giang Hằng ừ một tiếng, rồi lập tức ấn chốt đơn.

Trong căn cứ huấn luyện có nhiều người hỗn tạp, có không ít thực tập sinh với huấn luyện viên còn có nhà tài trợ thường đến tra xét. Ngôn Nặc mới đến thì khá tò mò, lúc ở phòng khách chờ ba ba thì ánh mắt bối rối nhìn xung quanh.

Ông chú kỳ quái Giản Chinh bị manh đến mặt đỏ như máu, cậu ta chưa từng tiếp xúc với trẻ con bao giờ, nhất thời hai mắt cười tươi như hoa, tiến lên ý đồ muốn bế bé: "Nặc Nặc, chú mang con đi chơi được không?"

"Hông cần..." Nặc Nặc lùi ra sau, tay nhỏ chỉ hai người trong phòng bếp: "Con pải đợi ba ba."

Vẻ mặt Giản Chinh cầu xin, được rồi, thật sự cậu ta không thân thiết với trẻ con quá. Cũng không biết Giang Hằng làm cái gì, rõ ràng mặt hắn lúc không cười thì vô cùng dữ tợn, mà sao lại có thể thân thiết với Ngôn Nặc như vậy chứ!

Nhưng mà nếu không chịu phục, Giản Chinh sẽ bị hắn vô tình mà đuổi đi.

Ngôn Từ đi ra khỏi bếp, vì Giang Hằng phải trốn bên trong giả vờ làm đồ ăn cho Ngôn Nặc, sợ bé thấy nên chỉ đành phải vậy. Vì để bé không vào phòng bếp, Ngôn Từ đi qua trực tiếp ôm Nặc Nặc: "Đi thôi, dẫn con đi chơi trò chơi."

Phòng huấn luyện kế bên phòng vệ sinh, Ngôn Từ đặt Nặc Nặc xuống để bé canh cửa: "Ba ba đi WC, con ở đây chờ một chút."

Ngôn Nặc nhu thuận gật đầu.

Vu Phong Hoa đi từ dưới lầu lên, cầm gương mini soi tóc mình, thuận tiện xịt keo định hình lên, hài lòng cười. Anh tính đi vào thì ai ngờ liền thấy Ngôn Nặc đứng ở trước cửa, không khỏi bị hoảng sợ: "Con trai nhà ai đây?"

Bộ dáng bạn nhỏ thật ra rất đáng yêu, mắt đen láy to tròn, miệng nhỏ xíu, trên người mặc yếm. Vu Phong Hoa cứ như gặp quỷ mà sờ mặt mình, sau đó nhìn thoáng qua: "Mẹ nó, bạn nhỏ đâu ra vậy, không định để người ta ra vào hay sao vậy?"

Cửa WC mở ra ngay lập tức, Ngôn Từ kích động chạy ra: "Ngại quá huấn luyện viên, đây là con tôi..."

Vu Phong Hoa cạn lời chớp mắt, anh quan sát trái phải Ngôn Nặc, có hơi đăm chiêu sờ cằm: "Cậu dẫn bé đến căn cứ?"

"Không còn cách nào..." Bản thân Ngôn Từ biết như vậy là không ổn, nhưng hôm nay thật sự không còn nơi nào có thể đi, cũng không thể để Nặc Nặc một mình ở nhà. Rơi vào đường cùng nên cậu chỉ có thể mang theo Ngôn Nặc đến trại huấn luyện, quan sát rồi nói sau.

Vu Phong Hoa suy nghĩ một hồi, cái gì cũng không nói, xoay người bước đi.

Ngôn Từ nhìn bóng dáng anh rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, bế Ngôn Nặc lên, mở cửa phòng huấn luyện. Lúc này cậu mới ngồi xuống ghế, mở thiết bị trực tiếp quen thuộc trước mặt.

Khi mở game, đội trưởng LNG đang trực tiếp, đối phương hiển thị đang chơi solo.

Chắc là luyện tập solo, Ngôn Từ chống cằm hơi đăm chiêu, vậy đây là bận rộn với mệt nhọc khi chơi chuyên nghiệp à. Chẳng phân biệt luyện tập từ sáng đến tối, trong 4 năm qua, Giang Hằng đã huấn luyện bao lâu rồi?

Cậu nhớ mang máng lúc đầu Giang Hằng chơi cũng khá, nhưng năm đó cũng phải vượt qua rất nhiều bài kiểm tra mơi có thể ra khỏi trại huấn luyện thực tập sinh, chắc là mệt muốn chết rồi... Một năm kia khi giới esport thay máu, những người lão luyện trước đó đều dần giải nghệ, còn người mới thì xuất hiện nhiều vô cùng.

Ngôn Từ cúi đầu điều chỉnh hô hấp, lắc đầu bỏ mấy suy nghĩ trong đầu ra.

Sau đó mới mở phòng trực tiếp quen thuộc của mình, rồi bật cam. Vì để Ngôn Nặc không làm phiền đến mình, Ngôn Từ bật game trên điện thoại rồi đưa cho bé, xoa đầu Ngôn Nặc chút: "Con chơi trò chơi trước đi, đợi một lát nữa là cha tới rồi."

Ngôn Nặc nhận điện thoại, gật gật đầu chạy đến ghế bên cạnh, bàn tay nhỏ bé bùm bùm ấn màn hình. Ngoài Happy Diminsing Music(1) còn có cả Parkour(2), Ngôn Nặc đã chơi lâu rồi, hơn nữa cũng thiên phú dị bẩm, có đôi khi còn kiên trì hơn cả Ngôn Từ nữa.

Mỗi lần kinh ngạc rước kỹ năng của con trai, Ngôn Từ sẽ nói một câu trong lòng: Đúng là con ruột của Giang Hằng mà.

Sau khi mở trực tiếp Ngôn Từ vẫn chưa nói chuyện, vì cậu không biết nên mở đầu như thế nào, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nghẹn được một câu: "Chào mọi người, tôi lại phát sóng..."

【Được được được, phát sóng, bọn em đến rồi, cười co giựt 233】

【Anh trai không biết nói gì cũng không sao, bọn em hỏi vài câu hỏi rồi anh trả lời là được, không cần miễn cưỡng đâu ha ha】

【Giờ này, Giang Hằng có login không? Muốn nhìn mấy anh cùng nhau chơi 555(3)】

Ngôn Từ vẫn đang cân nhắc chọn bản đồ gì thì đúng lúc ngước lên nhìn làn đạn, lắc lắc đầu: "Tôi không biết anh ấy hôm nay có login hay khong nữa, chỉ có tôi được sắp xếp huấn luyện solo."

Thành tích tài khoản này của cậu vẫn chưa lot top 100 ở sever trong nước. Giang Hằng trước đó đã nhắc nhở nên bổ sung điểm này, về sau sẽ có ích. Ngôn Từ liền được sắp xếp huấn luyện solo, không hề nghĩ đến chuyện khác.

【Úi hình như tui nhìn thấy đằng sau có người thì phải, ai vậy ta】

【Ấy tui cũng nhìn thấy rùi, hình như là bóng dáng của bạn nhỏ】

【Woa, anh à, bạn nhỏ nhà ai vậy?】

Ngôn Từ cười nhạt: "Là con tôi, hôm nay không rảnh cùng bé ở nhà, nên mang tới trại huấn luyện luôn."

Vừa nói xong cửa huấn luyện liền bị người mở ra cái 'két', cam Ngôn Từ vừa vặn bắt được bóng dáng Giang Hằng từ sau đi vào, hắn cầm theo đĩa bánh trứng, đi thẳng tới chỗ Ngôn Nặc: "Nặc Nặc, nhìn nè, daddy làm cho con nè, cái này ăn còn ngon hơn kẹo que đó."

"Dạ." Ngôn Nặc cười híp cả mắt, nhận bánh trứng trên tay Giang Hằng, trực tiếp cắn. Sự chênh lệch giữa hai bàn tay khá rõ ràng, tay Giang Hằng lớn hơn vài phần, bàn tay nhỏ bé của Ngôn Nặc được bao trong lòng bàn tay hắn.

Lần đầu tiên Giang Hằng cảm nhận được cảm xúc kỳ diệu như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy cả người đều ấm áp hơn, nếu cứ nhận Ngôn Nặc là con trai mình, cũng không phải là không thể. Bé đáng yêu như vậy, còn vui vẻ tiếp thu hắn, xem ra sau này cũng sẽ không quá khó khăn.

Lúc này Giang Hằng mới cười, vẻ mặt hiếm khi dịu dàng.

Nhất cử nhất động của bọn họ đều bị cam của Ngôn Từ bắt được, làn đạn đều đang hỏi xảy ra chuyện gì vậy, lúc này Giang Hằng mới nhìn qua đây, có hơi kinh ngạc: "Em mở trực tiếp?"

"Ừm." Ngôn Từ xoa tay: "Em còn chưa mở game."

"Được rồi." Hắn xoa cổ tay, lúc đứng lên không quên duỗi người, chỉ là hắn vẫn chưa ngồi xuống ghế. Bánh trứng có rất nhiều, Giang Hằng thuận tay lấy một cái, ban đầu bánh trứng nhìn khá to nhưng khi ở trong tay Giang Hằng thì lại nhỏ đi một chút, hình ảnh phản manh vô cùng.

"Ăn lẹ đi, anh làm đó." Giang Hằng nói dối đến cùng, khi đối diện với Ngôn Từ thì cười ranh ma.

【Tui có nghe sai hong dậy, Hằng ca mà sẽ đi làm bánh trứng á hả!】

【Giang Hằng, thần thoại trong giới esport, nhưng mà lại tàn tật ở ngoài đời! Không ai không biết, không có người không hiểu】

【Để bọn em tin Giang Hằng sẽ nấu cơm à?!】

【Anh à anh mau nhìn con trai đáng yêu của anh một chút đi, đừng để bị độc chết hmu hmu hmu iêm sợ đó!】

Ngôn Từ buồn cười, nhỏ giọng nói với mic: "Là tôi gạt con trai đó, mọi người đừng vạch trần nha~"

Sau đó cậu quay đầu lại nhìn Giang Hằng mới ngồi ghế bên cạnh. Ngôn Từ nhớ đến chuyện hồi nãy, không nhịn được hỏi: "Sao bọn họ đều nói trù nghê của anh như vậy, em nhớ rõ trước kia... Không phải anh từng giúp em luộc trứng mà."

Nhắc tới chuyện này, Giang Hằng liền vô cùng xấu hổ. Ánh mắt hắn trốn tránh, ngượng ngùng nói: "Đó là vì... Bọn anh đang chơi Sự thật hay Thử thách, nửa đêm, thằng nhóc Giản Chinh kia thách anh nấu cơm chiên, anh..."

"Mém nữa nổ chảo."

______________________________

Chú thích:

(1) Happy Diminsing Music: Trò này khá giống Candy Crush á, nhưng hình như có nhạc rồi có giao diện khá giống những trò làm nhiệm vụ ấy.

(2) Parkour: Là trò chơi vận động mạo hiểm (bên cạnh việc rèn luyện thân thể với các động tác nhanh, khó, dẻo dai... còn đòi hỏi người chơi phải có ý chí vượt khó, sáng tạo và phản xạ nhạy bén trước mọi tình huống khó khăn) nếu là trò chơi thì là ý sau.

(3) 555: đọc là Wǔ Wǔ Wǔ, khá giống với huhuhu

Mật: Má ơi cháu tôi dễ lừa quá, nhưng tui đang tự hỏi, hồi đó ổng luộc có trái trứng mà sao ảnh biết được trù nghệ ổng không đến nỗi nào =))) u là tr tình yêu làm mù con mắt... tui cũm mún đc iu đương ghiaaaa!!! Trả lời câu tự hỏi của GC: Vì là cha con ruột nên mới thân thiết dậy đó em à, không phục cx phải phục thoai =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play