Vợ Tống Kim Lai trốn trong phòng, hai chân bà ta nhũn cả ra.
Bà ta không ngờ người đàn bà thần kinh Lâm Tuệ kia lại đi tố cáo.
Bây giờ bà ta chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Bà Tống nghe thấy tiếng động thì vội cầm cái chày cán bột chạy từ phòng bên cạnh sang: “Cái đứa chuyên phá hoại này, mày lại nói bậy nói bạ gì ở bên ngoài đúng không?”
Bà Tống đã trải nghiệm việc con dâu cả nhiều chuyện, vì cái miệng của nó mà người ta “khen” bà không biết bao nhiêu lần.
Bà đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng rồi nhưng đứa con dâu này chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đánh, nó vừa vâng vâng dạ dạ nhưng quay lưng đi nó lại tiếp tục chứng nào tật nấy.
Vợ Tống Kim Lại bị đánh một gậy vào bắp chân, bà đau đến mức chảy nước mắt: “Mẹ đừng đánh con mà, con cũng không biết vì sao thím Tú Chi lại tới tìm con nữa!”
“Mày không biết? Thế tại sao thím ấy không đi tìm người khác mà toàn tới tìm mày? Nhất định là mày lại nói gì ở bên ngoài rồi, bây giờ mày đi ra nói xin lỗi ngay cho tao!”
“Đừng mà, con không ra đó đâu, mẹ đánh con đi!” Nghĩ đến cảnh một đấm của thím Tú Chi đánh chết con heo rừng, vợ của Tống Kim Lai nhũn cả người.
Bà ta thà để cho mẹ chồng đánh một trận còn hơn là phải ra ngoài gặp thím ấy.
Quá đáng sợ!
Thím ấy thật sự rất đáng sợ đó!
“Ầm” một tiếng!
Cuối cùng cánh cửa gỗ đáng thương của nhà họ Tống cũng không trụ thêm được nữa mà đổ ầm xuống.
Mọi người trong thôn đang đứng xem kịch hay thì ồn ào châm dầu vào lửa: “Cửa sập rồi, cửa sập rồi!”
Thấy cửa nhà mình bị Kiều Tú Chi đạp đổ, mặt bà Tống đen như đáy nồi, bà không nói hai lời mà cầm chày cán bột trên tay đánh lên người con dâu.
Vợ Tống Kim Lai đau đến mức khóc to lên, bà ta chạy ra sân trốn.
Dáng người của vợ Tống Kim Lai rất to, bà ta thuộc dạng uống nước thôi cũng béo. Thế nhưng lúc này bà ta hoàn toàn không có dáng vẻ vụng về của người mập, bà ta chạy tới chạy lui, tuy béo ục ịch nhưng chạy rất nhanh.
Mọi người thấy mẹ chồng và nàng dâu đuổi nhau trong sân thì cười đau cả bụng.
Dù gì bà Tống cũng đã có tuổi nên bà đuổi một lúc đã thở hổn hển, bà chửi ầm lên: “Mày là đứa ăn hại, tối nay tao sẽ bảo thằng cả dạy lại mày!”
Vợ Tống Kim Lai:…
Mắng con dâu xong, chuyện cần giải quyết vẫn phải giải quyết, không thấy Kiều Tú Chi vẫn đứng đó như thần giữ cửa à?
Nếu hôm nay không đuổi được bà ta đi thì đừng nói là cửa gỗ, đến cả nhà họ Tống cũng sẽ bị bà ta phá nát.
Bà Tống bước ra, bà cố nặn ra một nụ cười tươi rói: “Ôi,Tú Chi, sao hôm nay em lại rảnh rỗi sang đây vậy?”
Kiều Tú Chi hừ một tiếng rồi nói: “Con dâu cả của chị đi khắp nơi nói thằng hai nhà em muốn ly hôn nên em mới đến nhà chị hỏi một chút. Em là mẹ mà em còn không biết chúng nó muốn ly hôn thì sao con chị lại biết vậy?”
Bà Tống giận nghiến răng, bà quay đầu chỉ con dâu cả mắng: “Đứa ăn hại này! Cái gì mày cũng nói được, mày có gan như thế sao không lên trời luôn đi!”
Mắng xong bà quay người lại xin lỗi Kiều Tú Chi: “Tú Chi à, em cũng biết là con dâu cả nhà chị hơi lắm miệng, lát nữa chị nhất định sẽ đánh rớt hết răng của nó!”
Mặt Kiều Tú Chi lạnh lùng: “Con dâu chị còn dọa cháu gái Đại Kiều nhà em, cô ta bảo thằng hai nhà em bị liệt còn con bé thì nói lắp, sau này lớn lên chắc chắn không ai chịu cưới con bé đâu. Cô ta dám nói thế với một đứa con nít sáu tuổi, cô ta còn lương tâm không hả? Em thấy lương tâm của cô ta bị chó ăn rồi, súc sinh còn không bằng!”
“Tôi nói này vợ Tống Kim Lai, cô thật là quá đáng. Đại Kiều còn nhỏ như vậy mà cô nói những lời đó với con bé, cô không sợ sau này con nhà cô gặp báo ứng à?”
“Thế mới nói, nếu có người dám nói với con nhà tôi như thế, tôi có phải liều cái mạng già này cũng không để nhà họ sống tốt hơn được!”
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vợ Tống Kim Lai. Lần này bà ta thật sự quá đáng quá rồi, dù bà ta chỉ nói đúng sự thật thì cũng không nên nói như thế với một đứa bé.
Vợ Tống Kim Lai bị mọi người chỉ trích đến mức mặt mũi đỏ bừng, bà còn phải hứng chịu ánh mắt sắc như dao của mẹ chồng nữa.
Bà ta chợt nghĩ ra cái gì đó, bà kêu to lên: “Mẹ Cẩu Đản cũng nói những lời này mà, tại sao chỉ mắng mình tôi chứ?”
Mẹ Cẩu Đản đang dựa vào cửa sổ nghe lén thì bất ngờ bị vợ Tống Kim Lai chĩa mũi dùi vào người, bà vội vàng chạy ra nói: “Cô nói bậy! Ông trời ơi, ông đánh chết con mụ này đi.”
Vợ Kim Lai chống hông trợn mắt: “Tôi nói bậy à? Cô nghĩ lúc Lâm Tuệ đi tố cáo thì sẽ bỏ qua cho cô chắc? Đúng là giấc mơ đẹp đó! Trời mà giáng sấm sét xuống thì chắc chắn đánh chết cả cô nữa!”
Mẹ Cẩu Đản giận đến tức ngực: “Tôi chỉ nói có một hai câu chứ mấy! Ai như cô, lúc thì bảo Phương Tiểu Quyên muốn ly hôn với con trai thứ hai nhà họ Kiều, lúc lại nói con bé Đại Kiều không ai thèm lấy, rồi lại bảo Lâm Tuệ trộm…”
“Tất cả im miệng hết cho tôi!”
Kiều Tú Chi giật chày cán bột trong tay bà Tống ra, bà hẹ nhàng bẻ nó. “Rắc” một tiếng, cái chày gãy làm đôi.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Không phải ai cũng được tận mắt chứng kiến chuyện một đấm của Kiều Tú Chi đánh chết con heo rừng. Thế nhưng vào lúc này họ thấy bà bẻ gãy cái chày cán bột to bằng cánh tay thì không ai dám thở mạnh nữa.
Kiều Tú Chi ném trả cái chày cho bà Tống: “Tôi không quan tâm ai nói nhiều ai nói ít, tôi chỉ hỏi các cô muốn giải quyết chuyện này như thế nào?”
Bà Tống nhìn cái chày gãy đôi mà xót cả ruột.
Bà hung hăng trợn mắt nhìn con dâu cả, bà vào nhà cầm ba quả trứng gà ra nhét vào tay Kiều Tú Chi: “Chuyện lần này là do đứa ăn hại này có lỗi với nhà họ Kiều, em nể tình chị tha cho nó lần này.”
Kiều Tú Chi nhét trứng gà vào túi, bà ngẩng đầu nhìn mẹ Cẩu Đản. Mẹ Cẩu Đản đau cả đầu.
Nhưng đau thì đau mà trả thì vẫn phải trả. Cuối cùng bà đành phải vào nhà lấy 2 quả trứng gà mang ra ngoài.
Về phần tại sao chỉ có hai quả thì là do bà ta thấy mình nói ít hơn nên bớt đi một quả. Kiều Tú Chi cũng chẳng thèm để ý, bà cầm năm quả trứng gà đi về. Nhà họ Tống bị tổn thất nghiêm trọng, Kiều Tú Chi vừa đi, nhà họ Tống lại náo loạn lên.
Kiều Tú Chi cất năm quả trứng gà đi. Lúc bà đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng thì thấy một đám con nít chạy ra ngoài, mà hai đứa chạy sau cùng là hai cháu gái nhà bà – Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Đến khi Phương Hữu Lương chạy vọt đến trước mặt bà, bà lập tức túm cổ áo thằng nhóc xách lên như xách một con gà.
Phương Hữu Lương cảm thấy tư thế này rất nhục nhã, làm mất hết lòng tự trọng của nó, mặt nó đỏ bừng lên: “Thả cháu ra, thả cháu ra.”
Kiều Tú Chi hỏi: “Có phải mày hay bắt nạt cháu gái bà đúng không?” Thấy mặt Đại Kiều và Tiểu Kiều đỏ đến tận mang tai đuổi theo ở phía sau, Kiều Tú Chi theo bản năng cho rằng Phương Hữu Lương đang bắt nạt hai đứa.
Thực ra thì bà cho rằng nó bắt nạt Đại Kiều thì đúng hơn, dù sao bà cũng nghe nói nhà họ Phương rất thích thần đồng nhí Tiểu Kiều.
Phương Hữu Lương không ngừng giãy dụa, mặt nó đỏ tới tận mang tai: “Cháu không bắt nạt ai hết! Đại Kiều muốn cá cược với cháu, nó bảo nếu cháu ném con cá này xuống hố phân thì nó sẽ xuống nhặt lên!”
Kiều Tú Chi: “…”
Trò chơi quỷ quái gì thế này!
“Nếu bà không tin thì bà có thể hỏi Đại Kiều!”
“Bà nội?” Nhìn thấy Kiều Tú Chi, Đại Kiều rất ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ bé của cô vì chạy mà đỏ bừng lên, so với dáng vẻ lúc trước thì tốt hơn rất nhiều.
Kiều Tú Chi còn chưa mở miệng, Phương Hữu Lương đã hét lên: “Nhỏ nói lắp, mau nói với bà nội mày là mày đánh cuộc với tao đi.”
Kiều Tú Chi búng trán Phương Hữu Lương: “Sau này mà để bà nghe thấy bọn mày gọi con bé là nhỏ nói lắp thì để xem bà dạy dỗ bọn mày thế nào!”
Phương Hữu Lương đau đớn hét lên, nếu không có đám bạn nó ở đây thì chắc chắn nó đã khóc rồi.
Đôi mắt trong veo của Đại Kiều nhìn bà nội với vẻ mặt sùng bái.
Từ khi cô hiểu chuyện tới giờ, ai cũng gọi cô là nhỏ nói lắp, ngay cả mẹ cô cũng vậy. Cha cô là người ít nói nên cũng không tranh cãi chuyện này với mẹ, bà nội là người đầu tiên bảo vệ cô.
Tiểu Kiều nghiêng đầu cười ngọt ngào: “Bà nội, anh họ đang chơi với chị, vì chị thích con cá của anh họ nên chị mới đánh cược với anh ấy.”
Đại Kiều mơ màng nhìn em gái, cô có đánh cược gì với Phương Hữu Lương đâu?
Kiều Tú Chi thấy dáng vẻ này của Đại Kiều, bà còn không hiểu cái gì nữa?
Bà liếc Tiểu Kiều: “Cháu giúp người ngoài bắt nạt chị mình thế à?”
Tiểu Kiều đờ ra, sau đó cô hận nghiến răng nghiến lợi.
Đời này cô ta đã thắng ngay từ lúc sinh ra rồi, cô ta biết nói từ lúc bảy tháng tuổi, một tuổi đã biết đi, hai tuổi biết viết tên mình, bốn tuổi đã nổi tiếng là một thần đồng nhí.
Toàn thôn Thất Lý đều rất thích cô ta, ngoại trừ bà nội của cô ta. Bà nội được coi là người đứng đầu nhà họ Kiều, không phải cô không muốn lấy lòng bà, nhưng đối phương không hề quan tâm. Dù cô ta có trở thành thần đồng nhí thì bà cũng chẳng liếc cô một cái, tức chết mất!
Đương nhiên là bà nội cũng không thèm để ý đến Đại Kiều nên cô ta cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, nhưng tại sao cô ta mới đi có năm ngày mà bà nội đã bảo vệ Đại Kiều như thế này rồi?
Hay đã có chuyện gì xảy ra mà cô ta không biết?
Đại Kiều thấy em gái bị Kiều Tú Chi mắng, cô lập tức mở miệng giải thích: “Bà nội… em gái… không… có… bắt nạt.. con… em gái… còn… giúp… giúp con… mà.”
Kiều Tú Chi vỗ đầu cô một cái: “Cháu ngốc thế? Bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta hả? Cháu cần con cá kia để làm gì?”
Từ góc độ của Kiều Tú Chi vừa khéo có thể thấy được hàng mi cong cong của cô khe khẽ lay động.
Ai cưỡng nổi đôi mắt này đây?
Kiều Tú Chi nghiêng đầu nhìn Phương Hữu Lương hỏi: “Bà lấy trứng gà đổi con cá này của mày, chịu không?”
Còn sao nữa? Đương nhiên là đồng ý rồi!
Con cá này nhỏ xíu, chắc chắn chẳng có tí thịt nào. Hơn nữa, loại cá này ăn chẳng ngon tí nào, sao mà so với trứng gà được?
Vứt vào hố phân gì chứ, lúc ấy nó chỉ bị kích động tí thôi. Giờ có trứng gà thì chuyện gì cũng dễ nói rồi!
Phương Hữu Lương lập tức đưa cá cho bà.
Kiều Tú Chi cũng không lừa thằng nhóc, bà móc một quả trứng gà trong túi ra đưa cho nó.
Phương Hữu Lương vui như Tết, nó cầm trứng gà chạy về nhà.
“Anh… chờ…chờ em!” Phương Hữu Nhục – một đứa hay dính anh trai đuổi theo anh nó với đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn của mình.
Kiều Tú Chi đưa con cá nửa sống nửa chết kia cho Đại Kiều một cách kín đáo, sau đó bà lại lấy hai quả trứng gà ra bỏ vào túi của cô.
“Cảm… cảm ơn… bà nội!” Đại Kiều xách con cá về, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng lên.
“Cầm đồ về nhà đi, làm vỡ trứng gà thì đừng hỏi sao bà lại đánh mày!”
Kiều Tú Chi nói xong thì xoay người rời đi, bà không định cho Tiểu Kiều trứng gà, thậm chí còn chẳng thèm liếc nó một cái.
Tiểu Kiều nhìn bóng lưng Kiều Tú Chi đã đi xa, trong lòng như có ai làm rơi lọ gia vị, đủ loại hương vị trộn lẫn trong lòng.
Thật không ngờ đứa nói lắp Đại Kiều này lại có thể lọt vào mắt xanh của bà nội. Nhưng cũng chẳng được bao lâu đâu, cô ta nghĩ đến đó thì cười thoải mái.
Được bà nội để ý thì có ích gì? Không đến hai năm nữa bà ta cũng đi theo ông chồng Tiết Xuyên của bà thôi.
Nói đến bà nội cô ta, bà là một người phụ nữ kỳ lạ. Bà không thương con gái mình, không chiều chuộng cháu trai cháu gái mình, bà chỉ thích ông chồng đi ở rể – Tiết Xuyên – của mình.
Đời trước, hai năm sau bỗng nhiên ông nội mắc bệnh nặng, mặc dù bà nội đã chăm sóc hết lòng nhưng ông vẫn mất, chưa đầy nửa tiếng sau bà nội cũng đi theo ông.
Tuy vậy cô ta vẫn rất tò mò, tại sao đột nhiên bà nội lại đối tốt với Đại Kiều như thế? Cô ta nắm chặt tay tỏ vẻ ấm ức: “Chị, bà nội không thích em phải không?”
Đại Kiều vẫn còn đang nhìn bóng lưng đã đi xa của bà nội. Cô nghe Tiểu Kiều hỏi thì mới hoàn hồn: “Không… đâu… bà nội… rất thích.. em.”
Tiểu Kiều vừa xinh đẹp vừa thông minh, ai cũng thích cô bé.
Tiểu Kiều không hài lòng với câu trả lời qua loa của cô: “Nhưng bà nội không cho em trứng gà!”
Đại Kiều nghĩ cô ta tủi thân vì không được bà cho trứng gà, cô lập tức lấy một quả trong túi ra cho Tiểu Kiều rồi nói: “Em gái… cho…em!”
Tiểu Kiều cầm trứng gà luôn rồi hỏi cô: “Chị, sao tự nhiên bà nội lại đối xử tối với chị như thế?”
Đại Kiều cười ngốc nghếch: “Chị… không… biết.”
Tiểu Kiều cho rằng là Đại Kiều cố ý giấu giếm mình nên trong lòng cô ta càng không vui.
Cô ta đảo mắt một vòng, ánh mắt nhìn vào túi của cô: “Chị, lâu rồi mẹ cũng chưa được ăn trứng gà, em giúp chị cầm túi về đưa cho mẹ nhé, mẹ biết chị nhớ đến mẹ thì mẹ chắc chắn sẽ rất vui!”
Đại Kiều khó xử.
Lông mày Tiểu Kiều nhướng lên: “Chị không muốn à?”
Đại Kiều sờ quả trứng gà trong túi, cô nhỏ giọng nói: “Muốn…muốn…cho ba…ăn cơ.”
Nếu cô có nhiều trứng thì cô sẽ đồng ý cho mẹ ngay, nhưng giờ cô chỉ có một quả. Mà gà nhà trong nhà năm ngày rồi chưa đẻ trứng, cô muốn bồi bổ cho cha để cha khỏe lên.
Khi đó vì bảo vệ Đại Kiều nên Kiều Chấn Quân mới đụng phải đá, nhưng ông không muốn để con buồn, cũng không muốn để Phương Tiểu Quyên trách con nên ông đã giữ bí mật này trong lòng không nói cho ai cả.
Sau đó ông cũng không nói tình trạng của mình với con nên Đại Kiều vẫn nghĩ một thời gian sau cha sẽ khỏe lại thôi.
Tiểu Kiều hừ một tiếng: “Chẳng trách mẹ lại không thích chị, chị là đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Đại Kiều khó chịu, cô cúi thấp đầu xuống.
Dù là thế, cô vẫn không lấy trứng gà ra.
Không lấy được trứng, mặt Tiểu Kiều lạnh lẽo hẳn lên, cô ta xoay người bỏ đi.
Ai ngờ, chưa bước được hai bước thì cô ta đã giẫm phải một đống mềm nhũn dưới đất.
Cô ta cúi đầu nhìn một cái, mặt đen thui.
Thế mà cô ta lại giẫm phải phân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT