Lý Thanh Lam lại bất động thanh sắc mà âm thầm dò xét Lương Giác Quân.

Tuy rằng lúc trước đã từng có duyên phận gặp mặt, nhưng Lý Thanh Lam cũng không có tận lực chú ý con người trẻ tuổi trước mắt này. Hôm nay xem ra, khí chất của Lương Giác Quân thanh liệt điềm tĩnh, cử chỉ ưu nhã ấm áp dễ chịu, làm cho người ta nhịn không được mà suy nghĩ, nữ tử như vậy, rốt cuộc phải là một nam nhân như thế nào, mới có thể cùng xứng đôi.

Trong lúc nhất thời Lương Giác Quân cũng không có cách nào nghiền ngẫm về tâm tư của Lý Thanh Lam, ngay tại chỗ thành thành thật thật nói: "Thực xin lỗi, bác sĩ Lý, ta có chút căng thẳng."

Lý Thanh Lam đến độ tuổi này, ở bệnh viện cũng coi như là gặp qua vô số người, lúc này trong lòng thầm than, nếu như đổi lại là nữ nhi của mình, nhất định là chín cong mười tám quẹo trước thăm dò hư thật một chút, dứt khoác sẽ không giống như Lương Giác Quân vừa gặp liền thẳng thắng thừa nhận sự khẩn trương của bản thân, cảm thấy có chút buồn cười: "Ta cũng không phải là đến để hưng sư vấn tội, ngươi không cần phải khẩn trương. Buổi tối có sắp xếp gì không?"

Lương Giác Quân: "Một lát nữa, sẽ đến tiệm café một chuyến."

Tất nhiên trong lòng Lý Thanh Lam đã biết rõ: "Hẹn Tiểu Bảo sao?"

Lương Giác Quân khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

"Thời gian còn sớm," Lý Thanh Lam nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, chỉ chỉ vào thang máy, "Chúng ta, đi lên nói chuyện được không?"

Lương Giác Quân: "Được rồi."

Sắc trời dần tối, màn đêm vừa buông xuống. Hai người ăn ý mà bỏ qua cách giao tiếp thông thường, một đường im lặng không nói gì.

Bước vào Lương trạch, Lương Giác Quân mời Lý Thanh Lam ngồi xuống, bỏ vật dụng xuống liền đi vào phòng bếp: "Ngài uống chút gì không? Cafe? Hay là trà xanh?"

Lý Thanh Lam đánh giá bố cục đơn giản của căn phòng gồm hai phòng ngủ một phòng khách này, theo Lương Giác Quân đi vào phòng bếp: "Ta uống nước là được rồi."

Đồ vật trong phòng bếp không nhiều lắm, dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ. Trên cửa tủ lạnh dán một ít Polaroid, bên cạnh còn dán những công thức nấu ăn viết tay, đánh dấu một vài từ xen lẫn tiếng Trung và tiếng Anh, nhìn chữ viết, phần lớn là thuộc về Hạ Dịch Nặc.

Lý Thanh Lam liếc nhìn qua, không nói gì.

Những bức hình kia phần lớn là chụp lúc hai người đùa giỡn ở trong nhà, trong đó còn có hình hai người vui đùa ầm ĩ trên ghế sofa, ảnh selfie khi Lương Giác Quân gối đầu ở trên đùi Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc cúi người xuống hôn Lương Giác Quân.

Lương Giác Quân tất nhiên cũng ý thức được điểm ấy, dù chuyện này là bình thường lại cũng rất bình tĩnh, giờ phút này cũng khó tránh khỏi có chút mặt hồng tim đập.

Lý Thanh Lam lại đột nhiên nói: "Đúng rồi, trong tủ lạnh có nước đá không? Đột nhiên cảm thấy hơi nóng."

Thế nhưng Lương Giác Quân còn nhớ rõ Hạ Dịch Nặc từng đề cập qua chế độ dinh dưỡng của bác sĩ Lý, cho dù là ngày mùa hè, cho đến giờ cũng không uống đồ lạnh. Bây giờ đã là tháng 11, vậy hành động này của Lý Thanh Lam là có mục đích, rất rõ ràng.

Nhân lúc Lương Giác Quân mở tủ lạnh ra, Lý Thanh Lam nhanh chóng liếc nhìn vào bên trong, trái cây rau quả, sữa tươi nước trái cây, còn có một hàng Yakult được sắp xếp gọn gàng.

Quay người qua, quả nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét của Lý Thanh Lam, Lương Giác Quân mỉm cười, từ trong tủ chén khử trùng lấy ra một cái ly thủy tinh, vặn mở nước đá, rót vào ly thủy tinh, hai tay đưa cho Lý Thanh Lam.

Không ngoài dự đoán, một cặp ly sứ tình nhân trong tủ chén cũng rơi vào trong mắt Lý Thanh Lam. Lý Thanh Lam cầm lấy ly thủy tinh, thuận miệng hỏi: "Bình thường các ngươi có nấu cơm sao?"

Lương Giác Quân khoanh tay đứng ở bên cạnh tủ lạnh, cung kính trả lời: "Bữa sáng bình thường là tự mình chuẩn bị, tương đối có dinh dưỡng."

"Bữa sáng Tiểu Bảo ăn rất ít." Lý Thanh Lam không khách khí chỉ ra tật xấu của nữ nhi.

Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Lương Giác Quân nói tiếp: "Giữa trưa, nàng ăn ở nhà ăn công ty, phòng thí nghiệm của chúng ta bình thường là cùng đặt thức ăn bên ngoài. Buổi tối nếu như về kịp cũng sẽ tự làm cơm, hoặc là cùng nhau ăn ở bên ngoài."

Lý Thanh Lam dựa bên bàn ăn, trong giọng nói nghe không ra hỉ nộ: "Ân, sau đó cuối tuần nàng trở về nhà của chúng ta hoặc là nhà của ba nàng ăn cơm."

Lương Giác Quân: "Đúng."

Lý Thanh Lam đặt chiếc ly thủy tinh trong tay xuống, hỏi: "Những nơi khác trong nhà, ta có thể tham quan một chút không?"

Lương Giác Quân lộ ra một hàm răng trắng noãn chỉnh tề: "Đương nhiên là có thể."

Hai người đi ra khỏi phòng bếp, lướt qua phòng tiếp khách, Lương Giác Quân đẩy cửa thư phòng ra.

Đập vào ánh mắt là có bàn, giá sách, ghế sofa, máy chạy bộ, tỉ lệ sử dụng không gian cực cao.

Lương Giác Quân: "Ngại quá, nơi này tương đối nhỏ."

Lý Thanh Lam nhìn qua mọi nơi, tỏ vẻ đồng ý: "Ân, phòng sách bên kia của Tiểu Bảo khá lớn."

Lương Giác Quân có chút do dự, nhưng vẫn là nói: "Kỳ thật chúng ta cũng định đi xem phòng một chút."

Hai tay Lý Thanh Lam giao nhau khoanh ở trước ngực, nhìn như không quan tâm: "Thật sao? Nơi này rất tốt."

Lương Giác Quân ấm áp mỉm cười: "Tiểu Bảo đi làm không tiện lắm."

Lý Thanh Lam: "Vậy bình thường ngươi sẽ đi làm thế nào?"

Lương Giác Quân: "Ta đã lấy được bằng lái xe trong nước, vừa mới mua xe. Bất quá bình thường đi làm gần, đậu xe trong tiểu khu cũng không tiện lắm."

Lý Thanh Lam gật gật đầu, đi thẳng vào trong.

Bên trái giá sách tất cả là các cuốn sách chuyên ngành và tạp chí khoa học, bên phải thì bày một vài quyển sách không chuyên ngành, vì vậy Lý Thanh Lam hỏi: "Khóa đề tiến triển có thuận lợi không?"

Lương Giác Quân: "Rất thuận lợi. Sau khi hoàn thành công việc trong năm, phải về San Francisco bàn giao công việc, sau đó chuẩn bị chính thức ở lại Đại học C."

Lý Thanh Lam nhướng mi: "Ah, vậy sao? Từ bỏ môi trường nghiên cứu học thuật rất tốt ở bên kia, không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Lương Giác Quân nhả ra bốn chữ vô cùng đơn giản: "Có được có mất."

Lý Thanh Lam mỉm cười.

Trên bệ cửa sổ là bồn hoa nho nhỏ cùng một cây đàn guitar tựa ở góc tường, thật ra rất giống phong cách của Hạ Dịch Nặc. Lại xoay người, liền nhìn thấy trên bàn đặt một loạt khung ảnh, phần lớn ảnh chụp là ảnh chân dung và ảnh chụp gia đình.

Lý Thanh Lam cầm một khung ảnh trong đó lên cẩn thận mà nhìn, trầm mặc thật lâu.

Đó là trong hôn lễ của Mạch Thế Ninh và Trương Quý Khang, ảnh chụp chung của bốn người Mạch Trương Hạ Lương. Mạch Thế Ninh và Hạ Dịch Nặc đứng ở chính giữa, hai bên theo thứ tự là Trương Quý Khang và Lương Giác Quân. Tân lang ôm lấy tân nương, mà mười ngón tay của Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân cũng đan vào nhau. Lại nhìn kỹ, cũng có thể phát hiện ra nửa cái đầu của tiểu nam sinh Hạ Dịch Ngôn từ sau lưng Lương Giác Quân len lén mà thò ra.

Một hồi lâu sau, Lý Thanh Lam mới mở miệng: "Cho nên bọn họ đã sớm biết, cũng luôn giúp đỡ các ngươi..."

Lương Giác Quân yên lặng, trên lưng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trong lòng Lý Thanh Lam hiện lên một suy nghĩ, nghĩ như vậy, cũng liền nói như vậy: "Nhìn qua cũng rất xứng đấy."

Nói xong, Lý Thanh Lam xoay người đi ra khỏi phòng sách, lưu lại Lương Giác Quân đang hung hăng mà nhai nuốt hàm nghĩa phía sau những lời này.

Ngoài cửa sổ khung cảnh ban đêm đã bao trùm toàn bộ. Ánh trăng mông lung, giống như là cách một tầng sương mù, vung rơi trên nền đất lạnh lẽo buồn tẻ.

Một lần nữa đứng ở phòng tiếp khách, Lý Thanh Lam phát hiện hồ cá đặt trong một góc, LoVo im lặng mà vùi mình vào cát mịn. Con rùa đen nhỏ này là cùng Tiểu Bảo chuyển tới sao? Như vậy, phòng vệ sinh có phải còn có cùng những khăn mặt, đôi bàn chải đánh răng hay không? Còn phòng ngủ, Lý Thanh Lam cũng không có ý định đi vào tham quan, cũng không muốn tự mình đoán bừa.

Xoay người chống lại đôi mắt đen như mực Lương Giác Quân, Lý Thanh Lam hỏi: "Ta cũng đã được nghe qua một ít về chuyện của ngươi, có ngại nói chuyện với ta một chút không?"

Chuyện nên đến rốt cuộc cũng trốn không thoát. Phía trước bất quá là dạo đầu, tiếp theo mới là chính văn a.

Lương Giác Quân kéo cái ghế qua mời Lý Thanh Lam ngồi xuống, chính mình cũng ngồi thẳng tắp ở bên cạnh: "Đương nhiên là không ngại. Không nói dối ngài, trong khoảng thời gian này, ta cũng âm thầm tưởng tượng qua rất nhiều tình cảnh có thể gặp mặt ngài."

"Vậy sao?" Lý Thanh Lam cười nói, "Vậy...Trước tiên nói một chút về gia đình của ngươi?"

"Được rồi." Lương Giác Quân bất ty bất kháng mà trả lời, "Ta sinh ra ở C thành, ba mẹ đều là giáo sư đại học. Mười tuổi, mẫu thân qua đời vì tai nạn giao thông, sau khi tốt nghiệp tiểu học, theo phụ thân đến San Francisco. Sau đó phụ thân tái hôn, cũng tiếp đi dạy ở trường đại học, khoảng hai năm nữa sẽ về hưu."

Lý Thanh Lam: "Người nhà của ngươi biết rõ chuyện của các ngươi?"

Lương Giác Quân: "Biết rõ, lúc trước ba và mẹ kế của ta đã tới C thành."

Lý Thanh Lam nhướng mày: "Vậy sao, cho nên Tiểu Bảo đã gặp bọn họ?"

Không xác định đáp án này có thể khiến cho Lý Thanh Lam cảm thấy không thoải mái hay không, Lương Giác Quân do dự trong tích tắc, vẫn là nói thật: "Phải..."

"Ah, ta thế nhưng lại không biết." Lý Thanh Lam nhàn nhạt mỉm cười, một bộ dáng có chút hưng phấn, "Lại nói, ngươi và Tiểu Bảo sao lại quen biết?"

Lương Giác Quân: "Lúc đó nàng là trợ giảng cho một lớp học của ta."

Lý Thanh Lam: "Nghe Tiểu Bảo nói, là nàng theo đuổi ngươi?"

Lương Giác Quân: "Ta cảm thấy giữa chúng ta không quan tâm là ai theo đuổi ai, hẳn là một loại quan hệ nước chảy thành sông."

Lý Thanh Lam gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ngươi cảm thấy Tiểu Bảo là một người như thế nào?"

"Ba ta cũng từng hỏi qua vấn đề này. Lúc đó ta trả lời, nàng là một người lương thiện khiêm tốn. Chúng ta cùng một chỗ càng lâu, ta hiểu biết về nàng càng nhiều. Ý của ta là...Thực xin lỗi, ta không phải quá biết cách nói chuyện." Lương Giác Quân lo lắng dùng từ để biểu đạt hết ý tứ, cân nhắc trong chốc lát mới tiếp tục nói, "Tiểu Bảo là một người trong lòng có một vùng biển. Đối với ta mà nói, nàng giống như là một quyển sách đáng giá để đọc đi đọc lại, cũng là một quyển sách mà ta muốn đọc cả đời."

"Ngươi rất biết cách nói chuyện." Biểu tình của Lý Thanh Lam không giận mà uy, "Vậy ngươi có biết hay không, trong truyền thống của người Trung Quốc, ở trước mặt ba mẹ của đối phương nói ra những lời như vậy, là có ý nghĩa như thế nào?"

"Ta biết. Ý nghĩa chính là, ta sẽ chịu trách nhiệm đối với tương lai hạnh phúc của nàng." Ánh mắt Lương Giác Quân sáng rực, nói chắc như đinh đóng cột, "Ta có quyết tâm cùng năng lực này, xin ngài hãy tin tưởng ta."

Đã nói đến nước này, Lý Thanh Lam thở ra một hơi nhỏ đến không thể nghe thấy, dừng lại một chút, mới mở miệng: "Là một người mẫu thân, luôn muốn cho hài tử của mình hiểu rõ rằng con đường phải đi trong tương lai, sẽ gặp phải khó khăn. Có đôi khi cảm tình chính là giòn mỏng như tờ giấy, nhất là tình yêu của người cùng giới, khi đối mặt với hiện thực... Sự lo lắng của ta, ngươi có thể hiểu được không?"

"Ta hiểu được." Lương Giác Quân hít sâu vào một hơi, "Có một việc ta chưa từng nói với Tiểu Bảo. Lúc đó chúng ta còn chưa có cùng một chỗ, khi chúng ta cùng đi Bắc Kinh. Trong lúc vô tình ta nhìn thấy ảnh ID của nàng, bộ dáng hàng lông mày đen một đôi mắt rất đẹp, mỉm cười nhìn vào màn ảnh. Lúc ấy ta bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ trong đầu, nếu như nàng kết hôn, ảnh chụp trên giấy hôn thú cũng hẳn là xinh đẹp như vậy... Nàng hẳn là một tiểu ánh dương, ta cũng không muốn để nàng phải đi một con đường khó khăn, chỉ là ta chưa từng nghĩ đến chuyện cự tuyệt nàng. Xin ngài tha thứ cho sự ích kỷ của ta..."

Lý Thanh Lam không nhanh không chậm mà cắt ngang lời nói của Lương Giác Quân: "Kỳ thật những ngày gần đây, ta cũng suy nghĩ rất nhiều. Ta biết có lẽ ta không có lập trường để chỉ trích hoặc là can thiệp vào tình yêu của Tiểu Bảo, dù sao, bởi vì cuộc hôn nhân của ta thất bại, đem đến cho nàng một gia đình không hoàn chỉnh từ khi còn nhỏ. Điểm này ta vô pháp đền bù."

Lương Giác Quân vội vàng nói: "Ngài tuyệt đối đừng nói như vậy. Tiểu Bảo chưa từng trách ngài, bởi vì chuyện lần trước, nàng đã khổ sở tự trách thật lâu."

Lý Thanh Lam lắc đầu, cười khổ nói: "Ta vẫn cho là, ta có thể dành cho tình yêu đồng tính một sự thấu hiểu và tôn trọng, dù sao đây là cách sống của mỗi người. Không ngờ đến lượt nữ nhi của mình, vẫn là chạy không khỏi gông cùm xiềng xích của thế tục. Nói ra không sợ ngươi chê cười, một thời gian trước Tiểu Bảo vàTu Hằng có chút lén lén lút lút, Tu Hằng nói chuyện còn luôn ý hữu sở chỉ, ta còn hoài nghi rằng huynh muội bọn họ hai người có phải hay không có khả năng là... Dù sao, cuộc hôn nhân giữa những huyết thống không chính thức, pháp luật cũng không cho phép..."

Lương Giác Quân cả kinh nói không ra lời.

"Trước kia, ta đã đọc qua không ít sách về phát triển giáo dục. Miêu tả về quan hệ giữa ba mẹ với con cái, hầu hết đều đồng thuật với cách nói của Kỷ Bá Luân: Con của ngươi cũng không là của ngươi. Bọn họ là những đứa trẻ được sinh ra với khao khát có được 'Cuộc sống' của bản thân mình. Bọn họ được ngươi sinh ra, nhưng lại không phải sinh ra chỉ vì ngươi. Bọn họ làm bạn cùng ngươi, chỉ là không thuộc về ngươi. Ngươi có thể cho bọn họ tình yêu nhưng không phải là tư tưởng của ngươi, ngươi chỉ có thể nắm lấy thân thể của bọn họ mà không phải là linh hồn của bọn họ. Ngươi có thể thử bắt chước bọn họ, chỉ là đừng trông chờ bọn họ sẽ giống như ngươi. Bởi vì cuộc sống không thể quay lại, cũng sẽ không dừng lại ở ngày hôm qua. Tu Hằng và Tiểu Bảo dần dần lớn lên, nhưng mà người làm mẫu thân như ta, thiếu chút nữa lại quên mất những lời này..."

Thần sắc của Lý Thanh Lam khi khẽ nhíu mày, gần như là giống như đúc với Hạ Dịch Nặc. Cảm giác chua xót vi diệu tự nhiên sinh ra trong nội tâm Lương Giác Quân.

Lý Thanh Lam: "Muốn nghe quá trình trưởng thành của Tiểu Bảo không?"

Lương Giác Quân gật gật đầu.

"Ta và Hạ Viêm, cũng chính là cha ruột của Tiểu Bảo, là bạn học thời đại học. Yêu đương, kết hôn, sinh con, phải nói là đều rất thuận buồm xuôi gió. Đến đầu năm thứ tám của cuộc hôn nhân, cả hai đều chán ghét cuộc sống cùng một chỗ, chia tay có lẽ cũng không phải là lựa chọn duy nhất, nhưng mà chúng ta vẫn ích kỷ mà quyết định ly hôn. Lúc ấy chúng ta giải thích với Tiểu Bảo là, ba mẹ đã không còn thích hợp với cuộc sống cùng một chỗ, cho nên phải chia cách. Không có bên thứ ba, không có bạo lực gia đình, trình tự ly hôn hết thảy đều gió êm sóng lặng, chúng ta cho rằng đã giảm bớt thương tổn đối với nàng đến mức nhỏ nhất. Nhưng mà tổn thương chính là tổn thương, không thể tránh né. Hai năm sau, ta và ba của nàng lần lượt tái hôn, nàng cố ý sống cùng bà ngoại trong căn phòng cũ này, lấy cớ là để thuận tiện cho việc đi học. Chúng ta không có cách nào, đành phải vào cuối tuần thay phiên đón nàng về nhà ở."

Lương Giác Quân khẽ gật đầu.

"Nàng không có bất kỳ mâu thuẫn gì liền tiếp nhận A Đỗ và Nhu Nguyệt, cũng chính là Lý thúc và Đặng di của nàng. Ngay từ đầu, ta đã từng lo lắng về mối quan hệ giữa Tu Hằng và Tiểu Bảo. Dù sao từ nhỏ Tu Hằng đều không có tình thương của mẹ, ta là người mẹ kế... Nàng rất rộng lượng, hoàn toàn không có tranh giành tình cảm, thậm chí sau đó, Tu Hằng và Quý Khang, Mạch Mạch, Mộc Mộc, quan hệ đều rất thân thiết. Ba của nàng sợ nàng chịu ấm ức, tái hôn rất nhiều năm đều kiên trì không muốn có thêm hài tử, lấy cớ là lớn tuổi hữu tâm vô lực. Khi còn nhỏ nàng không hiểu những nguyên do này, cũng liền tin như vậy, sau này từ từ lớn lên, nàng thế nhưng lại chủ động nói với Nhu Nguyệt, Đặng di, hiện tại học thuật kỹ thuật phát triển như vậy, không bằng hai người cố gắng một chút nữa, con rất muốn có một đệ đệ hoặc là muội muội. Lúc ấy Nhu Nguyệt liền bật khóc rồi...Tiếp qua vài năm, cũng liền có Tiểu Ngôn."

Lương Giác Quân bừng tỉnh đại ngộ, khó trách, tuổi tác của hai tỷ đệ chênh lệch lớn như vậy, mà Hạ Dịch Nặc chưa bao giờ đề cập đến việc này.

"Từ nhỏ Tiểu Bảo đã thật biết điều, khi những đứa trẻ khác nghịch ngợm gây sự, nhưng ngay cả tật xấu cắn bút khi viết bài nàng cũng không có. Chưa từng có lão sư cáo trạng với ta nói nàng ở trường học làm gì sai lầm, thành tích học tập cũng luôn đứng đầu trong danh sách, thời kỳ trưởng thành cũng không thấy có biểu hiện phản nghịch gì... Có một ngày ta phát hiện nàng thế nhưng có chuyện không muốn chúng ta quan tâm đến. Ta bắt đầu cảm thấy, nàng có một tòa thành thuộc về chính mình, mà khoảng cách giữa chúng ta tựa hồ càng ngày càng xa. Ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, nàng rốt cuộc có cần người mẹ này hay không... Nhưng mà nàng lại biết điều hiếu thuận như vậy, làm cho bà ngoại nàng những chuyện mà ngay cả một người con như ta cũng chưa làm được, ngươi nói, ta còn có gì cảm thấy không hài lòng chứ?"

Người nói xúc động, người nghe đau lòng.

Lý Thanh Lam bất đắc dĩ mỉm cười: "Điều duy nhất ta bất mãn là, nếu như không phải bởi vì một gia đình không hoàn chỉnh, Tiểu Bảo xứng đáng có càng nhiều hạnh phúc. Đôi khi ta tình nguyện nàng tranh cãi với ta, lên án ta, chỉ trích ta...Ta và Hạ Viêm vô pháp duy trì gia đình, lại thêm tính cách Tiểu Bảo, ảnh hưởng đối với nàng không thể nghi ngờ là rất lớn. Trong lòng nàng đại khái là không tin vào một tờ giấy kết hôn a...Nàng thường bảo vệ mình, làm ra vẻ mọi chuyện đều rất tốt, còn thường xuyên nói chuyện hài hước cho qua, đại khái vẫn là thiếu hụt cảm giác an toàn a... Ta không biết rốt cuộc nên làm cái gì, mới có thể làm cho nàng thử mở lòng ra với mình..."

Lúc này dĩ nhiên Lý Thanh Lam không phải là bác sĩ Lý lãnh tĩnh dũng cảm quả quyết kia, chẳng qua là một người mẫu thân bình thường.

"Ta tự hỏi mình rất nhiều lần, ngươi muốn có hài tử cuối cùng là vì cái gì? Là vì nối dõi tông đường? Vì muốn có con cái nuôi dưỡng khi về già sao? Không phải. Nàng không cần thay ta tranh giành với thế gian, không cần nuôi dưỡng ta khi về già, lại càng không cần thay ta nối dõi tông đường. Ta chỉ muốn tham dự vào cuộc sống và sự trưởng thành của nàng, hy vọng nàng bình an khỏe mạnh. Ta vẫn nhớ một chuyện nhỏ. Khi Tiểu Bảo học đại học thì ở ký túc xá của trường, bà ngoại nàng chuyển về ở cùng với chúng ta. Ngày hôm đó là cuối tuần, buổi sáng hơn sáu giờ ta gọi điện thoại cho nàng. Nàng còn chưa có tỉnh, mơ mơ màng màng trả lời ta một tiếng. Bỗng nhiên ta cũng không biết nói gì cho phải, đành phải hỏi nàng, ăn điểm tâm chưa. Nàng đại khái cảm thấy vì môt chút việc nhỏ như vậy thế nhưng lại gọi điện thoại, vì vậy bất đắc dĩ mà nói một câu chưa ăn. Ta nói, vậy lại ngủ thêm một lát đi, liền qua loa cúp điện thoại." Lý Thanh Lam thủy chung là dùng giọng điện tán gẫu nhẹ nhàng để nói ra những chuyện đã qua, khóe mắt đã ngấn nước lấp lánh, "Một lát sau, nàng hoàn toàn tỉnh táo, gọi điện thoại cho ta nói xin lỗi, nói là buổi tối hôm trước ngủ quá muộn, sáng sớm bị đánh thức có chút bực mình khi rời giường, sợ rằng giọng điệu vừa rồi sẽ làm ta tổn thương. Nàng không biết, kỳ thật buổi sáng hôm đó ta làm một giấc mộng, trong mộng nàng còn rất nhỏ, một mực khóc tìm mẹ, làm thế nào cũng tìm không thấy ta. Vì vậy sau khi ta tỉnh lại, vội vàng gọi điện thoại cho nàng."

Trong lòng Lương Giác Quân có chút đau nhói, đành phải an ủi: "Nàng chính là sợ các ngươi sẽ lo lắng..."

Lý Thanh Lam bỗng nhiên nở một nụ cười, ánh mắt kia mang theo thâm ý sâu sắc, Lương Giác Quân nhìn thấy trái tim cũng nhảy dựng lên: "Trong lòng nàng có một cái gai, cái gai này giống như là một túi thuốc nổ, treo trên lưng hai mẹ con đã rất nhiều năm. Nói thật, ta không biết lúc nào nó sẽ nổ tung, mà ngươi, không thể nghi ngờ chính là ngòi nổ. Ba mẹ người khác sẽ lo lắng hài tử của mình yêu đương sớm, nàng trái lại, từ nhỏ đến lớn, cũng không thấy nàng có gì mập mờ với những nam sinh bên cạnh. Ba của nàng gọi điện thoại hối thúc ta, nói ta giới thiệu một ít nam hài tử cho nàng quen biết. Chỉ là nam hài tử mà nàng quen biết chẳng lẽ còn thiếu sao? Là chính nàng không nguyện ý tiếp nhận mà thôi... Hài tử trưởng thành, hẳn là có cuộc sống và thế giới của chính mình. Là ta không đủ chu đáo, thậm chí ta cũng không biết các ngươi cùng một chỗ đã lâu như vậy. Nói theo một cách khác, nổ tung cũng là chuyện tốt. Chỉ có điều ta lo sợ uốn cong thành thẳng, lo sợ nàng sẽ lựa chọn ngươi, từ bỏ người mẹ như ta..."

Lương Giác Quân cúi đầu: "Ngài đừng nói như vậy, Tiểu Bảo sẽ không từ bỏ ngài. Tận lực giấu giếm là chúng ta không đúng, còn thiếu chút nữa là gây phiền phức cho ngài."

"Cái trình dược viên kia sao?" Lý Thanh Lam mỉm cười ấm áp trấn an, "Nếu như mọi chuyện đều qua rồi, sau này các ngươi liền thật sự cùng một chỗ, con đường trong tương lai còn rất dài."

Lương Giác Quân kinh ngạc, máu nóng thoáng cái chảy ngược lên đầu: "Ý của ngài là..."

Lý Thanh Lam lại mỉm cười dịu dàng nói: "Ý của ta, chính là ý tứ trên mặt chữ." Cuối cùng, còn thuận miệng bỏ thêm một câu: "Bây giờ Tiểu Bảo làm thức ăn, rõ ràng còn biết thêm bột vào canh vào cho đậm đà!"

Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua những án mây mỏng manh trong suốt như cách ve sầu, ánh sáng màu bạc lóng lánh rực rỡ, trong buổi đêm yên tĩnh của tháng 11, mùi hương hoa nở rộ. Hạ Tiểu Bảo, hoa nở bên đường, có thể chậm rãi mà trở về*.

(*Hai câu trong bức thư mà Ngô Việt gởi cho vợ. Ý nghĩa đại khái là hoa nở rộ bên người, ngươi có thể vừa ngắm hoa vừa chậm rãi mà trở về, ta sẽ chờ ngươi.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play