Rượu kiến thanh* vừa hâm nóng xong, bên bếp lò nho nhỏ. Bất luận xuân hạ thu đông, Mạch Thế Ninh vô cùng thích ăn lẩu. Dùng một nồi lẩu thịnh soạn nóng hổi, giải sầu trừ ẩm ướt, già trẻ tất cả đều thích hợp.
(*Khi rượu mới ủ chưa được lọc lại, bề mặt rượu nổi lớp bã, rượu có màu hơi xanh, và lớp bã này giống như những con kiến (cũng gần giống như bọt của rượu vang), nên được gọi là "kiến thanh")
Sau khi mang thai được hai mươi tuần, cái bụng giống như là dùng quạt máy thổi gió vào vậy, càng ngày càng tròn vo. Mạch Thế Ninh cũng giống như những người phụ nữ có thai khác, cũng sẽ đột nhiên muốn ăn cái này muốn ăn cái kia. Vì vậy, hôm nay bà cô tập hợp bằng hữu, cùng nhau nấu lẩu tại nhà.
Bất quá Mạch Thế Ninh chỉ quan tâm đến chuyện gọi người, ỷ là phụ nữ có thai được ưu tiên, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa, vừa nói chuyện phiếm cùng Lương Giác Quân, vừa chờ đợi thức ăn được dọn lên.
Phạm Mễ cẩn trọng mà đảm nhận trách nhiệm làm đầu bếp chính, Hạ Dịch Nặc thì rất bận rộn trợ giúp, vẫn không quên chạy đến cạnh ghế sofa trấn an: "Đợi một chút, lập tức có thể ăn rồi!" Nói xong ngu ngơ cười cười.
Lương Giác Quân thuận tay rút ra một tờ khăn giấy, chỉ một ánh mắt, Hạ Dịch Nặc liền tự động tự giác tiến đến gần, ngoan ngoãn để cho Lương Giác Quân thay mình lau đi mồ hôi rịn ra trên trán. Lương lão sư giơ tay nhấc chân, cũng là cực kỳ dịu dàng.
Cả người Mạch Thế Ninh dựa vào ghế sofa, mang vẻ mặt trêu tức mà nhìn hai người. Hạ Dịch Nặc lườm nàng một cái, nhanh chóng chạy trở về phòng bếp.
"Ai ôi!!!!" Mạch Thế Ninh tiến đến trước mặt Lương Giác Quân, trêu chọc nói, "Tiểu Bảo bình thường ở nhà nhất định là làm mưa làm gió a? Không nghĩ tới lúc này ở trước mặt người khác, còn biết thẹn thùng!"
Lương Giác Quân chỉ mỉm cười không nói.
Chỉ một lát sau, Hạ Dịch Nặc lại cầm một ít chén dĩa từ trong phòng bếp đi ra, bày từng cái trên bàn ăn.
"Ai ai ai, Tiểu Bảo, tới đây!" Mạch Thế Ninh vẫy tay, thuận tay nhặt một viên kẹo từ trên bàn trà, thuần thục mà lột giấy gói kẹo ra, "Đây, hiếm khi hôm nay ngươi hiểu chuyện nhu thuận như vậy, ban thưởng cho ngươi một viên kẹo. Mở miệng!"
Hạ Dịch Nặc cúi đầu dò xét thứ đen sì bên khóe miệng, trên mặt mang theo đề phòng: "Đây là kẹo gì?"
Mạch Thế Ninh mỉm cười dịu dàng : "Kẹo dừa a, ăn rất ngon! Đến, a! Mở miệng!" Nói xong liền không nói thêm lời nào mà đem viên kẹo nhét vào trong miệng Hạ Tiểu Bảo.
"Ta không thích ăn kẹo dừa." Hạ Dịch Nặc mang giọng nói mơ hồ không rõ mà lên án, mặc dù vẻ mặt ghét bỏ, thì phản kháng cũng không có bất kỳ giá trị gì.
Mạch Thế Ninh vội vàng quát: "Không được nhả ra, tránh lãng phí!"
Lương Giác Quân ở một bên bật cười ra tiếng. Phạm Mễ đang ở trong phòng bếp gọi Tiểu Bảo tới hỗ trợ, Hạ Dịch Nặc đành phải nhíu mày, cam chịu số phận mà ngậm lấy viên kẹo đi trở về phòng bếp.
Mạch Thế Ninh thực hiện được trò đùa, dương dương đắc ý, lại giơ hũ kẹo lên xoay người hỏi Lương Giác Quân: "Lương sư tỷ, ngươi có ăn kẹo hay không?"
Lương Giác Quân lắc đầu, khóe môi cười ra một đóa hoa, nảy ra ý hay, đứng dậy, dạo bước tiến vào phòng bếp.
Tiếng nước chảy ào ào, Hạ Dịch Nặc kéo ống tay áo, cúi đầu rửa rau bên bồn nước.
Lương Giác Quân tiến lên, ôm lấy eo Hạ Dịch Nặc.
Hạ Dịch Nặc cả kinh, theo bản năng mà quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng tới, Lương Giác Quân không nói hai lời liền hôn lên, từ trong miệng Hạ Tiểu Bảo cuốn đi viên kẹo dừa kia, sau đó xoay người, vẫn là rời khỏi.
Nhịp tim Hạ Dịch Nặc đột nhiên tăng cao, tiếp theo thật xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng lên, cái lỗ tai đỏ bừng từ gốc đến ngọn, giống như có tật giật mình mà xem xét mọi nơi.
Phạm Mễ đang điều chế hương liệu cho một lại nước chấm đặt biệt; Trương Quý Khang không biết đang chăm chú vào thứ gì trên bàn ăn; Trương Quý Đằng và Lý Mộc đang chơi trò chơi điện tử; Lý Tu Hằng đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại. Xem ra mọi người đều đang bận rộn với việc của mình, rất tốt, rất tốt.
Lương Giác Quân quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc vẫn còn đang trong cơn hoảng loạn, nụ cười kia, hai chữ —— miểu sát*!
(*Đại khái có nghĩa là giết chết trong vòng một giây)
Hạ Dịch Nặc ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu, tiếp tục mở nước rửa rau ầm ầm.
Chỉ có Mạch Thế Ninh ngồi ở ngay đối diện phòng bếp, đem một màn vừa rồi thu hết vào đáy mắt, nhịn không được khụ khụ cười to.
Lương Giác Quân đi đến bên cạnh Mạch Thế Ninh nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng thuận khí, Trương Quý Khang cuống quít chạy tới rót nước, Lý Mộc cảm thấy có chút không hiểu: "Làm sao vậy? Ta bỏ lỡ cái gì sao?"
Mạch Thế Ninh phất tay: "Không có việc gì không có việc gì, chính là muốn nói chúc cho Tiểu Bảo phúc như Đông Hải, 'Thụ' tỷ Nam Sơn a."
Gương mặt Lý Mộc tràn đầy hồ nghi: "Cái gì a? Hôm nay cũng không phải là sinh nhật của nàng."
Mạch Thế Ninh bắt đầu cười đến phát điên: "Không thích hợp với thiếu nhi! Không thích hợp với thiếu nhi!"
Lý Mộc hiểu được, vỗ đùi, cười đến muốn gãy lưng.
Sau khi bắt đầu bữa tối, Hạ Dịch Nặc còn niệm niệm thao thao mà dặn dò Mạch Thế Ninh, phải đảm bào là những thứ phải đun sôi nấu chín rồi mới được ăn vào bụng, mười phần là phạm vào bệnh nghề nghiệp của một nửa bác sĩ.
Phạm Mễ bận rộn gần nửa ngày, đã sớm đói bụng đến ngực muốn dán vào lưng rồi, vén tay áo lên chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến: "Việc kiểm tra định kỳ buổi chiều có tốt không?"
"Tốt!" Trương Quý Khang lập tức nịnh nọt nói, "Bác sĩ do Lam di giới thiệu, đương nhiên là tốt nhất trong bệnh viện, tốt nhất ở C thành. Mấu chốt là vợ của ta lại còn lợi hại như vậy, đúng không?"
Trong miệng Phạm Mễ còn đang đút thức ăn, hàm hàm hồ hồ hỏi: "Giai đoạn này siêu âm hẳn là có thể biết được là nam hay là nữ rồi đi? Đúng không? Tiểu Bảo?"
Hạ Dịch Nặc đem thức ăn đã nấu chín gắp vào trong chén Lương Giác Quân: "Ân, có thể thấy được rồi, nhưng mà trên lý thuyết thì bác sĩ không thể tiết lộ giới tính của thai nhi a."
Mạch Thế Ninh nhìn chằm chằm vào nồi lẩu ngập thịt bò: "Hừ! Biết rồi sẽ không thú vị a! Giữ lại đáp án, lúc công bố mới có kinh hỉ đi!"
Phạm Mễ gật gật đầu: "Các ngươi thích con trai hay là con gái?"
Trương Quý Khang nghe nói, đôi mắt đều muốn bất chấp mà bắn ra trái tim: "Đương nhiên là con gái a!"
Đường đệ của Trương Quý Khang là Trương Quý Đằng cũng vui vẻ mà nói: "Đúng vậy a, thúc thúc và thẩm thẩm cũng đều hy vọng là một đứa bé gái. Trương gia chúng ta liền ít con gái."
Phạm Mễ cười nói: "Nếu như đây là một tiểu công chúa, vậy chính là thiên vạn nuông chiều a!"
Mạch Thế Ninh hào khí ngất trời: "Tiểu Bắc nhà chúng ta, nếu là bé trai, tương lai liền phải trở thành một hiệp khách, lãng tử! Nếu như là một bé gái, tựa như lão nương đây, làm một nhà nghệ thuật gia!"
Phạm Mễ mang vẻ mặt không nói nên lời, ghét bỏ nói: "Ngài không thể khiêm tốn một chút sao?!"
Mọi người cười to.
Lý Mộc tò mò: "Nhanh như vậy đã nghĩ ra tên rồi sao? Tiểu Bắc này có hàm nghĩa gì sao?"
Mạch Thế Ninh: "Không có hàm nghĩa gì cả, chính là viết tắt của Tiểu Mũi Bắc*! Ngươi không cảm thấy cái mũi nhỏ nghe là lạ sao?"
(*Từ 北鼻 (Mũi Bắc) phát âm giống với từ baby trong tiếng Anh, được sử dụng để giao tiếp trên mạng, cũng có thể được sử dụng giữa những người thân. Nó lan truyền từ Đài Loan sang đại lục cách đây nhiều năm.)
Lý Mộc: "..."
Sau khi cơm nước no nê, nhân lúc Lương Giác Quân vào phòng bếp hỗ trợ dọn dẹp, Mạch Thế Ninh lôi kéo Hạ Dịch Nặc đi ra sân thượng.
Hạ Dịch Nặc thấy Mạch Thế Ninh mang cái bụng nhô cao vẫn còn lén lén lút lút, nhịn không được bật cười: "Làm gì a, thần thần bí bí như vậy?"
"Tỷ tỷ đây không phải là muốn nói riêng với ngươi vài câu thân mật sao!" Mạch Thế Ninh nhỏ giọng nói, "Thế nào, bây giờ Hạ thúc bên kia đã biết rõ chuyện của các ngươi chưa?"
Hạ Dịch Nặc lắc đầu: "Theo tính tình của mẹ ta đoán chừng là sẽ không chủ động nhắc chuyện này với ba của ta. Đại khái là chờ tự mình nói đi. Ta đoán chừng, chỗ của ba ta thật ra sẽ khó hơn một chút."
Mạch Thế Ninh nhìn về phía phòng bếp, tiến đến bên tai Hạ Dịch Nặc: "Kỳ thật xế chiều hôm nay sau khi kiểm tra xong, ta thuận đường đi dạo một vòng qua văn phòng của Lam di..."
Hạ Dịch Nặc nhướng mi: "Thật sao?"
Mạch Thế Ninh lấp lửng úp mở nói: "Ngươi đoán xem, ngoại trừ ba điều chú ý tám hạng kỹ luật dành cho phụ nữ có thai, Lam di còn nói với ta những thứ gì?"
Thần sắc Hạ Dịch Nặc căng thẳng: "Chuyện của ta và sư tỷ?"
"Ân! Lam di hỏi ta," Mạch Thế Ninh trầm giọng giả vờ theo bộ dáng của Lý Thanh Lam, "Mạch Mạch, ngươi có quen biết với Lương Giác Quân sao?"
Hạ Dịch Nặc: "Vậy ngươi trả lời thế nào?"
Mạch Thế Ninh: "Nhìn bộ dáng khẩn trương của ngươi kìa. Ta đương nhiên nói là quen a, ta cũng đã mời người ta làm phù dâu rồi, có thể không quen biết được sao?"
Hạ Dịch Nặc: "Sau đó thì sao?"
Mạch Thế Ninh: "Nếu như giả vờ như không biết chuyện của các ngươi, ta đây không khỏi cũng quá vô tâm đi. Cho nên ta liền có cái gì thì nói cái đó."
Hạ Dịch Nặc lập tức mở to hai mắt mà nhìn.
Mạch Thế Ninh một tay đặt lên vai Hạ Dịch Nặc: "Yên tâm, ta biết chừng mực! Ta liền nói theo tình hình thực tế a! Rồi, Lương lão sư nhân phẩm tốt, lớn lên tốt, nghiên cứu học thuật tốt, mấu chốt vẫn là đối với Tiểu Bảo rất tốt. Sủng ngươi, yêu ngươi, nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan a..."
Hạ Dịch Nặc: "Mẹ của ta có phản ứng thế nào?"
Mạch Thế Ninh nâng tay: "Lam di không nói gì cả."
Hạ Dịch Nặc: "Oh..."
Mạch Thế Ninh bắt đầu mở ra hình thức lải nhải: "Nhớ đến lúc còn nhỏ, ngươi thích nói chuyện ta thích cười. Ngày tháng thoi đưa, vật đổi sao dời. Chúng ta đi qua mùa xuân, đi qua bốn mùa, năm tháng cây cỏ lay động, gà gáy chó sủa..."
"Dừng lại dừng lại!" Hạ Dịch Nặc xin tha, "Bà cô của ta ơi! Rố cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Cái bụng của Mạch Thế Ninh khá lớn, phong tình vạn chủng mà vuốt tóc: "Ha, không có gì, bỗng nhiên muốn cảm thán một chút, ta rất tốt, nhiều năm như vậy, sao ngươi lại không yêu mến ta, lại yêu nữ nhân khác..."
Hạ Dịch Nặc thiếu chút nữa là không thở ra nổi.
Thấy Hạ Dịch Nặc thật sự lo lắng, lúc này Mạch Thế Ninh mới mở miệng trấn an: "Được rồi, đùa với ngươi thôi! Bất quá về chuyện này, từ đầu đến đuôi Lam di đều không có cương quyết yêu cầu ngươi làm thế nào, theo ta thấy, có một vở kịch đây!"
Hạ Dịch Nặc cười khổ: "Nhờ lời lành của ngươi đấy."
Tròng mắt của Mạch Thế Ninh như bánh xe mà lăn một chuyến: "Nói thật, nhiều năm như vậy, ngươi có trách Lam di và Hạ thúc hay không?"
Hạ Dịch Nặc cũng không cần nghĩ xem phải trả lời thế nào, chém đinh chặt sắt nói: "Không có."
Mạch Thế Ninh bỗng nhiên ngưng mi nghiêm nghị: "Đều nói muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, đạo lý này, ngươi cũng hiểu được đi?"
Hạ Dịch Nặc có chút giật mình nhìn chằm chằm vào Mạch Thế Ninh, một hồi lâu, mới gật gật đầu: "Yên tâm, ta hiểu được."
Mạch Thế Ninh cảm thấy mỹ mãn mà sờ sờ bụng: "Tốt! Vậy vi nương an tâm..."
Hạ Dịch Nặc lập tức bối rối: "..."
Tam Hà sơn trang, bảy giờ rưỡi tối. Lý Đỗ đi đến nơi khác tham gia một buổi thảo hội, lão thái thái, Lý Thanh Lam, Lý Tu Hằng và Hạ Dịch Nặc ngồi vây quanh bên bàn ăn, ăn cơm xong cũng không vội dọn dẹp, trên TV vẫn còn đang chiếu tin tức, tổ tôn bốn người ngồi tán gẫu.
Nói chuyện một lát, lão thái thái tự nhiên lại đề cập đến chủ đề cũ rích tầm thường kia, Lý Tu Hằng dùng mấy câu nhẹ nhàng linh hoạt cho qua, trái lại nói rằng trên ngực áo somi của mình có một cái nút đang lung lây sắp rơi xuống, chỉ sợ là phải làm phiền đôi tay may vá khéo léo của bà ngoại rồi.
Hạ Dịch Nặc đi theo phụ họa, huynh muội hai người ngươi một lời ta một câu, dỗ dành lão thái thái vui vẻ.
Cuối cùng, Hạ Dịch Nặc ở dưới bàn âm thầm đá Lý Tu Hằng một cước coi như biểu thị lòng biết ơn.
Một loạt hành động mờ ám này đều rơi vào trong mắt Lý Thanh Lam, nhưng chỉ là không có vạch trần.
Trong lúc vui đùa ầm ĩ, một hồi chuông điện thoại di động vang lên, hai huynh muội lập tức im lặng, Hạ Dịch Nặc cầm lấy điều khiển từ xa TV mở nhỏ âm lượng. Lý Thanh Lam nghe điện thoại, nghe thấy giọng nói bên kia, hẳn là trong bệnh viện có chút việc gấp cần đến xử lý.
Lý Tu Hằng lập tức đứng lên, chỉ chỉ vào gian phòng, nhẹ nói với mẫu thân: "Con đưa mẹ đi, thay đồ một chút lập tức tới ngay."
Lý Thanh Lam vừa gật gật đầu, vừa tiếp tục nghe điện thoại, theo bản năng mà nhìn về phía Hạ Dịch Nặc.
"Con đi lấy!" Hạ Dịch Nặc hiểu ý, nhanh chóng chạy vào phòng cầm lấy túi xách của Lý Thanh Lam, đi theo Lý Thanh Lam đến trước cửa. Lý Thanh Lam đã cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thật sâu vào Hạ Dịch Nặc một lần, tiếp theo khom lưng, bắt đầu đi giày.
Chỉ liếc mắt một cái, một loại cảm giác kỳ quái vọt lên trong đầu Hạ Dịch Nặc.
Lúc học nhà trẻ và tiểu học, Hạ Dịch Nặc cũng không ngồi xe của trường học, mỗi ngày tan học, trong nhà đều sẽ có người đến đón. Phần lớn thời gian là bà ngoại, nếu như Lý Thanh Lam hoặc là Hạ Viêm có thời gian đến đón mình, Hạ Dịch Nặc sẽ luôn càng thêm nhảy nhót một chút. Bà ngoại quen đứng ở dưới gốc cây bên cạnh phòng bảo vệ chờ mình, mà Lý Thanh Lam thì luôn đứng trong làn sóng các gia trưởng đến đón hài tử. Tiếng chuông vang lên, bọn nhỏ vọt tới cửa trường học, các gia trưởng cũng rướn cổ lên nhìn quanh tìm hài tử của mình. Lúc đó tâm tình của Hạ Dịch Nặc, chỉ sợ là một phần thấp thỏm không yên, hai phần lo lắng, ba phần chờ đợi. Nhắc tới cũng kỳ lạ, hai mẹ con luôn có thể chuẩn xác mà tìm được nhau từ giữa biển người. Đợi đến khoảnh khắc ánh mắt giao hội cùng Lý Thanh Lam, nho nhỏ Hạ Dịch Nặc, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ánh mắt của mẫu thân chính là một loại hào quang thần kỳ như vậy, có một sức mạnh vô cùng lớn không thể diễn tả thành lời, làm cho người ta trấn định tự nhiên, bình tĩnh thản nhiên. Bỗng nhiên, xuân đi thu đến, cỏ úa cỏ tươi. Rõ ràng đó đã là chuyện của một thế kỷ trước, nhưng thật giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Mà hôm nay, những nếp nhăn leo lên khóe mắt Lý Thanh Lam, tóc mai cũng đã lấm tấm tóc trắng.
Trong lòng Hạ Dịch Nặc nóng lên, tiến đến khe khẽ ôm lấy eo Lý Thanh Lam, áp mặt trên lưng của bà, lẩm bẩm nói: "Mẹ, mẹ gầy hơn lúc trước, tóc cũng dài rồi..."
Bàn tay Lý Thanh Lam chụp lên bàn tay Hạ Dịch Nặc, dường như an ủi mà vỗ về nhè nhẹ.
Hạ Dịch Nặc cảm thấy dường như thành của một cơ quan nào đó trong cơ thể đang bị cắn xé khe khẽ, đó là loại cảm giác ngứa ran như kim châm, những giọt nước mắt như muốn sôi trào ra nơi mí mắt, hầu như đã cắn nuốt đi một chút lý trí cuối cùng: "Mẹ, chúng con...Chúng con cùng một chỗ rất tốt, thật sự rất tốt... Xin mẹ hãy nói với con, chúng con không có làm sai..."
Bàn tay Lý Thanh Lam cứng ngắt, nhưng vẫn không có lên tiếng.
"Mẹ, đi nhanh thôi!" Lý Tu Hằng từ trong phòng vội vàng chạy ra, cổ áo sơmi còn chưa kịp bẻ xuống.
Hạ Dịch Nặc buông hai tay đang ôm chặt Lý Thanh Lam ra, xoay người bỏ qua biểu tình tràn ngập dấu chấm hỏi (???) của Lý Tu Hằng, ngẩng đầu thay hắn bẻ cổ áo xuống.
Lý Tu Hằng đương nhiên là nhìn ra lúc này không thích hợp để nhiều lời, gượng cười hai cái, hỏi: "Mẹ, lần này phải bận rộn đến mấy giờ a?"
"Còn chưa biết rõ, đi xem rồi nói sau." Lý Thanh Lam vén lọn tóc lên bên tai, không quay đầu lại liền đi ra cửa.
Cuối cùng, Hạ Dịch Nặc cũng không có nhìn thấy biểu tình của Lý Thanh Lam.
Ước chừng mười phút sau, Hạ Dịch Nặc nhận được một cái tin nhắn của Lý Thanh Lam: "Trong lòng con, nàng là sự tồn tại như thế nào?"
Hạ Dịch Nặc cầm điện thoại trong tay, giật mình trong chốc lát mới gõ xuống một hàng chữ: "Giống như là ánh mặt trời chiếu qua khe hở, sưởi ấm hiện tại cùng tương lai."
Sau đó Lý Thanh Lam không có đáp lại.
Suốt đêm sau khi bận việc trong bệnh viện xong, Lý Thanh Lam về đến nhà, đã là hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau. Trong khoảng thời gian này số lần tăng ca và trực đêm, còn nhiều hơn so với hai tháng bình thường. Đêm nay, ngoại trừ đi làm việc, Lý Thanh Lam suy nghĩ rất nhiều, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Mỏi mệt cùng buồn ngủ kéo tới, nhưng bởi vì buổi nói chuyện trước khi đi, nhịn không được lại lặng lẽ xoay mở cửa phòng Hạ Dịch Nặc.
Giờ phút này, Hạ Dịch Nặc liền im lặng mà nằm ở đó.
Lý Thanh Lam đi đến bên giường, khom lưng nhìn nữ nhi của mình. Dung mạo cực kỳ giống mình, cái mũi cùng cái miệng lại giống phụ thân của nàng. Lông mi thật dài có chút cong lên, độ cong bên khóe miệng làm cho người ta yêu thích. Khi còn nhỏ, gương mặt Hạ Dịch Nặc vẫn là tròn vo, làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo một cái. Hiện nay, góc cạnh rõ ràng, linh động mịn nhẵn, đúng là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân.
Một nữ nhân đang trong độ tuổi đẹp nhất, chính là nên thỏa thích hưởng thụ tình yêu đi?
Bỗng nhiên một hồi tiếng chuông vang lên. Lý Thanh Lam cho rằng Hạ Dịch Nặc đặt đồng hồ báo thức, vì vậy chuẩn bị rời khỏi phòng. Hạ Dịch Nặc lại mơ mơ màng màng mà sờ qua điện thoại, mở ra, trực tiếp nhấn mở loa ngoài.
Một giọng nữ bình thản dịu dàng vang lên: "Dậy chưa?"
Lý Thanh Lam nghe thấy, bước chân đang muốn rời khỏi liền khựng lại.
Hạ Dịch Nặc vô ý thức thì thào: "Ân..."
Đầu bên kia điện thoại: "Bảy giờ rồi, không phải nói hôm nay bảy giờ phải dậy sao?"
Hạ Dịch Nặc trở mình, ôm chặt cái chăn, mỉm cười nhả ra một âm: "Ân."
Thanh âm của đối phương mang theo cưng chiều cùng vui vẻ: "Vậy ngủ thêm mười phút? Mười phút sau lại gọi cho ngươi?"
Hạ Dịch Nặc cảm thấy mỹ mãn mà kéo dài thanh âm ngọt ngào: "Ân..."
Đây là là morning call bình thường, nghe vào trong tai Lý Thanh Lam, tự nhiên lại có hàm súc thú vị khác. Trong lúc nhất thời, Lý Thanh Lam đứng ở cửa ra vào, tiến thoái lưỡng nan.
Trong phút chốc, Hạ Dịch Nặc làm một tư thế lý ngư đả đĩnh, ngồi ngây người trên giường, còn đang buồn ngủ.
Lý Thanh Lam ho nhẹ một chút.
Hạ Dịch Nặc lại càng giật mình. Dụi dụi đôi mắt, một hồi lâu sau mới phản ứng tới, có chút lúng túng mở miệng: "Mẹ, sao mẹ lại đứng ở cửa?"
Lý Thanh Lam chỉ nói: "Không còn sớm, nhanh lên một chút a, làm bữa sáng cho con." Giọng nói kia liền chính là sự cưng chiều và bất đắc dĩ của một vị mẫu thân bình thường đối với hài tử đang nằm nướng của mình. Nói xong, liền đi ra khỏi phòng.
Hạ Dịch Nặc sờ sờ đầu, nói không ra là có cảm giác gì.
Tối hôm đó, sau khi tan tầm Lương Giác Quân đi bộ đến khu nhà dành cho nhân viên, liếc mắt liền nhìn thấy Lý Thanh Lam đang đứng ở dưới lầu của khu nhà.
Mà Lý Thanh Lam cũng nhìn một lần liền nhận ra Lương Giác Quân, cùng với cái áo khoác trên người Lương Giác Quân. Mấy ngày hôm trước, chiếc áo khoác tương tự không biết có phải là cùng một cái hay không, vừa mới xuất hiện trên người Hạ Dịch Nặc.
Bốn mắt giao hội, chỉ có một thoáng bối rối, Lương Giác Quân điều chỉnh tốt tâm tự, tiến lên khẽ cúi người chào hỏi: "Bác sĩ Lý, ngài tới rồi."
Lý Thanh Lam cười nhẹ: "Ta tới rồi, đặc biệt tới tìm ngươi."