Người sống trên đời, liền phải có lý tưởng, có mục đích, liền phải liều mình phấn đấu, cho dù kết quả của sự phấn đấu đó không phải là thành công, có vui vẻ hay không, bọn họ cũng không bận tâm đến. Có lẽ sẽ có vài người cho rằng loại người này thật ngốc, chỉ là trên đời nếu như không có loại người này, không biết thế giới này sẽ biến thành bộ dáng ra sao. —— 'Đa tình kiếm khách vô tình kiếm'
Sáng sớm hôm sau khi chuẩn bị đi ra ngoài, Hạ Dịch Nặc đọc được một tin tức trên điện thoại: Malaysia Airlines cho biết họ đã mất liên lạc với một chiếc máy bay chở hành khách. Lương Giác Quân đã đứng chờ ở trước cửa, Hạ Dịch Nặc nhìn qua điện thoại, liền không để ở trong lòng.
Sau khi đến phòng thí nghiệm, bắt đầu tiến hành làm thí nghiệm. Chờ đến khi Hạ Dịch Nặc từ phòng tế bào đi ra, đã sắp đến giờ cơm trưa, trở lại văn phòng của nghiên cứu sinh, Lưu Nghiên và Vương Manh đang thổn thức cảm thán, vì vậy Hạ Dịch Nặc thuận miệng hỏi một câu, làm sao vậy.
"Sư tỷ ngươi không thấy tin tức buổi trưa sao?" Vương Manh ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình mà đọc tin tức, "Theo báo cáo của các phương tiện truyền thông nước ngoài, hãng hàng không Malaysia Airlines đã mất liên lạc với một chuyến bay từ Kuala Lumpur đến Bắc Kinh, trên chuyến bay có 239 người, số hiệu chuyến bay là MH370."
"Vừa làm thí nghiệm xong, còn chưa kịp xem", Hạ Dịch Nặc đứng bên bồn nước rửa tay , bỗng nhiên dừng lại, "Đợi một chút! Từ Kuala Lumpur đến Bắc Kinh?"
Vương Manh nhẹ nhàng gật đầu.
Nhịp tim Hạ Dịch Nặc nhanh hơn một chút, còn chưa kịp lau khô hai tay, liền đi đến trước máy vi tính.
Toàn văn của bài thông cáo báo chí trên màn hình:
AFP* vừa đưa tin, Malaysia Airlines cho biết, chuyến bay mã hiệu MH370 đã mất liên lạc với tháp quan sát vào lúc 2h40 giờ Bắc Kinh. Chuyến bay cất cánh từ Kuala Lumpur lúc 0h41 sáng, ban đầu dự kiến hạ cánh tại Bắc Kinh lúc 6h30 sáng. Trên chuyến bay có tất cả 227 hành khách, bao gồm 2 trẻ em, cùng với 12 nhân viên phi hành đoàn. Phóng viên từ Cục Kiểm soát Không lưu của Cục Hàng không dân dụng Trung Quốc đưa tin, máy bay đã không thiết lập liên lạc với các cơ quan quản lý của Trung Quốc hoặc vào khu vực ATC của Trung Quốc. Theo tổng trạm kiểm tra xuất nhập cảnh của Bắc Kinh, màn hình báo thông tin chuyến bay của các hãng hàng không, chuyến bay có tất cả 239 người, trong đó có 153 người Trung Quốc, 74 người ngoại quốc, 12 nhân viên phi hành đoàn. Malaysia Airlines phát hành thông cáo báo chí mới nhất trên trang chủ facebook, cách dùng từ đã thay đổi thành —— incident.
(*Agence France-Presse là hãng thông tấn lâu đời nhất trên thế giới. AFP là hãng thông tấn lớn thứ ba trên thế giới, đứng sau AP và Reuters, đồng thời là nguồn tin tiếng Pháp lớn nhất thế giới.)
Hạ Dịch Nặc không nói gì, cầm lấy khăn giấy Vương Manh đưa tới, lau khô hai tay, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, cầm điện thoại di động lên gọi cho Cố Nhất Trĩ.
"Xin chào! Xin đừng cúp máy, số điện thoại ngài đang gọi hiện đang bận máy. The number you have dialed is busy. Please stay on the line. Xin chào! Xin đừng cúp máy..."
Hạ Dịch Nặc nhấn tắt điện thoại, thầm nghĩ, may thay.
Mấy phút sau Cố Nhất Trĩ gọi lại, thanh âm có chút mỏi mệt: "Vừa rồi là ngươi mới gọi sao?"
Hạ Dịch Nặc thở phào nhẹ nhõm: "Ta thấy tin tức...Cố sư tỷ, ngươi vẫn còn ở Kuala Lumpur sao?"
Cố Nhất Trĩ: "Còn, đêm nay bay thẳng về C thành."
Hạ Dịch Nặc: "Không có việc gì là tốt rồi, ta chỉ là xác nhận một chút, lúc trước nghe ngươi nói ngươi cùng một bằng hữu đi Bắc Kinh."
Cố Nhất Trĩ buồn bã thở dài: "Ta không đi Bắc Kinh, chỉ là người bạn kia...Ở trên chuyến bay mất tích kia."
Hạ Dịch Nặc quả thực là giật mình: "Cái gì?"
Thanh âm Cố Nhất Trĩ ảm đạm: "Tuy rằng quen biết chưa lâu, cũng chỉ quan hệ trong công việc, nhưng mà..."
Vào lúc này nói cái gì cũng không thích hợp, Hạ Dịch Nặc đành phải trấn an: "Bây giờ cũng không biết chính xác tình hình như thế nào, chờ tin tức một chút."
Cố Nhất Trĩ: "Ta hiểu. Không có chuyện gì thì tạm thời cúp máy, chờ ta trở về rồi hãy nói."
Hạ Dịch Nặc: "Được."
Hai ngày sau, Cố Nhất Trĩ hẹn Hạ Dịch Nặc ra gặp mặt. Hai người ngồi ở một quán coffee, chú chó golden retriever Tiểu Bảo của Cố Nhất Trĩ được đưa đến tắm rửa ở tiệm thú nuôi bên cạnh. Hiếm có chính là, Cố Nhất Trĩ không có mặc đồ công sở, một thân quần áo tùy ý thoải mái, trang sức, ngay cả mắt kính cũng đổi thành loại hình đơn giản, lười biếng tựa vào ghế sofa, làm cho người ta có một loại cảm giác thân cận khó hiểu.
Cố Nhất Trĩ hỏi về thời gian nhận công việc của Kha Định Hào, Hạ Dịch Nặc đáp lại là tiểu Kha vừa làm thủ tục tốt nghiệp, muốn đi ra ngoài du lịch một thời gian mới trở về tiếp nhận việc làm.
Cố Nhất Trĩ: "Còn ngươi? Chuyện bảo vệ luận văn chuẩn bị thế nào rồi?"
Hạ Dịch Nặc: "Trên lý thuyết là tháng sáu sẽ tốt nghiệp, trễ nhất là tháng năm sẽ phải hoàn thành bảo vệ luận văn, luận văn đã hoàn thành giai đoạn đánh giá điểm mù, thời gian bảo vệ cụ thể còn chưa được định."
Tất nhiên, chủ đề sẽ nói về sự kiện Malaysia Airlines kia. Vẫn còn đang tiến hành tìm kiếm và cứu nạn, nhưng cũng không có tiến triển gì đáng kể. Nói chuyện đến đây, hai người đều trầm mặc không lên tiếng nữa.
Ngoài cửa sổ mưa phùn rơi xuống tí tách rả rích, toàn bộ C thành lại giống như bị khói nhẹ bao phủ, mông lung. Sườn mặt của Cố Nhất Trĩ nhìn rất đẹp, khác biệt với nét thanh liệt ung dung của Lương Giác Quân, khóe mắt đuôi mày của Cố Nhất Trĩ đều hiện ra một chút ngạo khí và quật cường. Hạ Dịch Nặc hoài nghi, nếu không phải đang ở chỗ này, Cố Nhất Trĩ có lẽ sẽ châm một điếu thuốc, một mình thôn vân thổ vụ a.
Cố Nhất Trĩ bỗng nhiên mở miệng: "Có từng xem qua 'Lối sống đồi trụy' chưa?"
Hạ Dịch Nặc phục hồi tinh thần: "Ân? Ân, đã từng xem qua."
"Có đôi khi sẽ nghĩ, giống như một câu nói trong bộ phim, chúng ta lựa chọn cuộc sống, lựa chọn việc làm, lựa chọn sự nghiệp, lựa chọn gia đình, chọn những kênh chuyền hình chết tiệt kia," thốt ra một câu nói tục, Cố Nhất Trĩ giống như tự giễu mà cười cười, tiếp tục nói, "Chọn máy giặt, ô tô, đầu CD, dụng cụ mở đồ hộp chạy bằng điện, lựa chọn khỏe mạnh, ít cholesterol, bảo hiểm nha sĩ, lựa chọn những khoản vay lãi suất thấp, lựa chọn phòng ở, lựa chọn bằng hữu, lựa chọn quần áo thoải mái và những phụ kiện phối hợp, lựa chọn trả tiền theo kỳ hạn, những bộ suit phong cách... Chúng ta đang lựa chọn tương lai, cho rằng bản thân là càng ngày càng mạnh mẽ, thanh toán tất cả cho bản thân mình..."
Hạ Dịch Nặc thoáng nhìn qua những hạt mưa rơi trên mặt đất bên ngoài cửa sổ, tóe lên một bọt nước, hướng Cố Nhất Trĩ mỉm cười đến giống như một dòng suối trong suốt.
Cố Nhất Trĩ có chút bất đắc dĩ thở dài: "Có đôi khi cũng muốn hảo hảo hỏi bàn thân, có phải là chúng ta đã đi quá lâu rồi không, quên mất con đường lúc đi đến, đi quá xa, quên mất ước nguyện ban đầu khi xuất phát, đi quá nhanh, bỏ lỡ mất phong cảnh bốn mùa hoa nở? Có thể trong cuộc đời ngoại trừ sinh tử, những chuyện khác đều là việc nhỏ, vậy tại sao chúng ta lại đang sống, vì cái gì mà phấn đấu?"
Giọng nói của Hạ Dịch Nặc rất nhạt: "Còn sống là ngẫu nhiên, mà chết chính là tất nhiên. Cho nên mới cần rất nhiều sức lực, rất nhiều ngạo khí, hoặc là rất nhiều yêu thương, để tin tưởng, hành động của con người là có giá trị, tin tưởng rằng cuộc sống tốt hơn cái chết."
Mưa càng rơi xuống lại càng lớn, nhìn về nơi xa xăm, nó giống như là một màn hình màu xám che khuất tầm nhìn, một mảnh tối tăm mờ mịt. Cố Nhất Trĩ cúi đầu khuấy khuấy ly cafe truớc mặt, qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu: "Ngươi nói rất đúng. Thế sự khó lường, không biết một khắc biệt ly nào sẽ trở thành sự khác biệt. Sinh mệnh ngắn ngủi như vậy, nên dùng sự khoan dung để đối lại sai lầm, không ngừng tìm kiếm và trau dồi dũng khí."
Hạ Dịch Nặc: "Bởi vì như vậy, cho nên mặc kệ gặp phải chuyện gì phiền lòng, cũng không cần tự mình khiến cho bản thân khó xử, mọi chuyện đều sẽ qua đi. Ngươi nhìn trận mưa này, bây giờ mặc dù là một mảnh sương mù mông lung, nhưng mà khi trời mưa qua đi, không khí sẽ trở nên tươi mát, tầm mắt cũng sẽ đặc biệt sáng ngời, một trận mưa có thể tẩy sạch bụi bặm và dơ bẩn của thành phố này."
Cố Nhất Trĩ nghe xong, mở ra một dáng tươi cười: "Này, tuổi còn trẻ, từ đâu học được, làm ra vẻ như một giao diện lỗi thời vậy."
Hạ Dịch Nặc cười nói: "Đây không phải là do ngươi đề cập tới sao?"
"Những thứ như tâm tình có đôi khi sẽ tràn lan một chút, dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi không chuyện gì."
"Cố sư tỷ, lúc học đại học ngươi học ngành gì? Hẳn là không phải cơ bản cũng không phải là lâm sàng đi?"
"Công nghệ sinh học. Sau khi tốt nghiệp đại học, bởi vì có chút nguyên nhân mới bước vào Viện y học sơ sở, đi theo Đường lão sư." Cố Nhất Trĩ dừng lại một chút, tiếp theo cười nói, "Kỳ thật ngươi cũng có thể đoán được, một chút nguyên nhân kia, chính là Lâm Thâm."
Hạ Dịch Nặc nhướng mày, ngồi thẳng người: "Ah, ta hiểu."
Cố Nhất Trĩ nhấp một ngụm cafe: "Tiểu Hạ, ngươi đã từng thử qua chưa? Vì tình yêu, dũng cảm và không sợ hãi, thậm chí mù quáng bốc đồng? Ta cùng một chỗ với Lâm Thâm nhiều năm như vậy, tuy rằng đã là vật đổi sao dời, chỉ là ta chưa từng hối hận cũng sẽ không oán hận."
Lời nói của Hạ Dịch Nặc xoay chuyển: "Cố sư tỷ, Tiểu Bảo nhà các ngươi mấy tuổi rồi?"
Cố Nhất Trĩ: "Tám tuổi, làm sao vậy?"
Hạ Dịch Nặc: "Lúc trước ta từng nhắc qua với ngươi, ta có nuôi một con rùa đen, không sai biệt lắm cũng đã được sáu năm rồi."
Cố Nhất Trĩ: "Sau đó thì sao?"
Hạ Dịch Nặc: "Sau đó chính là, ta chuẩn bị vẫn tiếp tục nuôi dưỡng nó..."
Cố Nhất Trĩ: "Chuyện cười này có chút nhạt rồi."
Hạ Dịch Nặc nâng tay lên.
Cố Nhất Trĩ cười nói: "Tiểu sư muội, ngươi không cần có chỗ cố kỵ mà cố ý chuyển chủ đề. Ta và Lâm Thâm quen biết vài chục năm, Tiểu Bảo chính là được nuôi dưỡng lúc còn cùng một chỗ, sau đó chúng ta xuất ngoại, Tiểu Bảo được gởi nuôi ở chỗ của một bằng hữu, sau khi về nước lại đón về."
Hạ Dịch Nặc gật gật đầu, nói: "Ah, thiếu chút nữa đã quên trả lời câu hỏi vừa rồi của ngươi. Ta đã thử qua."
Cố Nhất Trĩ: "Ân?"
"Thử qua vì tình yêu mà nổi lên dũng khí, " Hạ Dịch Nặc nghiêng đầu dí dỏm hỏi, "Cố tổng, công ty sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nhân viên, tôn trọng việc riêng tư của từng nhân viên, thật chứ?"
Cố Nhất Trĩ sửng sốt một chút, trả lời: "Đó là khẳng định."
Hạ Dịch Nặc: "Có nhớ vào buổi tối vài ngày trước, chúng ta gặp nhau trước cửa một rạp chiếu phim không?"
Cố Nhất Trĩ: "Ah, nhớ rõ. Ngươi cùng bằng hữu của ngươi, Lương tiểu thư đúng không? Ngày đó ta cũng vội vàng đi đến chỗ hẹn gặp người."
Hạ Dịch Nặc hắng giọng một cái: "Lương tiểu thư cũng không phải chỉ là bằng hữu, Ân...Là bạn gái."
Cố Nhất Trĩ nhướng mi, nhả ra một chữ 'Ồ' trầm bổng, kéo thật dài, tiếp theo hiểu ý mỉm cười, "Thì ra là vậy!"
Dáng tươi cười của Hạ Dịch Nặc trong sáng vô tư mà xinh đẹp: "Cho nên lời nói vừa rồi của Cố tổng có còn hiệu lực không?"
Cố Nhất Trĩ vỗ tay cười to: "Đương nhiên!"
Hạ Dịch Nặc nhếch miệng: "Cám ơn!"
Thật vất vả mới ngưng cười được, Cố Nhất Trĩ nghiêm túc nói: "Ta hẳn là nên cám ơn ngươi. So với ngươi, sự dũng khí và trả giá của một người bình thường có lẽ là không đáng gì."
"Như nhau thôi." Hạ Dịch Nặc nói một câu vân đạm phong khinh.
Cố Nhất Trĩ chống cằm: "Ai, tiểu sư muội, nói thật, lúc trước ta vẫn cảm thấy ngươi đối với ta có chút đề phòng, không đủ thẳng thắn chân thành. Ngươi có một loại...Tính chất đặc biệt tự bảo hộ mình rất mãnh liệt!"
Hạ Dịch Nặc nhịn không được mà bật cười: "Ha ha, cho nên ra quỹ cũng coi như là thẳng thắn chân thành sao? Ta là loại người tương đối chậm nhiệt. Chỉ là ta cảm thấy Cố sư tỷ ngươi là một người đáng tin."
"Không dám nhận! Kỳ thật có một việc vẫn luôn chưa nói với ngươi, trước khi quen biết ngươi ở C thành, ta đã từng gặp mặt ngươi một lần."
"Ngươi nói là, trước khi gặp nhau tại đại hội thể dục thể thao ở đại học C, chúng ta đã từng gặp qua sao?"
Nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên hoàn toàn bị phớt lờ không nhìn đến, Cố Nhất Trĩ liền nghẹn trong ngực: "Năm trước ở Đại Liên, hội nghị thường niên về y học tái tạo. Nói chính xác là ta đã thấy ngươi, ngươi kẻ không có lương tâm này căn bản không có chú ý đến ta."
Hạ Dịch Nặc vỗ đầu một cái: "Ngươi đã ở đó sao?!"
"Đúng vậy a. Ta nghe được một vài lời nói của ngươi, cảm thấy ngươi rất thú vị. Sau đó biết được thì ra ngươi cũng là học trò của Đường lão sư, cũng là một loại duyên phận."
Hạ Dịch Nặc ngạc nhiên gật đầu.
Khóe miệng Cố Nhất Trĩ bay lên một nụ cười nhạt: "Tóm lại, cám ơn thiện ý cùng sự thẳng thắn của ngươi, ta nghĩ tương lai chúng ta hợp tác sẽ thập phần vui vẻ. Không bằng, sau khi bảo vệ luận án xong liền lập tức đến công ty báo danh đi!"
What?
Hạ Dịch Nặc rơi nước mắt: "Cố tổng, bản chất của ngươi là giai cấp tư sản bóc lột a!"
Cố Nhất Trĩ đưa tay qua bóp gương mặt Hạ Dịch Nặc: "Tiểu sư muội, thách thức quyền uy của lão bản như vậy có được không?"
Kế hoạch cho một năm thường là vào mùa xuân, tiểu thư A May Trình Ngũ Nguyệt hướng tới "Ngũ Nguyệt Thiên", nửa người trên mặc áo len quy củ, nửa người dưới là quần short siêu ngắn, lôi kéo Hạ Dịch Nặc đi đến phòng tập thể hình của trường học.
Hạ Dịch Nặc không đành lòng nhìn thẳng: "Khụ.. khụ.., Trình tiểu thư, cái quần kia của ngươi là có chuyện gì vậy, bây giờ mới tháng tư, không sợ lạnh sao?"
Trình tiểu thư vui vẻ hào hứng trả lời: "Badger game (mỹ nhân kế)."
Hạ Dịch Nặc toát mồ hôi lạnh thay Yến Văn Thiên, hỏi: "Gần đây luyện tập tiếng Trung thế nào rồi?"
May sử dụng tam đại pháp bảo để hành tẩu giang hồ: "Xin chào, cám ơn, gặp lại!"
Hạ Dịch Nặc: "Làm ơn đi, câu có ba chữ trở lên a!"
Không sao, cô gái tóc vàng còn vừa học được một đòn sát thủ: "Ta yêu ngươi, ta thích ngươi, cùng một chỗ!"
Hạ Dịch Nặc kinh ngạc: "Lớp học tiếng Trung của ngươi ở đâu vậy?!"
Trình tiểu thư lôi kéo Hạ Dịch Nặc đi ngang qua những dụng cụ tập thể hình, lén lén lút lút chạy tới phòng dạy yoga của Yến Văn Thiên, dựa vào cửa thò đầu vào nhìn, ló đầu ra ngó. Đúng lúc lớp học vừa kết thúc, các học viên nhao nhao đi ra khỏi phòng học, Yến Văn Thiên đang khom lưng thu dọn đồ đạc.
May thấy vậy, xoay hai vai của Hạ Dịch Nặc qua, nắm lấy thật chặt, cho Hạ Dịch Nặc một ánh mắt kiên định, dường như là nhân dân biển đảo đang nói: "In ờ ươi (Xin nhờ ngươi)!" Sau đó Trình tiểu thư bôi mỡ lên đế giày, chạy mất!
Yến Văn Thiên sớm đã nhìn thấy May, chỉ cúi đầu cười nhẹ, cũng không có vạch trần. Dọn dẹp đồ đạc xong, Yến Văn Thiên đứng thẳng người lên, dùng một cái khăn lông trắng xoa xoa mồ hôi trên mặt, cầm khăn mặt tùy ý vắt trên vai.
Hạ Dịch Nặc đi lên phía trước chào hỏi Yến Văn Thiên: "Yến lão sư!"
Thân thể Yến Văn Thiên cao gầy thẳng tắp, dáng người có lồi có lõm, làn da màu vàng nhạt, Hạ Dịch Nặc nghĩ thầm, khó trách cô gái tóc vàng kia sẽ thích a!
Yến Văn Thiên cười một tiếng, hỏi: "Hôm nay là ngươi sao? Lương lão sư nhà các ngươi đâu?"
Hạ Dịch Nặc chớp mắt mấy cái.
Yến Văn Thiên xoay người để đồ vào tủ chứa đồ, quay đầu lại, giống như bạn cũ mà trêu chọc: "Làm gì vậy? Ta đều biết rồi."
Hạ Dịch Nặc cũng liền thoải mái nói: "Gần đây nàng khá bận, đúng lúc gần đây ta đều có chút thời gian, liền theo May tới đây."
Yến Văn Thiên gật đầu.
Hạ Dịch Nặc rèn sắt khi còn nóng: "Buổi tối có thời gian không? Hôm nay là sinh nhật của May, buổi tối chúng ta có chuẩn bị một bữa cơm trong nhà để chúc mừng sinh nhật cho nàng, nàng rất hy vọng ngươi sẽ tới, nhưng là bản thân lại ngại mở lời."
Yến Văn Thiên: "Thật sao? Được!"
Không lâu sau đó, khi Hạ Dịch Nặc biết được nguyên nhân vì sao một lời mời đơn giản như vậy, May lại không tự mình mời Yến Văn Thiên, đã cảm thấy vô lực để mắng rồi.
Xế chiều hôm đó, Hạ Dịch Nặc và May đã sớm bắt đầu chuẩn bị bữa tối ở trong nhà May. Khiến cho nữ vương party từ bỏ cuồng hoan mà lựa chọn chúc mừng sinh nhật ở nhà, cùng với biểu lộ son sắt của May, đủ để thấy phân lượng của Yến Văn Thiên. Cân nhắc đến chuyện Yến Văn Thiên hẳn là tương đối coi trọng các thành phần trong thức ăn, Hạ Dịch Nặc đặc biệt nhắc nhở May chuẩn bị một ít thức ăn khỏe mạnh thanh đạm. Cô gái tóc vàng ỷ vào ưu thế chiều cao, khoa trương ôm lấy cổ Hạ Dịch Nặc hô to, sweetheart của ta thật sự là quá chu đáo rồi!
Hoàng hôn vừa đến, Yến Văn Thiên cũng đến nhà của May, đưa lễ vật, chúc May sinh nhật vui vẻ. May dùng tiếng Trung không lưu loát nói một câu cám ơn. Yến Văn Thiên cười nói, tuy rằng tiếng Anh của ta không được tốt lắm, nhưng mà chúng ta vẫn là nói tiếng Anh đi, bình thường một chút.
Trình tiểu thư đã bị chiếu tướng lại không tự biết còn mỉm cười rất quyến rũ, nhìn xem, người mà ta thích, chính là khéo hiểu lòng người như vậy a!
Lúc Lương Giác Quân tan tầm trở về cũng mang theo một cái bánh sinh nhật cho May. Trên bàn ăn, Hạ Dịch Nặc chỉ vào salad rau quả cùng bánh mì nói: "Yến lão sư, May đặc biệt vì ngươi mà chuẩn bị những thực phẩm khỏe mạnh này. Người thường tập yoga như các ngươi có phải rất chút trọng đến thành phần thức ăn không?"
Yến Văn Thiên cười nói: "Kỳ thật ta đều có thể ăn, chẳng qua là sẽ chú ý đến lượng tinh bột một chút. Ta từng học chuyên ngành sư phạm về thể thao và thể dục nhịp điệu, bình thường cũng hay dạy lớp thể dục nhịp điệu tự chọn của sinh viên trong khoa, yoga chẳng qua là sở thích cá nhân, đúng lúc câu lạc bộ có một vài giờ dạy."
May mang vẻ mặt lo lắng nhìn nhìn Lương Giác Quân, trong đôi mắt Lương Giác Quân ẩn chứa vui vẻ, cũng không phiên dịch.
May cầm lấy quyển sổ tay nhỏ, cố hết sức mà nói: "Gà xào xả ớt, ăn ngon!" Nói xong giơ ngón tay cái lên, một bộ dáng rất thành thật, dùng đôi đũa run run rẩy rẩy gắp cho Yến Văn Thiên một miếng thịt gà.
Lương Giác Quân đổi sang tiếng Anh, nói, đây là món ăn Trung Quốc đầu tiên mà May học làm được, đặc biệt làm vì ngươi.
Yến Văn Thiên chính là rất nể mặt, nói là ăn thật ngon.
Biết Hạ Dịch Nặc sắp tốt nghiệp, Yến Văn Thiên hỏi Hạ Dịch Nặc chuẩn bị đi làm ở chỗ nào, Hạ Dịch Nặc giải thích một chút, cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Sau này ta có ý định mở một tiệm cafe ở phố Bắc."
Yến Văn Thiên: "Ngươi thích cafe sao?"
"Ta gần như là không uống cafe, nhưng mà Claire thích." Hạ Dịch Nặc nắm chặt bàn tay Lương Giác Quân đặt ở dưới bàn, nói, "Bởi vì ta mẹ làm việc trong bệnh viện trực thuộc Đại học C, từ nhỏ ta gần như là lớn lên ở đây, hơn hai mươi năm. Tuy rằng khu nhà dành cho nhân viên đã trải qua việc giải tỏa xây dựng lại, chỉ là nó vẫn luôn ở đây. Phố Bắc nằm giữa trường học và khu nhà dành cho nhân viên, hoàn cảnh rất tốt, ta vẫn luôn rất thích. Tương lai cho dù chúng ta dọn đến nơi khác ở, ta vẫn có thể có lý do để ở lại đây, không phải sao?"
May khoa trương mà hô to một tiếng romantic, Lương Giác Quân cúi đầu mỉm cười, trong lòng sinh ra sự dịu dàng kiều diễm.
Sau khi ăn xong, May chuẩn bị thu dọn đồ đạc, Yến Văn Thiên lễ phép đứng lên, May vội vàng ngăn Yến Văn Thiên lại, nói, không sao, ngươi nghỉ ngơi đi, ta làm là được rồi.
Hạ Dịch Nặc đứng dậy, trừng mắt nhìn May, cố ý từ bàn ăn đi vòng qua, cúi người hôn lên mặt Lương Giác Quân một cái, thanh âm ngọt đến có thể chảy ra mật: "Ta vào phòng bếp giúp một chút, ngươi trò chuyện cùng Yến lão sư đi."
Lương Giác Quân gật gật đầu.
Nhìn thấy biểu tình của Yến Văn Thiên vẫn đang lưỡng lự, Lương Giác Quân cũng không bối rối, bình tĩnh nói: "Hôm nay ngươi có thể tới, May rất vui."
Yến Văn Thiên: "Hy vọng vậy."
Lương Giác Quân: "Văn Thiên, mạo muội hỏi một câu, ngươi cảm thấy May như thế nào?"
Khóe môi Yến Văn Thiên mang theo một nụ cười nhạt nhòa: "Kỳ thật ta rất hâm mộ người như nàng, mù quáng đến thậm chí chỉ còn lại dũng khí."
Hoàn toàn chính xác, không phải mỗi người đều có thể khắc hai chữ dũng cảm lên trên ngực. Ở nơi ngã ba của duyên phận, dũng khí thường sẽ quyết định sau một cái nhìn thoáng qua, là nắm tay hay là lướt qua nhau.
Yến Văn Thiên tiếp tục nói: "Nói thật ra, ngay từ đầu khi nàng tiếp cận ta, ta cũng không có nghĩ đến phương diện kia, cho rằng chẳng qua nàng là một người nhiệt tình. Sau khi chậm rãi quan sát liền nhìn ra manh mối, đôi khi ta nghĩ, nàng cũng không hiểu rõ ta là người như thế nào, những thứ về ta, sở thích của ta, hỉ nộ ái ố, thậm chí tính hướng của ta, nàng cũng không biết, dựa vào cái gì liền nói yêu thích ta?"
Lương Giác Quân: "Vậy sao? Nhưng mà có đôi khi, vô duyên vô cớ yêu thích mới chính là duyên phận. Không có ai là không biết lo sợ, May cũng có sự ngượng ngùng và mềm yếu của nàng, nếu không đêm nay ta và Tiểu Bảo liền sẽ không xuất hiện ở đây rồi."
Yến Văn Thiên nhìn thoáng qua về phía phòng bếp, nói: "Ta hiểu được, cho nhau một chút thời gian. Đêm nay ta cũng đã xuất hiện ở đây, không phải sao?"
Khó trách Hạ Dịch Nặc không chỉ một hai lần tán dương Yến lão sư là một người tốt. Lương Giác Quân hiểu rõ mà gật đầu.
Nhưng thật ra dáng tươi cười của Yến Văn Thiên mang theo chút ý vị thâm trường: "Tiểu Hạ cũng không tệ a!"
Lương Giác Quân nhướng mi.
Yến Văn Thiên bật cười nói: "Haha, đừng khẩn trương, ta không phải có ý tứ kia!"