Nếu như ngươi có một đứa bé, cuộc sống của ngươi sẽ như thế nào?
Tháng ba, cây cỏ lay động nảy mầm. Dưới tình hình Hạ Dịch Ngôn liên tục năn nỉ, Hạ Dịch Nặc đành phải đá văng Lý Tu Hằng cả ngày loay hoay đến sứt đầu mẻ trán ở bệnh viện, để Lương Giác Quân đến lắp vào vị trí, tiến hành chuyến du lịch một ngày trong vườn bách thú.
Kỳ thật trong trí nhớ của Hạ Dịch Nặc, ấn tượng đối với vườn bách thú cũng không tốt. Khi còn nhỏ ngây ngô, ước mơ rằng, trong vườn bách thú có gấu trúc lớn dáng điệu thơ ngây chân thành, một lão hổ uy phong lẫm lẫm, chú thỏ Bugs cơ trí khôi hài, tóm lại chính là hình tượng các con vật từng xuất hiện trong phim hoạt hình, lẽ ra là nên có tất cả mọi thứ. Chỉ tiếc là vào thập niên tám mươi chín mươi, quản lý và cơ sở vật chất của vườn bách thú không được tiên tiến giống như bây giờ, vì vậy Hạ Tiểu Bảo thất vọng phát hiện gấu trúc kia toàn thân vô cùng bẩn, rõ ràng nên là da lông mềm mại tuyết trắng, lại ngả thành màu vàng.
Hạ Tiểu Bảo trợn to đôi mắt hỏi Lý Thanh Lam: "Tại sao gấu trúc lại phải nhốt ở trong lồng? Tại sao trong lồng lại bẩn như vậy?"
Nhất thời, Lý Thanh Lam không biết nên trả lời thế nào. Vẫn là Hạ Viêm an ủi nói, bởi vì bên cạnh còn có một con cọp lớn a, cho nên chúng ta phải bảo vệ gấu trúc, chúng mới không bị lão hổ bắt đi ăn thịt.
Sau khi lớn lên, hiểu được rất nhiều đạo lý, hiểu được không có vật gì là thập toàn thập mỹ, liền không tiếp tục đi sâu vào những vấn đề này nữa. Hôm nay bởi vì làm thí nghiệm, trái lại làm phiền hà không ít tiểu sinh mệnh. Cho nên mỗi lần đến dịp thanh minh, Hạ Dịch Nặc sẽ cùng các đối tác trong phòng thí nghiệm, đi đến đài tưởng niệm động vật thí nghiệm ở phía trước phòng động vật, dâng lên một đóa hoa nhỏ.
Tuân theo ý nguyện của tiểu nam sinh, ba người xuất hiện ở trạm tàu điện ngầm, cùng nhau đi tàu điện ngầm đến vườn bách thú.
Có rất nhiều người đang đứng chờ ở trạm tầu điện ngầm to lớn, tiểu nam sinh một tay nắm Hạ Dịch Nặc, một tay nắm Lương Giác Quân, cảm giác hưng phấn bộc lộ trong từng lời nói. Từ vách thủy tinh phản xạ ra thân ảnh của ba người, tỷ đệ hai người mặc quần áo thể thao đôi, tỷ tỷ đeo một cái balo, đệ đệ đeo một túi nước nhỏ, Lương Giác Quân một thân quần áo thoải mái, tràn đầy không khí mùa xuân. Hạ Dịch Nặc nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Lương Giác Quân trong tấm thủy tinh không dời mắt nổi, mà Lương Giác Quân cũng đúng lúc nhìn mình mỉm cười.
Chuông điện thoại di động vang lên, màn hình điện thoại biểu hiện người gọi: Cố Nhất Trĩ. Hạ Dịch Nặc nhìn qua Lương Giác Quân, hơi lùi về phía sau đến nơi vắng người một chút mà nghe điện thoại. Buổi sáng Hạ Dịch Nặc gọi điện thoại cho Cố Nhất Trĩ nhưng không có người nghe máy, vì vậy gởi tin nhắn, nói là sau khi suy nghĩ về chuyện công việc, quyết định sẽ đến công ty AM.
Ở đầu bên kia điện thoại tâm tình của Cố Nhất Trĩ tựa hồ rất tốt: "Tiểu sư muội, rốt cuộc đã suy nghĩ kỹ sao?"
Hạ Dịch Nặc vui vẻ nói: "Đúng vậy a."
Cố Nhất Trĩ cười nói: "Không uổng công ta ba lần đến mời!"
Hạ Dịch Nặc: "Là Cố sư tỷ coi trọng ta."
Cố Nhất Trĩ: "Bây giờ ta đang ở Kuala Lumpur, tham gia triển lãm với một khách hàng Bắc Kinh, ngày mai sẽ trở về C thành, đến lúc đó chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút."
Hạ Dịch Nặc: "Được."
Cố Nhất Trĩ: "Vậy ta cúp máy trước, gặp lại sau."
Hạ Dịch Nặc: "Được rồi, gặp lại sau."
Đến vườn bách thú, tiểu nam sinh lôi kéo hai người một đường đi như bão táp, thể lực kinh người. Người luôn luôn đối với chuyện rèn luyện thân thể không quá để tâm như Hạ Dịch Nặc, sau hai giờ liền hô xương sống thắt lưng chân đều đau, ôm lấy tiểu nam sinh, ngồi dựa một chỗ không động đậy.
Tiểu nam sinh nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, chúng ta còn rất nhiều nơi chưa đi a! Ta muốn xem chim Anh Vũ!"
"Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút, đi lâu như vậy, bây giờ tỷ tỷ đau lưng, hơn nữa đêm qua thể lực tiêu hao quá lớn!" Hạ Dịch Nặc nói xong liếc mắt nhìn Lương Giác Quân một cái.
Gương mặt Lương Giác Quân gần như là đỏ bừng. Hạ Tiểu Bảo, ngươi lớn như vậy, còn muốn hướng tiểu hài tử làm nũng, da mặt cũng đủ dày a! Lương Giác Quân bất đắc dĩ, vì vậy để Hạ Dịch Nặc tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, chính mình đưa tiểu nam sinh đi đến bách điểu vui chơi.
Hạ Dịch Nặc ngồi trên ghế dài ở dưới gốc cây uống nước, cảm thán thời gian ánh mặt trời sáng lạn, thiếu niên cần phải quý trọng nha!
Trước mặt lại thấy một người quen đi tới.
Khương Dương nhìn thấy Hạ Dịch Nặc, tiến đến chào hỏi: "Ha, bạn cũ! Lại gặp nhau!"
Hạ Dịch Nặc đứng lên: "Không ngờ ngươi cũng tới vườn bách thú a, thật là tình cờ."
"Đúng vậy, thời tiết tốt đi ra ngoài hẹn hò.", Khương Dương chỉ vào nữ hài tử bên cạnh, "Giới thiệu với ngươi một chút, đây là bạn gái của ta La Thiến."
Hạ Dịch Nặc: "Xin chào."
La Thiến cũng hướng Hạ Dịch Nặc gật đầu chào hỏi.
Khương Dương: "Một mình sao?"
Hạ Dịch Nặc: "Cùng đệ đệ đến đây."
Khương Dương thoại lý hữu thoại: "Ngươi xem, vẫn muốn tìm thời gian hàn huyên trò chuyện với ngươi, ngươi cũng không cho ta cơ hội."
Hạ Dịch Nặc: "Ta vẫn luôn ở trường học, chuyện làm ăn cũng không phải hiểu lắm."
Khương Dương cười đến láu cá: "Ta đã gọi điện thoại cho mẹ của ngươi rồi."
Hạ Dịch Nặc: "Thật sao?"
Khương Dương: "Bác sĩ Lý, thật ra từ chối ta rất thẳng thắng."
Hạ Dịch Nặc ấm áp cười nói: "Ngươi cũng nên nghĩ đến kết quả như vậy."
Khương Dương có chút thở dài một hơi: "Nhưng mà làm sao bây giờ, năm trước thật vất vả mới miễn cưỡng đạt được chỉ tiêu của công ty, năm nay lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ là phải ăn bạch quả rồi."
Hạ Dịch Nặc: "Chỉ cần sản phẩm của ngươi tốt, tất nhiên là có thể bán được."
"Ha ha", Khương Dương quỷ dị mà chớp mắt mấy cái, "Lần sau có cơ hội gặp mặt nói chuyện trực tiếp với nàng, ta tin rằng nàng sẽ ủng hộ việc làm của ta."
Hạ Dịch Nặc cả người không thoải mái: "Xin lỗi, đệ đệ của ta đang đợi ta. Thời gian không sai biệt lắm, ta phải đi trước rồi."
Khương Dương: "Được. Còn nhiều thời gian, sau này chúng ta lại trò chuyện."
Hạ Dịch Nặc không có gọi điện thoại cho Lương Giác Quân, men theo bảng hướng dẫn của vườn bách thú, đi vào khu bách điểu. Đi xuyên qua hành lang ngắm cảnh, bước đi một đoạn nữa, tiến vào một mảnh rừng rậm u cốc, đột nhiên nghe thấy các loài chim đua tiếng, thanh thúy dễ nghe, uyển chuyển quyến rũ.
Chẳng qua là Hạ Dịch Nặc vô tâm dừng lại, trực tiếp đi vào bên trong, tìm kiếm thân ảnh của Lương Giác Quân và Hạ Dịch Ngôn. Bước đến một quảng trường nhỏ hoàn toàn trống trải, chỉ thấy Lương Giác Quân và Hạ Dịch Ngôn đang ngồi xổm trên mặt đất, cho một đám bồ câu ăn. Bồ câu kia cũng không sợ người, vui vẻ mổ hạt bắp trong lòng bàn tay du khách. Bên cạnh còn có tiểu cô nương, đôi mắt đen lúng liếng làm cho người ta yêu thích.
Lương Giác Quân nắm bàn tay tiểu nam sinh, khóe môi nén cười. Tiểu nam sinh đang không ngừng đếm, lúc đếm tới 149 liền quay đầu lại hỏi Lương Giác Quân: "Lương tỷ tỷ, sau 149 là bao nhiêu?"
Lương Giác Quân trả lời: "Là 150."
"Ah, 149, 150...Vậy còn trước 149?"
Căn bệnh hay quên này!
Lương Giác Quân cưng chiều mà mỉm cười: "Là 148."
"Ah, cám ơn", tiểu nam sinh tiếp tục đếm, "148, 149, 150, 151..."
Tiểu cô nương kia chăm chú mà nhìn chằm chằm vào Hạ Dịch Ngôn, trong sự sùng bái lại mang theo một chút không chịu thua, lúc tiểu nam sinh dừng lại lấy hơi, thử thăm dò nói: "Ở nhà trẻ ta chỉ học đến 50, sau đó, sau đó, lão sư của chúng ta thưởng cho ta ba cái ngôi sao năm cánh!" Nói xong, tự hào mà ngẩng đầu lên.
Tiểu nam sinh: "Vậy ngươi học ở lớp mấy?"
Tiểu cô nương: "Ta học ở lớp một! Còn ngươi?"
Tiểu nam sinh cười híp mắt nói: "Ta học ở lớp hai! Chúng ta đã học đến 300 rồi! Chờ đến khi ngươi lên lớp lớn hơn, ngươi cũng có thể đếm đến 300 rồi!"
Lương Giác Quân nhìn thấy Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc quỷ dị mà làm một động tác im lặng, sau đó cong người lặng lẽ bước đến như một con mèo, ôm lấy tiểu nam sinh, hôn lên má tiểu nam sinh một cái: "Cũng may là không có mắc bệnh trung nhị*!"
(*中二là từ có nguồn gốc từ Nhật Bản. Đề cập đến suy nghĩ, hành động thể hiện sự kiêu ngạo của giới trẻ. Từ này đươc sử dụng rộng rãi trên Internet, "bệnh trung nhị " chủ yếu đề cập đến những người tự ý thức, kiêu ngạo và không biết thấu hiểu, đặc biệt là những người lớn chưa có được suy nghĩ chín chắn.)
Tiểu nam sinh cũng không giật mình, nhìn thấy Hạ Dịch Nặc, đứng dậy cao hứng bừng bừng kêu lên: "Tỷ tỷ!" Sau đó tiến đến giữ chặt lấy góc áo của tỷ tỷ nhà mình, mở bàn tay Hạ Dịch Nặc ra, nhét những hạt bắp vào: "Tỷ tỷ, ngươi cũng cùng cho bồ câu ăn đi!"
Lương Giác Quân dùng ánh mắt tỏ ý với Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc tiếp nhận hạt bắp, lại đứng nguyên tại chỗ không động đậy, chẳng qua là nói với tiểu nam sinh: "Cho ăn ít một chút, chúng sẽ bội thực đấy."
Tiểu nam sinh: "Thật sao? Nhưng mà hình như chúng rất vui vẻ."
Hạ Tiểu Bảo sẽ nói bản thân là bởi vì sợ nên không dám sao? Đương nhiên sẽ không!
Hạ Dịch Nặc nghiêm túc nói: "Đúng vậy a, hơn nữa ngươi phải cẩn thận, cẩn thận nó mổ vào tay của ngươi."
Lương Giác Quân trêu chọc: "Thật sao?"
"Sẽ không, ta và Lương tỷ tỷ đều không có việc gì." Tiểu nam sinh nghiêm trang giải thích, quay đầu hỏi tiểu cô nương kia, "Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, ta cho chúng ăn, chúng không có cắn ta, đúng hay không?"
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu.
Thấy thân đệ đệ liền muốn giữ chặt bàn tay của mình đưa đến miệng bồ câu, Hạ Dịch Nặc vội vàng chuyển chủ đề: "Chương trình biểu diễn ở aquarium sắp bắt đầu rồi, chúng ta có muốn nhanh chóng đến đó hay không?"
Tạm biệt tiểu cô nương, ba người đi ra khỏi khu vực bách điểu, đi tới aquarium, đi thẳng đến khu vực biểu diễn ngoài trời, tìm thấy một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu.
Sư tử biển mang dáng điệu thơ ngây đáng yêu, tính tính toán toán số học, chạm bóng da, bắt chước huấn luyện viên mà đi bộ, cúi đầu hướng khán giả phất phất tay ý bảo gặp lại sau, liền đến cá heo biểu diễn. Huấn luyện viên huýt sáo, cá heo nhảy lên khỏi mặt nước, nhảy xuyên qua vòng sắt cao khoảng 5m, sau đó lại rơi xuống nước, động tác chính xác, làm cho người ta thán phục, trên thính phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Người dẫn chương trình tràn đầy nhiệt tình nói: "Tiếp theo chúng ta có chuẩn bị một chương trình tương tác qua lại. Vị tiểu bằng hữu nào muốn tham gia, bắt tay cùng cá heo?"
Rầm rầm, tiểu bằng hữu ở hàng ghế phía trước đều đồng loạt nhốn nháo giơ tay lên. Đôi mắt của tiểu nam sinh cũng đã tỏa ánh sáng rồi, vì vậy Lương Giác Quân kéo tiểu nam sinh qua, ôm vào trong ngực, tự mình cũng giơ tay lên. Hạ Dịch Nặc ở bên cạnh cũng dùng tay khoa trương chỉ vào tiểu nam sinh, vì vậy không ngạc nhiên khi người dẫn chương trình nhìn thấy hai tỷ đệ tràn đầy màu sắc này.
"Bên kia có một vị tiểu bằng hữu đáng yêu, đúng, chính là ngươi! Mời lên khán đài!"
Tiểu nam sinh bật người đứng lên, xoay người hưng phấn mà nhìn Lương Giác Quân, lại giữ chặt lấy Hạ Dịch Nặc, ba người đi men theo lan can bên cạnh, dưới sự hướng dẫn của bảo an, đi đến bên cạnh huấn luyện viên và người dẫn chương trình.
Lương Giác Quân cởi balo đeo trên vai của Hạ Dịch Nặc xuống, tỏ ý nói hai tỷ đệ nhanh đi qua kia, chính mình thì đứng ở bên cạnh, giơ máy chụp hình lên bắt đầu chụp ảnh.
Người dẫn chương trình: "Tốt, tiểu bằng hữu, đến, đứng ở đây. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi a?"
Dưới khán đài đám người đông nghịt. Người dẫn chương trình đã đưa micro đến bên miệng tiểu nam sinh, tiểu nam sinh dựa người bên đùi Hạ Dịch Nặc, vừa rồi hưng phấn giờ đã trở nên có chút nhút nhát: "Sáu tuổi rưỡi."
Nhìn thấy tiểu nam sinh luống cuống, người dẫn chương trình thân thiết hỏi: "Đây là mẹ hay là tỷ tỷ?"
Tiểu nam sinh ôm lấy micro, ngẩng đầu nhìn Hạ Dịch Nặc, trở nên tư tin hơn đôi chút: "Là tỷ tỷ."
Hạ Dịch Nặc đưa tay vuốt vuốt tóc tiểu nam sinh.
"Được!" Người dẫn chương trình chỉ vào huấn luyện viên rồi nói với tiểu nam sinh, "Chúng ta chờ đợi nhìn vị ca ca này xuống dưới bắt tay cá heo, ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được chứ?"
Tiểu nam sinh hơi thẹn thùng trả lời: "Có thể!"
Huấn luyện viên thổi còi một cái, hai chú cá heo đồng thời nhảy lên khỏi mặt nước, bắt tay với huấn luyện viên, sau đó lại nhảy về hồ nước.
Hai cánh tay của tiểu nam sinh xoắn lại, thần sắc khẩn trương.
Người dẫn chương trình: "Tiểu bằng hữu sợ sao? Không sao, nếu không thì tỷ tỷ cùng đi với ngươi?"
Hạ Dịch Nặc nắm lấy bàn tay tiểu nam sinh, đứng bên cạnh hồ, tự nhiên thanh thản. Huấn luyện viên lần nữa thổi còi cùng phất tay ra hiệu một cái, cá heo hướng hai tỷ đệ duỗi "Tay" ra, Hạ Dịch Nặc tỏ ý nói tiểu nam sinh tiến lên khe khẽ chạm vào.
Người dẫn chương trình tiến lên hỏi: "Tiểu bằng hữu, nói một chút xem cảm giác như thế nào?"
Tiểu nam sinh lanh lợi mỉm cười: "Ân...Dày dày, cứng cứng!"
Người dẫn chương trình, huấn luyện viên cùng khán giả dưới đài đều nở nụ cười. Hạ Dịch Nặc nhanh chóng xoay người nhìn thoáng qua Lương Giác Quân.
Mà chú cá heo kia đột nhiên lại nhảy lên, làm một cái cúi chào trình trọng đối với Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc hoàn toàn không ngờ đến, sửng sốt một chút, sau đó cũng thân thiện sờ sờ đầu cá heo.
Người dẫn chương trình lần nữa khuấy động không khí: "Xem ra tâm tư yêu thích cái đẹp, cá heo cũng có a!"
Khán giả dưới đài liền nhốn nháo ồn ào.
Hạ Dịch Nặc cũng mặc kệ trên mặt dính nước, chăm chú nắm lấy tay tiểu nam sinh, quay đầu nhìn Lương Giác Quân, lúm đồng tiền như hoa.
"Được rồi, cảm ơn tiểu bằng hữu và tỷ tỷ! Chúng ta cũng phải nhớ kỹ, bảo vệ loài vật của đại dương, mỗi người đều có trách, bắt đầu làm từ việc nhỏ, trả cho chúng một môi trường sinh tồn tự nhiên! Cám ơn! Lần nữa dành những tràn vỗ tay cho sư tử biển đáng yêu, cá heo và huấn luyện viên của chúng ta!"
Hạ Dịch Nặc nắm tay tiểu nam sinh đi xuống đài, tiểu nam sinh nhìn thấy Lương Giác Quân liền bỏ tay ra chạy như bay nhào đến, Lương Giác Quân ngồi xổm người xuống ôm lấy tiểu nam sinh, tiểu nam sinh thân mật ôm lấy cổ Lương Giác Quân.
Hạ Dịch Nặc đành phải đứng ở sau lưng bất đắc dĩ nói: "Ai ai, lau tay sạch sẽ trước đã, đừng làm bẩn quần áo của Lương tỷ tỷ."
Lương Giác Quân lau tay sạch sẽ và nước bắn trên quần áo cho tiểu nam sinh, gương mặt tiểu nam sinh ửng hồng, khó nén kích động.
Tiểu nam sinh: "Lương tỷ tỷ, vừa rồi ngươi có nhìn thấy không? Ta và nó nắm tay nhau a!"
Lương Giác Quân nhéo nhéo cái mũi tiểu nam sinh: "Không chỉ nhìn thấy được, còn chụp được ảnh a!"
"Thật sao?!"
"Ân!"
Nghe nói vậy, tiểu nam sinh nhanh chóng áp sát tới, cùng Lương Giác Quân loay hoay máy ảnh, xem ảnh chụp.
Hạ Dịch Nặc bị triệt để gạt sang một bên, thở dài: "Ai, thật muốn mua một chén dấm chua Giang Tây."
Khóe mắt đuôi mày của Lương Giác Quân đều là ý cười.
La Thiến lại nắm tay Khương Dương, chen lấn giữa đám người đi về phía Hạ Dịch Nặc. Hạ Dịch Nặc nhìn thấy Khương Dương, thu hồi dáng tươi cười đứng thẳng người lên, Khương Dương mỉm cười với mình, nhưng cũng không phải là đi về phía mình.
Đúng lúc Lương Giác Quân ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô gái xa lạ trên gương mặt tràn đầy kinh hỉ: "Ngươi từng học ở trường tiểu học XX ở khu X, đúng không?"
"Đúng vậy." Lương Giác Quân để máy ảnh xuống đứng thẳng lên, nghi hoặc gật đầu. Tiểu nam sinh nhu thuận mà đứng ở bên người Hạ Dịch Nặc, giữ chặt lấy bàn Hạ Dịch Nặc.
La Thiến: "Ngươi tên là Lương Giác Quân!"
Lương Giác Quân: "Ngươi là..."
"Ai nha! Quả nhiên!" La Thiến kích động kéo Khương Dương một cái, "Ta nói hôm nay sao lại trùng hợp như vậy! Ngươi nhất định là không còn nhớ ta, ta là bạn cùng lớp tiểu học với ngươi a, nhưng mà vóc dáng của ta tương đối thấp, ngồi ở hàng nhất, ngươi là người sao trăng quanh mình, đương nhiên sẽ không chú ý đến ta."
Lương Giác Quân bừng tỉnh đại ngộ: "Xin lỗi, thật sự là không nhớ được những chuyện trước kia, lúc đó một lớp học có nhiều người như vậy."
La Thiến: "Đúng vậy a, đại khái năm sáu mươi người a, ngươi cũng chỉ học có hai năm đi? Sau đó lại nghe đến những chuyện trong nhà của ngươi, rất tiếc."
Lương Giác Quân: "Đều là chuyện đã qua rồi."
La Thiến: "Nghe nói ngươi xuất ngoại, tại sao lại trở về rồi? Bây giờ đang làm cái gì?"
Lương Giác Quân: "Làm việc ở Đại học C."
La Thiến: "Ai nha, ta đã nói trong lớp của chúng ta ngươi nhất định là có tiền đồ. Quên mất, đây là bạn trai của ta Khương Dương."
"Thì ra đều quen biết a!" Hạ Dịch Nặc cười cười, nói với Lương Giác Quân, "Khương Dương cũng là bạn học thời đại học của ta."
Lương Giác Quân: "Thì ra là như vậy, xin chào."
Vì vậy Khương Dương bắt đầu tự giới thiệu. Hạ Dịch Nặc có chút đau đầu, khom lưng hỏi tiểu nam sinh: "Vừa rồi nói muốn ăn cái gì?"
Tiểu nam sinh: "Kem!"
Hạ Dịch Nặc xoa xoa tóc tiểu nam sinh: "Hôm nay chúng ta liền phá lệ đi ăn kem một lần, không cần nói với ba a! Có thể âm thầm nói với mẹ là được rồi."
Tiểu nam sinh: "Tốt quá!"
Vì vậy Hạ Dịch Nặc cắt ngang lời nói của Khương Dương: "Đây là đệ đệ của ta. Tiểu Ngôn, chào hỏi đi."
Tiểu nam sinh cất giọng lảnh lót: "Xin chào thúc thúc a di!"
Hạ Dịch Nặc cười nói: "Là ca ca tỷ tỷ."
Tiểu nam sinh: "Xin chào ca ca tỷ tỷ!"
Sau khi nói vài câu khách sáo, mọi người nói lời tạm biệt, mỗi người đi một ngả.
La Thiến giữ chặt tay bạn trai, nhịn không được bát quái: "Ngươi nói hai người bọn họ có quan hệ gì?"
Khương Dương bắt đầu cúi đầu xem điện thoại: "Có thể là thân thích, không phải là đưa đệ đệ đi cùng sao?"
La Thiến: "Đứa bé kia thật là rất lanh lợi."
Khương Dương cười cười: "Ngươi cho rằng tỷ tỷ của hắn không lanh lợi sao?"
Trên xe taxi về nhà, Hạ Dịch Ngôn an nhiên ngủ say sưa. Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân cũng ngồi cạnh nhau, chia nhau ôm lấy mình và chân của tiêu nam sinh. Hạ Dịch Nặc nhìn nhìn vẻ mặt lúc ngủ của tiểu nam sinh, mới lỏng bàn tay đang nắm chặt của hắn ra, tiến đến nhỏ giọng hỏi Lương Giác Quân: "Ngươi đoán xem hăn sẽ mơ thấy cái gì?"
Lương Giác Quân một tay chống cằm, khuỷu tay chống lên cạnh cửa kính xe, trong mắt Hạ Dịch Nặc tất nhiên là bộ dáng phong tình vạn chủng: "Mơ thấy tỷ tỷ của hắn không dám cho bồ câu ăn lại còn nói dối sao?"
Hạ Dịch Nặc dùng sức ngừng mỉm cười, một hồi lâu sau, mới vừa cúi đầu nhìn tiểu nam sinh vừa nói: "Kỳ thật nuôi dưỡng hài tử thật sự không dễ dàng. Lúc hắn còn nhỏ, ngươi phải dụng tâm chiếu cố hắn, thay hắn che gió che mưa. Khi hắn dần dần lớn lên, ngươi phải dạy dỗ hắn đạo lý làm người, làm một người lương thiện, chính trực, khoan dung. Đến thời kỳ trưởng thành, hắn bắt đầu có những bí mật nhỏ của chính mình, cũng không nguyện ý chia sẻ cùng ngươi, có lẽ còn có thể phản nghịch một chút, khiến ngươi tức giận đến không biết phải làm sao. Ngươi hy vọng hắn có thể phát huy sở thích và sở trường của mình, trong một lĩnh vực nào đó, học hỏi từ những người khác, sáng tạo và nhiệt tình. Hắn sẽ yêu một người, cảm nhận hạnh phúc cùng đau đớn. Khi hắn thoát ra khỏi lòng bàn tay của ngươi, bắt đầu cất bước chạy nhanh, ngươi nửa vui nửa buồn. Vui chính là rốt cuộc hắn cũng lớn lên độc lập, buồn chính là có lẽ hắn sẽ không còn cần ngươi như khi còn nhỏ nữa. Ngươi nói xem, có mâu thuẫn hay không?"
Lương Giác Quân nghiêm mặt nói: "Ngươi là một tỷ tỷ tốt."
Đại ca lái xe ở phía trước phốc phốc bật cười ra tiếng một chút, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nói xen vào: "Thì ra là tỷ tỷ a, ta còn đang nghĩ sao lại có người mẹ trẻ như vậy! Bất quá tiểu cô nương ngươi tuổi còn trẻ lại hiểu được người làm cha mẹ không dễ dàng, rất hiếm có a, nhất định cũng là một nữ nhi tốt."
Hạ Dịch Nặc hạ giọng, cười nói: "Thay vì nói là một nữ nhi tốt, tỷ tỷ tốt, không bằng nói là bởi vì tình yêu và sự tin tưởng của bọn họ, để cho ta học tập trở thành một nữ nhi tốt, tỷ tỷ tốt."
Người lái xe tán dương: "Nói hay lắm! Ta cũng không nhiều chuyện nữa, đừng quấy rầy làm hài tử tỉnh giấc."
Lương Giác Quân vỗ vỗ nhẹ lên tay Hạ Dịch Nặc an ủi: "Take it easy, Tiểu Ngôn sẽ khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên, thời gian sẽ cho chúng ta thấy đáp án, chúng ta liền mỏi mắt mong chờ?"
Hạ Dịch Nặc gật gật đầu, khó khăn lấy điện thoại cầm tay ra, gõ xuống một hàng chữ đưa cho Lương Giác Quân: "Vậy ngươi cũng muốn một tiểu hài tử của chính mình sao?"
Lương Giác Quân: "Cho tới bây giờ còn chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này. Còn ngươi?"
Hạ Dịch Nặc: "Trước kia chưa từng nghĩ đến. Bây giờ, không nghĩ đến."
Lương Giác Quân: "Ta có ngươi là đủ rồi."
Hạ Dịch Nặc: "Ta cũng vậy."
Giữa hai người cách nhau một khoảng cách, hiểu ý, bèn nhìn nhau mà mìm cười.
Trong một bộ phim của Miyazaki Hayao từng nói: "Từ khi nào chúng ta bắt đầu không thể tùy ý hô to gọi nhỏ giống như một tiểu hài tử? Tiểu tâm tình trong lòng chồng chất như núi cao, thẳng đến khi tràn ra ngoài. Thay vì như vậy, không bằng vĩnh viễn giống như hài tử."
Có lẽ trong cuộc sống, ngươi không thể không đối mặt với một vài người hay một vài chuyện mà ngươi không thích, nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc sống không tốt đẹp. Trong cuộc sống không thiếu những vẻ đẹp, điều quan trọng là ngươi có một đôi mắt có thể nhìn thấy những vẻ đẹp đó hay không.
Ta muốn cùng ngươi ngồi dưới gốc cây nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, nhìn những đám mây đang bay trên bầu trời, cùng nhau ngẩn người, cùng nhau suy tưởng, cùng nhau thần bất thủ xá*. Chúng ta giấu mình trong hạt bồ công anh, theo cơn gió mùa hạ, bay về vùng quê ngoại, thoải mái trên bờ ruộng, vui vẻ nhảy múa.
(*Hồn phi phách tán)
Hai người chúng ta, phải làm một người trưởng thành chân thành sáng rỡ, nhưng không đánh mất đi nét trẻ thơ, làm một —— tiểu hài tử thân yêu nhất của nhau.