Dương Chí Văn khóc không ra nước mắt. Lúc trước vì giữ mạng nên anh ta mới đề ra ý đi Mỹ giúp Trần Hoàng Thiên cứu Dương Ninh Vân, thực ra là muốn đi Mỹ để tìm Hàn Tử Minh, đậu má nó Trần Hoàng Thiên, cứ tưởng ôm được đùi của Hàn Tử Minh ở Mỹ ung dung vui sướng, Trần Hoàng Thiên có thể làm gì được anh ta?
Lại không ngờ rằng Trần Hoàng Thiên đã trở nên gian trá, hạ cho anh ta thuốc gì mà một tháng đứt ruột, nghe tên giống như nếu một tháng sau anh ta không có thuốc giải thì sẽ đứt ruột mà chết vậy.
Phải làm sao mới tốt đây.
Đến cả ý muốn tự tử Dương Chí Văn cũng có rồi, sao có thể mang Dương Ninh Vân ra dễ dàng như vậy được?
Lỡ như thất bại thì chính là thịt nát xương tan đó! "Thế nào, anh không bằng lòng?"
Thấy Dương Chí Văn không nói gì, Trần Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi.
Dương Chí Văn nói với vẻ mặt đau khổ: "Cậu cứ để tôi trở thành người tàn phế, ngày ngày nằm trên giường đi, tôi không dám đi làm chuyện nguy hiểm như vậy đầu" "Vậy thôi." Trần Hoàng Thiên nói: "Cho anh cơ hội mà anh không biết dùng, vậy tôi không cần thiết phải giữ anh lại nữa, trực tiếp tiễn anh lên đường, tôi tự nghĩ cách cứu Ninh Vân. lên.
Dương Chí Văn bị dọa sợ: "Tôi đi, tôi đi là được chứ gì?" Anh ta còn có cách nào khác?
Vốn cho rằng không đi thì cứ như vậy nằm ở trên giường, chờ một ngày nào đó Hàn Tử Minh xử lý Trần
Hoàng Thiên, anh ta đi bệnh viện chữa trị một chút là có thể tiếp tục nhảy nhót tưng bừng. Kết quả là Trần Hoàng Thiên lấy tính mạng ra uy hiếp anh ta, không đi là chết, đi còn có một tia hy vọng, tội gì mà không đi?
Trần Hoàng Thiên để kiếm ánh sáng tản đi, vỗ bả vai Dương Chí Văn: "Chuyện đi Mỹ tôi đã bảo người đi chuẩn bị, ngày mai anh có thể khởi hành đi được rồi, chỉ cho anh thời gian một tháng, mà trong một tháng này, mỗi khi trời tối anh sẽ đau bụng một thời gian ngắn, nếu như không có thuốc giải thì một tháng sau sẽ đứt ruột mà chết." "Đừng mơ tưởng đi Mỹ sẽ giải được độc này, độc này của tôi mặc dù không bá đạo như độc của nhóm Thiên Sát nhưng cũng không phải ai muốn giải là giải được, nếu dám giở trò bịp bợm với tôi thì tôi sẽ không đưa thuốc giải cho anh, đến lúc đó anh cứ chờ chết trong sự đau đớn vô tận là được"
Dương Chí Văn sắp khóc rồi: "Vậy nếu như trong thời gian một tháng tôi không cứu được Ninh Vân, cậu có thể giải độc cho tôi sau đó lại hạ tiếp, kéo dài thêm một tháng?"
Anh ta sợ thời gian một tháng không cứu được Dương Ninh Vân.
Trần Hoàng Thiên lắc đầu: "Chỉ có thời gian một tháng, cho anh một tháng mà anh cũng không cứu được người, vậy thì giữ lại anh cũng vô dụng, trực tiếp giết chết là được rồi."
Nói xong, Trần Hoàng Thiên rời khỏi phòng của Dương
Chí Văn. Dương Chí Văn tức đến nỗi đấm đá trên giường. "Con mẹ nó chứ tôi đúng là xui xẻo tám đời mà, tại sao lại không đi Mỹ cùng mấy người Lý Tú Lam chứ, nếu như sớm đi Mỹ thì đâu đến nước rơi vào trong tay tên trời đánh này chứ!"
Ngày hôm sau.
Một làng chài ven biển ở Lĩnh Hoa. "Chí Văn, lần này đi Mỹ con phải động não nhiều hơn một chút, cứu Ninh Vân ra để Trần Hoàng Thiên xử lý khoan hồng, sau này làm người tử tế biết không?"
Bác dâu cả lôi kéo tay Dương Chí Văn tận tình khuyên báo.
Dù sao cũng là con trai ruột, đương nhiên bà ta hy vọng con trai của mình có thể sống sót, nếu như anh ta có thể lập công chuộc tội, bà ta tin rằng Trần Hoàng Thiên sẽ không giết Dương Chí Văn. "Con cũng muốn động não lắm nhưng con không chắc chắn chút nào, mẹ cảm thấy con có thông minh bằng Hàn
Tử Minh không?" Dương Chí Văn khóc không ra nước mắt.
Dương Thiên Dũng an ủi: "Con có thể dựa vào thủ đoạn mà leo từ một phó giám đốc nho nhỏ của Tập đoàn nhà họ Dương đến vị trí ông lớn ở Đông Đô, năng lực của con đáng được công nhận, cha tin tưởng chỉ cần con chịu khó suy nghĩ thì nhất định sẽ cứu được Ninh Vân"
Lời này khiến Dương Chí Văn cảm thấy rất thoải mái, nhân tiện nói: "Con sẽ cố gắng hết sức, trông chừng Mieko giúp con, nếu như cô ấy có biểu hiện mang thai thì tuyệt đối đừng để cô ấy đi phá thai đó." "Biết mà biết mà"
Bác cả và bác dấu cả liên tục gật đầu.
Dương Chí Văn leo lên trên thuyền đánh cá, quơ quơ tay: "Cha mẹ về đi, con phải phiêu bạt trên biển đi Nam Dương, tiếp đó từ Nam Dương lên máy bay đi Mỹ"
Rất nhanh thuyền đánh cá đã khởi động, càng đi càng xa. "Chí Văn, cha mẹ chờ tin tức tốt của con!"
Trần Hoàng Thiên trở lại Đông Đô mới phát hiện Nhậm
Văn Thành và Nhậm Tường Vân đã tới. "Trần Hoàng Thiên, em còn tưởng rằng anh chết thật rồi, hại em phải rơi bao nhiêu là nước mắt." Nhậm Tường Vân ôm lấy eo Trần Hoàng Thiên, đầu tựa vào ngực anh làm nũng nói.
Trần Hoàng Thiên họ khan hai tiếng.
Phương Thanh Vân ở đây, làm như vậy rất không thích hợp.
Nhậm Tường Vân chu môi nói: "Em cũng không tranh giành anh với chị Thanh Vân, con gái Thục Hãn chúng em sẽ không dính người, anh sợ cái gì chứ."
Nhất thời khiến mọi người bật cười.
Trần Hoàng Thiên ôm lấy cô ấy, an ủi cô ấy một lát sau đó nói: "Gia chủ Nhậm, có phải lúc đó cậu nhận được một tin nhắn báo cho cậu dẫn người rời đi, cho nên mới tránh thoát một kiếp phải không?"
Nhậm Văn Thành liên tục gật đầu: "Là một số lạ gửi đến, tôi gọi lại mới biết là nhân viên của sân bay, nói là có một ông lão mượn điện thoại di động của cô ấy để gửi, nhưng cụ thể không biết là ai"
Trần Hoàng Thiên nghe xong thì cười một tiếng: "Xem ra Trương Kỳ Vĩ không nói dối, tuy rằng ông ta đã đầu quân cho Hàn Tử Minh nhưng thân ở doanh Tào, lòng ở Hán, không làm chuyện này đến đường cùng, lưu lại cho mình một con đường sống."
Là ông ta?
Nhậm Văn Thành rất kinh ngạc.
Lúc ấy khi anh ta được biết Trương Kỳ Vĩ dẫn người giết vào nhà họ Nhậm, còn lôi cả mười tám đời tổ tông nhà Trương Kỳ Vĩ ra mắng chửi, nhưng không ngờ rằng tin nhắn báo cho anh ta rời đi lại là do Trương Kỳ Vĩ gửi.
Trần Hoàng Thiên gật đầu: "Ông ta nói là do ông ta gửi, vậy thì chính là ông ta rồi, nếu như người khác gửi thì ông ta sẽ không biết, dù sao cũng không có ai dám nói chuyện này ra, đây là chuyện chết người đó"
Nhậm Văn Thành cảm thấy có lý, sự tức giận đối với Trương Kỳ Vĩ lập tức tiêu tan. "Đáng tiếc cho Tây Bắc Vương, một người hiệp nghĩa như vậy cuối cùng lại bị tôi hại chết" Trần Hoàng Thiên hổ thẹn nói: "Cũng không liên lạc được với người nhà họ Hồ ở Tây Bắc, không biết bọn họ trốn đi đâu rồi, liệu có ổn hay không"
Nhậm Văn Thành nói: "Tôi đi hỏi thăm giúp anh một chút, có tin tức sẽ báo cho anh." "Được."
Hồ.
Trần Hoàng Thiên muốn bù đắp cho con cháu nhà họ
Trải qua bốn ngày trắn trộc, cuối cùng Dương Chí Văn đã tới New York của nước Mỹ, bấm số gọi điện thoại cho Lý Tú Lam.
Đổ chuông rất lâu, điện thoại mới được kết nối. Dương Chí Văn vui vẻ nói: "Thím, thím đang ở đâu vậy?” Lý Tú Lam tức giận trả lời: "Có phải Trần Hoàng Thiên bảo cậu moi ra tung tích của tôi đúng không?" "Không phải đâu thím của cháu ơi, sau khi trở lại Đông Đô thì tên tạp chủng kia đã đi Hoàng Gia Entertaiment tìm Phương Thanh Vân, làm thịt hết bọn Chu Tử Hào rồi, cũng may trước khi chết Chu Tử Hào đã gọi điện cho cháu, nói là Trần Hoàng Thiên trở về rồi, sau đó thì a một tiếng rồi bị giết, cháu sợ đến nỗi phải chạy ra khỏi Đông Đô trong đêm, tốn bao nhiêu công sức mới chạy trốn tới nước Mỹ để tránh nạn, bây giờ cháu đang ở New York, thím đang ở đâu, cháu muốn tụ họp với mọi người, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, có chung kẻ địch là Trần Hoàng Thiên, cho nên thím à, thím đừng vứt bỏ cháu mà." “Chuyện lúc trước là cháu không đúng vì đã tham ô hết tiền của thím, cháu muốn trả lại cho thím nhưng thím cũng phải cho cháu một chỗ để nương thân đúng không? Nếu không tha hương ở nơi đất khách quê người thế này cháu sợ lắm, cầu xin thím đó, cháu làm chó cho thím được không?”
Dương Chí Văn lại như được ảnh để nhập vào người một lần nữa, nói đến nỗi khiến bản thân cũng cảm động muốn khóc.
Lý Tú Lam suy nghĩ một lát rồi nói: "Đến bang Florida, đến lúc đó mới liên lạc lại với tôi, tôi phải nói với Tử Minh trước xem cậu ấy có thu lưu con chó lang thang như cậu hay không, nếu như không nhận thì cậu cứ làm chó lang thang của cậu tiếp đi."
Tút tút...
Điện thoại bị cúp. "Bà già thối tha
Dương Chí Văn chửi ầm lên: "Một ngày nào đó tôi được thế, xem tôi giẫm chết bà thế nào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT