“Chuyện này. Tất cả mọi người sợ ngây người, nhìn thấy hình ảnh bị đánh chết tươi của sư phó Lưu, trong mắt mọi người tràn ngập nhiều cảm xúc phức tạp, có hãi hùng, có chấn động, có ngạc nhiên, có khiếp sợ. "Cái đệch!" Hoắc Giang Nhật ngày đơ cả người, thực sự không tin nổi vào hai mắt mình nữa.

Sư phó Lưu trâu bò như thế, là tông sư đan cảnh tầng sáu, tuy chưa từng lọt vào top 10 của Côn Châu, nhưng thực lực chân chính đã đạt tới top 5, ba của anh ta chính là dựa vào đại sư Lưu mới có thể thuận lợi trở thành vua thế giới ngầm ở Côn Châu.

Một người trâu bờ như vậy, lợi hại như vậy, lại bị tên Trần Hoàng Thiên dùng một cái tát đập chết?

Chuyện này cũng đáng sợ quá rồi đó! "Còn ai dám khiêu chiến không?". Trần Hoàng Thiên nhìn lướt qua Hoắc Giang Nhật, ung dung lên tiếng hỏi.

Hoắc Giang Nhật nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Mày giỏi, tao không chọc nổi mày” Nói xong, anh ta vung tay ra hiệu: “Đừng động vào Cổ Anh Nhạc cùng Trương Thanh Tuệ, tất cả lui về đi."

Mấy người đàn ông mặc tây trang lập tức buông Cổ Anh Nhạc và Trương Thanh Tuệ ra, lui sang một bên. "Còn dám động vào họ thì mày cứ chờ xem." Trần Hoàng Thiên nói xong, bước thẳng về phía trước. Lúc này Nhậm Tường Vân mới hồi thần, vội giữ chặt lấy Trần Hoàng Thiên, la lớn: "Trần Hoàng Thiên, không thể phủ nhận chuyện anh rất lợi hại, rất mạnh mẽ, chỉ cần một cái tát là đã đập chết một tông sư, nhưng Ngô Việt Minh lợi hại hơn anh nghĩ nhiều lắm. Ngay cả ông Hứa là một vị vũ tôn cũng không phải đối thủ của ông ta, anh chỉ mới là tông sư thôi, không địch nổi đâu, tới đo là chịu chết đấy. Em thừa nhận, Cổ An Nhiên thật sự rất đẹp, dáng người cao gầy, ngực lại lớn, ngay cả em cũng rất hâm mộ cô ấy, anh chắc chắn cũng sẽ không nỡ để cô ấy chết. Nhưng cô ấy không phải là người anh có thể cứu được, anh đừng đi mà, đừng để đã không cứu được cô ấy còn táng luôn cả mạng mình, không đáng đâu."

Trần Hoàng Thiên gỡ tay Nhậm Tường Vân ra, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi: "Đừng so sánh anh và ông Hứa, ông ta không còn tư cách so với anh."

Hứa Kỳ Xương vừa nghe thấy vậy, lập tức nổi giận lôi đình: "Nhãi ranh, nhớ kỹ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù tôi bị Ngô Việt Minh đả thương, nhưng vẫn dư sức đánh chết cậu đấy, có tin tôi giết cậu trong một quyền không há?" "Vậy ông cứ thử xem." Trần Hoàng Thiên quay đầu. "Thử thì thử!" Hứa Kỳ Xương siết chặt nắm đấm, định ra tay, ông ta không tin, bản thân chỉ bị thương một chút thôi, sao có thể đánh không lại một thằng nhãi con tu vi mới tới đan cảnh chứ. "Không được thử!" Nhậm Tường Vân quát: "Nếu không tôi sẽ gọi điện cho ông nội, ông và anh cả đã xong đời rồi, nên ông phải nghe lời tôi, không được ra tay với Trần Hoàng Thiên!"

Hứa Kỳ Xương: “

Nhậm Tường Thiên vươn tay kéo Nhậm Tường Vân về, tức giận nói: "Cái con ranh chết tiệt này, sao em cứ thích đối nghịch với anh vậy? Ông Hứa có thể không động thủ, nhưng em không được phép cản thằng đó, cứ để nó đi chịu chết đi!" "Không được!" Nhậm Tường Vân tức giận hét lớn.

Mà lúc này, Trần Hoàng Thiên đã khẽ nhún chân, bay về phía đỉnh núi Phượng Hoàng.

Nhậm Tường Vân tức khắc trở nên luống cuống, vội vàng hồ: "Trần Hoàng Thiên, anh quay lại đi, nguy hiểm lắm, anh mau quay lại, đừng tự tìm đường chết có được không... "Ha ha ha!"

Nhậm Tường Thiên bật cười nghiêng ngửa: "Tốt, rất tốt, cứ để nó đi chịu chết đi. Anh chống mắt lên xem nó sẽ chết thảm cỡ nào!" "Anh! Anh quá đáng quá rồi đấy!" lồng ngực Nhậm Tường Vân run lên: "Sao anh có thể nguyền rủa Trần Hoàng Thiên, nếu anh còn nguyền rủa anh ấy, em sẽ không để ý tới anh nữa!" "Cái con ranh chết tiệt này, chẳng lẽ em thực sự thích thằng nhóc đó rồi à?" Nhậm Tường Thiên hỏi.

Nhậm Tường Vân cắn răng, trực tiếp lật bài: "Em không chỉ thích anh ấy, em còn là người phụ nữ của anh ấy. Hồi còn ở trên tàu hoàng gia, anh ngủ với Cổ An Nhiên mấy đêm, thì em theo anh ấy bằng đó đêm, câu trả lời này đã khiến anh hài lòng chưa?"

Âm!

Nhậm Tường Thiên như bị sét đánh, nhất thời đứng ngây ra như phỗng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, ngờ vực, khó hiểu cùng với không thể tin được. Em gái anh ta bị thắng Trần Hoàng Thiên kia "cưỡi” rồi? "Em đang lừa anh đúng không, em nhất định là đang lừa anh, có đúng không?" Nhậm Tường Thiên như phát điên, anh ta tra hỏi cô ấy dồn dập, tựa như không thể tin vào sự thật rằng em gái anh ta đã bị Trần Hoàng Thiên “cưỡi”. "Em không lừa anh!" Nhậm Tường Vân còn nghiêm túc hỏi: "Còn nhớ hồi ở trên tàu hoàng gia, lúc em đi khập khiếng trước mặt anh, anh hỏi em bị sao thế, em nói là bị trặc chân không? Thật ra không phải đầu, giống như anh làm cho Cổ An Nhiên không thể đi đường, thì Trần Hoàng Thiên cũng làm em không đi đường nổi thôi."

Cô ấy vừa nói xong, Nhậm Tường Thiên cảm thấy như lọt vào sương mù, biểu cảm trên mặt còn khó coi hơn khi nuốt nhầm con ruồi nữa.

Nhưng chỉ một giây sau, anh ta bùng nổ, tức giận hỏi: "Có phải thắng nhãi đó cưỡng hiếp em không, nói cho anh biết, anh sẽ khiến nó chết thực thảm!" "Không phải." Nhậm Tường Vân nói: "Anh ấy vốn định báo thù anh nên mới kéo em vào phòng anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không xuống tay được, là em chủ động, anh ấy không hề cưỡng ép em

Nhậm Tường Thiên nhất thời nổ tung, hét lên giận dữ: "Sao em không biết thương tiếc bản thân gì hết vậy?" "Bởi vì anh ấy là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên đời, ít nhất thì trong số những người cùng tuổi, không một ai lợi hại hơn anh ấy. Cho anh hai mươi, thậm chí ba mươi năm anh cũng không thể vượt mặt anh ấy được. Mất lần đầu vào tay một người đàn ông lợi hại như thế, em không phải là không biết thương tiếc bản thân, ngược lại còn cảm thấy mình đang kiếm lời nữa kìa." Nhậm Tường Vân nói. Nhậm Tường Thiên cho cô ấy một cái tát, khiến cô ấy

Chát ngã ngồi ra đất. Anh ta không nén được cơn giận, mắng cô ấy: "Sao em có thể ti tiện như thế, anh hỏi em, sao lại trở nên ti tiện như vậy?"

Nhậm Tường Vân che mặt khóc nức nở: "Anh có thể phát sinh quan hệ với Cổ An Nhiên, sao em lại không được cùng Trần Hoàng Thiên phát sinh quan hệ?" “Em... Nhậm Tường Thiên bị chọc tức đến nỗi muốn hộc máu. Anh là đàn ông, em là phụ nữ, không có giống nhau hiểu không?

Anh ta vô cùng tức giận, nhìn về phía Hoắc Giang Nhật, nói: "Cậu Hoắc, gọi điện cho cậu Cổ giùm tôi, báo cho cậu ấy cái thằng rác rưởi Trần Hoàng Thiên kia muốn tới cứu Cổ An Nhiên, bảo Ngô Bản Tiên nhớ rút gân lột da nó, để nó chết thực thảm khốc!" "Tất nhiên là được."

Sư phó Lưu bị Trần Hoàng Thiên đập chết, Hoắc Giang Nhật cũng rất tức giận, ngay lập tức gọi cho Cổ Anh Tài, nói: "Cậu Cổ, cái tên Trần Hoàng Thiên đánh cậu kia đang tới đó cứu Cổ An Nhiên. Thằng đó có hơi lợi hại, sư phó Lưu bên người ba tôi cũng bị thắng đó đánh chết, cậu nhớ dặn Ngô Bản Tiên cẩn thận một chút, chớ khinh thường thắng đó, tốt nhất cứ làm như Hứa Kỳ Xương vậy, trói lấy nó, sau đó rút gân lột da!"

Nhậm Tường Vân nghe thế, cực kỳ sợ hãi, vội vàng rút điện thoại ra gọi cho ông nội cô ấy. "Ông nội, ông có thể lại bán cho Ngô Bản Tiên chút thể diện, bảo ông ta đừng giết Trần Hoàng Thiên được không?" "Ai là Trần Hoàng Thiên?" Nhậm Văn Thành khó hiểu hỏi. "Là một người thanh niên vô cùng lợi hại, nhỏ hơn anh cả tầm một, hai tuổi, nhưng thực lực mạnh hơn anh cả rất rất rất rất nhiều..., dù là anh cả của ba mươi năm sau cũng không bì kịp với anh ấy bây giờ đầu. Ông có thể xem như thương tiếc nhân tài mà cứu anh ấy không?" Nhậm Tường Vận hỏi.

Nhậm Văn Thành còn đang trầm tư, Nhậm Tường Thiên đã đoạt lấy di động, nói: "Ông nội, đừng cứu, thắng ranh đó hãm hại Tường Vân đó, hại em ấy suốt ba ngày ba đêm, khiến Vân không thể đi đường nữa kìa. Ông nội tuyệt đối không được cứu thắng đó. "Cái gì!" Nhậm Văn Thành sợ ngây người.

Đúng lúc này Nhậm Tường Vân đoạt lại được di động, nói: "Ông nội, cháu không có bị hại, cháu và Trần Hoàng Thiên là.. "Cháu câm miệng cho ông!" Nhậm Văn Thành cả giận nói: "Thằng ranh này dám hại cháu gái bảo bối của ông, ông không chỉ không cứu nó, còn phải bảo Ngô Bản Tiên băm xác nó cho chó ăn!"

Tít tít... "Ông nội! Ông nội..." Nhậm Tường Vân kêu vài tiếng, không ai trả lời, gọi lần nữa thì báo máy bận. “Hu hu.” cô ấy tức khắc khóc nức lên, còn quay sang Nhậm Tường Thiên tay đấm chân đá một hồi: "Em hận anh, anh cướp điện thoại của em làm gì. Nếu Trần Hoàng Thiên xảy ra chuyện gì, em sẽ không nhận anh làm anh trai nữa đầu, hu hu... "Không nhận thì không nhận!" Nhậm Tường Thiên tức giận mắng: "Em là em gái mà anh yêu thương nhất, anh dẫn em ra ngoài chơi, em lại trèo lên giường cái thằng anh ghét nhất. Anh còn đang cao hứng vì chơi được ả đàn bà của thắng đó, ai ngờ đầu nó lại chơi em gái anh. Đối với anh mà nói, đây là sự sỉ nhục! Cho nên, tháng đó nhất định phải chết, dù cho em không chịu nhận người anh này, nó cũng phải chết!"

Nói đến đây, anh ta còn vênh váo nói: "Thắng ranh ngu ngốc, thật sự tưởng mình có tài nên muốn làm gì thì làm sao, nhất định là một con ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng, để xem lần này thắng đó chết như thế nào!"

Cùng lúc này, Trần Hoàng Thiên đã bay tới đỉnh núi Phượng Hoàng. "Vừa nãy cậu Hoắc mới gọi điện cho tao, nói là mày sẽ lên đỉnh núi Phượng Hoàng để cứu An Nhiên, tạo còn không tin. Không ngờ mày lại tới thật, dũng cảm đó chứ."

Trong chòi, Cổ Anh Tài nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đáp xuống bên ngoài chòi nghỉ mát, không khỏi bật cười. "Trần Hoàng Thiên, sao anh lại tới đây?" Cố An Nhiên ngạc nhiên hỏi.

Trần Hoàng Thiên không đáp lời cô ấy, An Nhiên về phía Cổ Anh Tài, thản nhiên nói: "Chủ động thả An Nhiên ra, tao có thể lưu cho mày một mạng. Bằng không để tôi phải ra tay cứu người, vậy tao không ngại làm thịt mày đầu" "Ha ha!" Cổ Anh Tài cười lớn, hệt như đang nghe câu chuyện hài hước nhất trên đời. Anh ta nói: "Hứa Kỳ Xương coi như rất mạnh đúng không? Trong hàng ngũ võ giả Hoa Hạ, thực lực cũng phải ở top 10, nhưng cuối cùng không phải cũng xém chết trong tay ba vợ tao ư? Còn mày, Trần Hoàng Thiên, đúng thế, mày chỉ là một tháng vô danh tiểu tốt trên bảng vũ tôn, mày lấy đâu ra dũng khí đứng chỗ này nói năng bậy bạ?" Cổ An Nhiên cũng hoảng hốt nói: "Trần Hoàng Thiên, anh vốn không biết Ngô Bản Tiên đáng sợ tới cỡ nào. Em đã là một người con gái bẩn thỉu rồi, không đáng để anh liều mạng tới cứu em. Anh mau đi đi, đừng quan tâm em, di mau!"

Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Cố An Nhiên: "Tôi tới đây cứu người chỉ đơn giản là muốn trả ơn cứu mạng trên tàu hoàng gia mà thôi, không còn mục đích nào khác. Nếu không phải cô đã cứu tôi một lần, tôi sẽ không tới đây cứu cô, bởi vì cô đã khiến tôi quá thất vọng rồi."

Cổ An Nhiên nghe vậy, lập tức lệ rơi đầy mặt. Cô ấy biết, Trần Hoàng Thiên sẽ không tha thứ cho cô ấy, anh đã hoàn toàn ghét bỏ cô ấy, anh chế cô ấy bẩn.

Nhưng cô ấy không hối hận vì đã làm vậy, bởi vì cô ấy cảm thấy, mình làm vậy là để cứu Trần Hoàng Thiên.

Nhưng mà... Anh vẫn vì cô ấy tới đây chịu chết. "Ha ha!"

Cổ Anh Tài cười to: "Chỉ bằng mày mà cũng muốn cứu con ả để tiện kia ư? Đã có gan tới đây cứu ả, cũng phải xem xem mày có khả năng cứu được ả không!"

Dứt lời, anh ta cầm cây gậy bóng chày lên, nằm chặt bằng hai tay, quất gậy về phía ngực Cổ An Nhiên. "A!" Cổ An Nhiên bị đánh trúng, cô ấy cảm thấy lồng ngực như bị nổ tung, đau tới nỗi ấy không nhịn được mà hét lên thảm thiết. "Muốn chết" trên mặt Trần Hoàng Thiên hiện lên vẻ giận dữ, bước đi như bay, nhằm thẳng về phía chòi nghỉ mát. "Người tìm chết là mày!"

Ngô Bản Tiên đang ngồi ở trên ghế đá, nhàn nhã thưởng thức trà, thấy Trần Hoàng Thiên xông tới thì ném lý trà xuống đất, cả người khẽ động. Ông ta không thèm khai trận pháp, cũng không thèm dùng tới pháp thuật mà là trực tiếp dùng nắm đấm ra nghênh diện.

Cổ Anh Tài nhịn không được bật cười: "Thằng nhãi ra, mẹ nó mày chết chắc rồi. Dám đầu tay đôi với ba vợ tao, đã định là lấy trứng chọi đá. Để tạo xem mày sẽ bị đánh chết thế nào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play