Vốn Ngô Việt Minh không hề có ý định giết chết Hứa Kỳ Xương và Nhậm Tường Thiên, ông ta chỉ là muốn cho hai người đó đẹp mặt, muốn để họ biết, Ngô Việt Minh đây không dễ chọc như vậy.
Đồng thời, ông ta cũng đã chờ sẵn Nhậm Vân Thành tới, cho ông ta một cái bậc thang.
Dù sao ông ta chỉ là một pháp tu, cũng sợ Nhậm Vân Thành sẽ trả thù ông ta, vậy thì mai mốt ông ta chỉ có thể sống trong trận pháp, không dám ra ngoài chơi đùa khắp nơi nữa rồi. Vì nếu không có trận pháp bảo vệ, chỉ cần Nhậm Vân Thành làm ra chút động tác nhỏ, đã có thể giết chết ông ta trong nháy mắt.
Hiện tại Nhậm Vân Thành không chỉ tới cầu tình, còn muốn bồi thường hai trăm bốn mươi tỷ theo giá thị trường nữa. Nếu bậc thang đã đặt dưới chân, hà cớ gì ông ta không bước xuống?
Vì thế, ông ta hô lớn: "Cấp trên, nói với chủ nhà họ Nhậm một tiếng, tất nhiên phải tôn trọng lẫn nhau rồi, ông ấy đã nhường tôi một bước, vậy tôi cũng phải nhường lại một bước. Tôi sẽ thả cháu trai của ông ấy và Hứa Kỳ Xương ra, còn chuyện bồi thường thì thôi, Ngô Việt Minh tôi đây không phải người tham tiền, cũng không thiếu tiền. "Được!" người trong trực thăng lên tiếng, truyền lại nguyên văn lời Ngô Việt Minh nói cho Nhậm Vân Thành, vài giây sau đã vang lên lời hồi đáp của Nhậm Văn Thành: "Cảm ơn sự rộng lượng của Ngô Bản Tiên, cho Nhậm Văn Thành tôi đây chút mặt mũi. Phần ân tình này Nhậm Vân Thành tôi sẽ nhớ kỹ, về sau Ngô Bản Tiên có chuyện gì cần Nhậm Vân Thành giúp đỡ, xin cứ mở miệng, Nhậm Văn Thành tuyệt không từ chối!" "Ông Nhậm quá khách khí, trước cứ vậy đã, người tôi xin để lại đây!" Ngô Việt Minh nói. "Được, cảm ơn!" cuộc trò chuyện kết thúc, Ngô Việt Minh lại kết chỉ quyết, hét lớn một tiếng: "Thu!"
Lập tức, làn sương trắng đang quấn quanh thân thể Hứa Kỳ Xương hóa thành khỏi, Hứa Kỳ Xương được giải thoát. "cảm ơn Ngô Bản Tiên đã thủ hạ lưu tình." Hứa Kỳ
Xương không cam tâm ôm quyền nói. "Không có gì." Ngô Việt Minh xua tay, đáp: "Dẫn cậu chủ nhà ông rời khỏi đây, nhưng không thể dẫn Cổ An Nhiên theo, tôi muốn cả nhà cô ta phải chết, ông có ý kiến gì không?" "Không có ý kiến."
Hứa Kỳ Xương lắc đầu, nhảy lên đỉnh núi, tiến vào chòi nghỉ mát, cởi sợi dây thừng trói Nhậm Tường Thiên ra, nói: "Cậu chủ, ông chủ ra mặt, chúng ta an toàn rồi." “Hu hu... Nhậm Tường Thiên vui mừng khóc nấc lên, được Hứa Kỳ Xương đỡ ra khỏi chòi nghỉ mát. "Ông Hứa, mau cứu tôi." Cổ An Nhiên suy yếu gọi.
Hứa Kỳ Xương không hề quay đầu lại: "Ngô Bản Tiên nói, cô phải chết, cô cứ ở đây chờ chết đi thôi."
Cổ An Nhiên nghe thế, hai mắt tối lại, tựa như đống tro tàn. "Ả đàn bà chết tiệt, nếu không vì mày, tao sẽ bị người ta đánh cho một trận suýt chút nữa mất mạng như vầy sao? Con mẹ mày, mày chính là một con yêu tinh hại người, xem như ông đây xui xẻo mới quen biết mày, mày cứ ở đấy chờ chết đi, miễn để người khác gặp họa!" Nhậm
Tường Thiên vừa nói vừa thở phì phì, sau đó rời đi với Hứa
Kỳ Xương. “Hu hu." Cố An Nhiên tuyệt vọng khóc nức nở. "Dám đấu với tạo, bây giờ hối hận rồi đúng không?" Cố Anh Tài bước tới, ngồi xuống ghế đá, nở nụ cười lạnh.
Nghe thấy vậy, Cổ An Nhiên ngừng khóc, nhìn về phía Cổ Anh Tài, nói bằng giọng cầu xin: "Anh có thể giết tôi, nhưng xin anh đừng đụng vào mẹ và em trai của tôi, để cho họ một con đường sống, được không? Cầu xin anh, cầu xin anh.. "Ha ha ha!" Cổ Anh Tài cười to: "Cô mơ mộng quá rồi, để tránh chuyện tương tự phát sinh lần nữa, tôi không chỉ muốn cô chết, mà tôi còn muốn cả em trai và mẹ cô xuống dưới cùng cô nữa kìa!"
Nói xong, anh ta rút điện thoại ra, gọi một dãy số: "Cậu Hoắc, phiền cậu mang Cổ Anh Nhạc và Trương Thanh Tuệ lên núi Phượng Hoàng cho tôi, tôi muốn tự tay tiễn đưa cả nhà họ."
Lúc bấy giờ, Hứa Kỳ Xương mang theo Nhậm Tường Thiên, đạp gió bay trở về, đáp xuống trước mặt Nhậm Thiệu Đình. "Anh rể, chị của em đâu?" Cổ Anh Nhạc vừa hỏi vừa cười he he.
Nhưng ngờ đâu cậu ta vừa dứt lời đã bị Nhậm Tường Thiên tung cho một cước vào người, anh ta còn nổi giận hét: "Ai là anh rể của mày, anh rể mả cha mày, ông đây mém tí nữa bị chị mày hại chết, ả đàn bà để tiện đáng chết đó không sống nổi đâu, các người cũng không sống nổi!"
Nghe thế, Trần Hoàng Thiên hơi nhưởng mày. Anh cho rằng Cổ An Nhiên sẽ được thả về cùng hai người họ, không ngờ Hứa Kỳ Xương lại cứu mỗi mình Nhậm Tường Thiên trở về. "Cậu Nhậm, xin cậu mau cứu An Nhiên, van cầu cậu hãy cứu An Nhiên!" Trương Thanh Tuệ quỳ xuống. "Ha ha!" tiếng cười sang sảng truyền tới "Trương Thanh Tuệ, bà nên tự mình nghĩ xem sẽ chết thế nào đi, còn cứu Cổ An Nhiên cái gì, cậu Nhậm bây giờ ắt hẳn hận không thể giết chết Cổ An Nhiên cho xong, bà còn xin cậu ta đi cứu người, cậu ta sẽ đi sao?"
Mọi người quay sang nhìn, người tới là Hoắc Giang Nhật, anh ta còn dẫn theo một ông cụ và mấy tên đàn ông. "Đúng không cậu Nhậm?" Hoắc Giang Nhật nhìn Nhậm Tường Thiên.
Nhậm Tường Thiên cắn chặt răng, gật đầu nói đúng. Anh ta không hề quên, tối qua gã này cũng ra tay đánh anh ta không ít, nhưng giờ không có cách nào chống lại gã, Hoắc Giang Nhật là người của Cổ Anh Tài, anh ta không động vào được.
Bấy giờ, Hoắc Giang Nhật nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, cười lạnh nói: "Nhãi ranh, vừa rồi không phải mày ngông cuồng làm sao? Bây giờ tạo đã mời đại sư Lưu bên cạnh ba tao tới rồi đây, mày có gan ngông cuồng với tạo nữa không?"
Nói tới đây, anh ta phất tay: "Dân Cổ Anh Nhạc và Trương Thanh Tuệ lên núi Phượng Hoàng cho tôi, cậu Cổ muốn đích thân xử tử cả nhà bọn họ."
Anh ta vừa dứt câu, Cổ Anh Nhạc và Trương Thanh Tuệ sợ tới bật khóc. "Anh Nhậm, cứu em! Cứu em với! Em không muốn chết! Van xin anh cứu em đi! Cứu em... Cổ Anh Nhạc ôm đùi Nhậm Tường Thiên gào khóc. "Fuck!"
Nhậm Tường Thiên một cước đá văng Cổ Anh Nhạc, mắng to: "Cứu mã cha mày chứ cứu, lần đầu tiên của chị mày là cho tên kia, người chị mày thích cũng là tên kia. Lúc bị tao chơi còn không ngừng gọi bậy, gì mày Trần Hoàng Thiên nhanh lên. Nếu không phải ả ta quá xinh đẹp, tao không nỡ ra tay, thì tao đã sớm bóp chết ả rồi. Cứu bọn mày ư? Bảo tên kia cứu đi!" anh ta chỉ vào mặt Trần Hoàng Thiên. “Hu hu..” Cổ Anh Nhạc rơi vào tuyệt vọng không cùng, gào khóc: "Tên đàn ông vô dụng đó sao có thể cứu được em, ngoại trừ anh Nhậm, không ai cứu được em hết. Xin anh đấy, cứu em đi, anh Nhậm, xin anh!" "Mau mau dẫn cậu ta đi đi, phiền chết đi được." Nhậm Tường Thiên thúc giục. ТrцуeлАР*Р.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Chỉ vài giây sau đã xuất hiện hai người đàn ông mặc tây trang tới xách Cổ Anh Nhạc và Trương Thanh Tuệ đi. "Buông hai người họ ra." Trần Hoàng Thiên bước lên một bước, chỉ bằng Cổ An Nhiên còn biết rên rỉ tên anh, xin anh nhanh lên, anh quyết định sẽ cứu em trai và mẹ của cô ấy.
Tức khắc, tầm mắt mọi người dồn hết lên người Trần Hoàng Thiên. "Sao, mà muốn cứu bọn nó hả?" Nhậm Tường Thiên cười lạnh.
Trần Hoàng Thiên nói: "Tao không chỉ có muốn cứu hai người họ, tao còn muốn cứu An Nhiên, sau đó giết chết Cổ Anh Nhạc để một nhà cô ấy sống một cuộc sống an bình." "Ha ha ha!"
Nhậm Tường Thiên cười đến đau cả bụng: "trời má, mày đúng là biết kể chuyện cười đấy, mày tính lấy cái gì đi cứu con kỹ nữ thổi Cổ An Nhiên kia?" "Đúng vậy, Trần Hoàng Thiên." Nhậm Tường Vân cũng ra sức khuyên bảo: "Ngô Bản Tiên lợi hại cỡ nào không phải anh không biết, anh cứu cô ta thế nào đây? Tốt nhất là nên ngoan ngoãn đừng gây chuyện nữa, có biết không? Đừng khiến em bận tâm. "Em lo lắng cái quỷ gì, cút sang một bên cho anh!" Nhậm Tường Thiên vươn tay lôi Nhậm Tường Vân ra sau.
Cùng lúc này, Trần Hoàng Thiên quát lớn: "Tao bảo mày thả hai người họ ra, điếc à?"
Hoắc Giang Nhật nổi giận: "Ông đây nhịn mày hơi lâu rồi đấy, còn dám càn rỡ, lớn tiếng kêu la sòm trước mặt tao, mày đúng là muốn chết rồi. Tao không tin một người đan cảnh tầng sáu như đại sư Lưu đây không giết được mày!"
Nói đến đây, anh ta quát lớn: "Đại sư Lưu, chơi chết gã cho tôi!" "Rõ!" đại sư Lưu khế nhún chân một cái, cả người tựa như một quả đạn pháo bắn thẳng về phía Trần Hoàng Thiên, bất ngờ tung một quyền về phía anh. "Không được!" Nhậm Tường Vân sợ hãi kêu lên. "Con mẹ nó, mày chết chắc rồi!" Nhậm Tường Thiên dữ tợn nói: "Xuống dưới mở đường cho Cổ An Nhiên đi, hai người bọn mày xuống dưới đấy mà tiếp tục.
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Trần Hoàng Thiên vung tay giảng một cái tát về phía đại sư Lưu. Chất
Một cái tát vào giữa đầu đại sư Lưu, đại sư Lưu chỉ cảm thấy như bị núi Thái Sơn đè, đổ ập xuống đất, máu tươi tuôn trào từ đỉnh đầu ông ta. Ông ta đứng đó không nhúc nhích, dường như đã bị đập chết tươi.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi tới nỗi sắp rớt con mắt ra ngoài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT