Một âm thanh lạnh lùng vang lên tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy cậu thanh niên hai bảy, hai tám tuổi, sắc mặt lạnh lùng đi tới, theo sau cũng là mấy thanh niên nam nữ giống vậy. “Là cậu Khổng!”

Rất nhiều người nhận ra cậu thanh niên này. Kể cả Trần Hoàng Thiên cũng nhận ra anh ta.

Khổng Hoa Binh, cậu hải của nhà họ Khổng, hơn Trần Hoàng Thiên hai tuổi, khi Trần Hoàng Thiên học lớp sáu thì anh ta lên lớp chín rồi. Khổng Hoa Binh ở trường học rất giỏi, anh ta tham gia hầu hết các cuộc thi, diễn thuyết ở trường, vì vậy mà Trần Hoàng Thiên biết anh ta. “Cậu Khổng!” “Cậu Khổng” “Cậu Khổng”

Khổng Hoa Binh tới, Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo, các con cháu nhà họ Trần đều lần lượt chào hỏi. Kể cả Tiêu Hùng, Tiêu Vũ Lương cũng như con cháu nhà họ Tiêu cũng tươi cười chào anh ta.

Dòng họ Khổng đứng thứ tứ trong tứ đại gia tộc của thủ đô, Khổng Hoa Binh là đệ tử của phái Võ Đang, trong giới cậu ấm, cô chiêu Thủ Đô, họ Tiêu và họ Vương cũng nổi tiếng không kém.

Nhưng anh ta tu luyện ở núi Võ Đang nhiều năm, rất ít khi xuất hiện tại Thủ Đô. "Đây không phải là tên rác rưởi của nhà họ Trần, Trần Hoàng Thiên sao?”

Khổng Hoa Binh tiến tới gần, liếc mắt nhìn Trần Hoàng

Thiên vài cái, lập tức nhận ra. “Thế nào, cậu Khổng vẫn nhận ra hắn ta hả?” Trần Hoàng Hạo cười “Thứ rác rưởi này, thời trung học của trường quý tộc, ấn tượng khắc sâu quá mà.” Khổng Hoa Binh cười khinh thường.

Trong trường học, có hai loại người bị mọi người chú ý nhất, một là học sinh giỏi nhất trường, hai là học sinh dốt nhất trường.

Trần Hoàng Thiên được các học sinh khác biết đến cũng chính vì anh học dốt nhất trường.

Học lực kém, không có bạn bè, bị đánh cũng không đánh trả, chửi cũng không chửi lại, ngay cả anh chị em cùng huyết thống cũng thường đánh anh trước mặt các bạn cùng lớp.

Có người bạn cùng lớp rác rưởi như thế, không bị mọi người nhận ra cũng khó. "Ha ha."

Các vị cậu ấm, cô chiêu ở xung quanh cười lớn. “Tôi mới nghe nói có ai đang làm loạn ở đây, là ai đang gây rắc rối?” Khổng Hoa Binh hỏi, hiện trường có khá nhiều người, anh ta cũng không nhìn ra ai đang làm loạn “Là hắn ta.

Đám họ Trần, họ Tiêu, còn có cả Dương Chí Văn và Dương Bảo Trân đều chỉ tay về phía Trần Hoàng Thiên. “Hắn ta? "Khổng Hoa Binh không thể tin được: "Thứ rác rưởi này thành tật này lại dám làm loạn?"

Ký ức của anh ta về Trần Hoàng Thiên vẫn còn đọng lại trong trí óc. “Cậu Khổng, là anh không biết đó thôi” Tiêu Hùng cười khổ: “Giờ loại rác rưởi này không còn như trước nữa. Vua của thế giới ngầm Ma Đỗ Đỗ văn Mạnh đang hỗ trợ hắn ra, lợi hại lắm đấy! Anh họ hắn ta Trần Hoàng Hạo cũng bị anh ấy bắn vào chân, vừa rồi, em của tôi, Tiêu Vũ Lương còn bị hắn ta đá vào chân rồi còn hăm doạ giết bạn gái của em tôi nữa. "Hả?” Khổng Hoa Binh sững sờ: “Đỗ Văn Mạnh, người này cũng dám lôi kéo, đến gia đình họ Tiêu nhà anh mà cũng dám đánh?”

Tiêu Hùng gật gật đầu: “Loại người như Đỗ Văn Mạnh không dễ động vào, tên rác rưởi này này bây giờ rất mạnh, không thể đánh lại, nếu không, sớm đã giết chết anh ta rồi." Anh ta biết rằng Khổng Hoa Binh đang hảo thắng, câu nói này là cố ý muốn Khổng Hoa Binh ra tay với Trần

Hoàng Thiên, đem hết tại hoạ đổ lên đầu Khổng Hoa Binh.

Quả nhiên là như vậy, Khổng Hoa Binh bật cười. “Một tên phế vật mà cũng đánh không lại, mấy người đều là những cậu chủ, xem ra ở thành phố lớn này cũng chỉ mê tiền, say rượu, chơi bời tới yếu đuối luôn rồi. Nói tới đây, anh ta nhìn Trần Hoàng Thiên cười nhạt: “Ai cho cậu cái can đảm, dám gây rối tại Đại hội ba phái Võ

Đang, Dược Vương Cốc, Phái Long Hội liên hiệp tổ chức há?" “Bọn họ không đánh vợ tôi, thì tôi có thể đánh anh ta không?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng trả lời.

Tiêu Vũ Lương nhảy lên: “Vợ mày không đánh bạn gái tôi, tao có thể đánh cô ta sao?” “Bạn gái anh không có tội, tự nhiên vợ tôi lại đánh cô ta à?" “Mày... Tiêu Vũ Lương không nói nên lời.

Khổng Hoa Binh phất tay, ý là Tiêu Vũ Lương đừng kích động, cười nhạt nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Các người có lí của các người, tôi cũng có lý của tôi, cậu làm loạn ở đây, tôi có lý do xử lí cậu rồi.” Nói đến đây, anh ta dùng ma trưởng sát quyền quay một vòng quanh Trần Hoàng Thiên và dừng trước mặt Trần Hạo Thiên cười nói: “Nghe nói dạo này đánh được lắm, bây giờ cho cậu cơ hội, đánh bại tôi thì chuyện này xem như cho qua, còn đánh không lại thì...cậu tự hiểu.

Trần Hoàng Thiên định trả lời thì Dương Ninh Vân vội vàng nói: “Xin lỗi, việc này là do tôi mới xảy ra, tôi.. “Vợ à, em không phải xin lỗi bọn họ.” Trần Hoàng Thiên lập tức ngăn lại.

Dương Ninh Vân lắc đầu, cô không muốn Trần Hoàng Tiên gặp phải rắc rối. Nếu như xin lỗi có thể giải quyết được sự việc, cô không muốn Trần Hoàng Thiên phải dùng nắm đấm giải quyết. Một khi đã dùng nắm đấm, đánh thắng thì Trần Hoàng Thiên lại thêm kẻ thù, còn đánh không lại thì Trần Hoàng Thiên lại bị chà đạp. Anh đã khổ đủ rồi, cô không muốn anh chật vật hơn nữa.

Cuối cùng, cô nhìn Khổng Hoa Binh tiếp tục nói: “Tôi thực sự xin lỗi anh, mong anh không truy xét vấn đề này nữa, Xin lỗi!”

Cô cúi người chín mươi độ.

Nhìn thấy vậy Trần Hoàng Thiên cắn chặt răng, anh hiểu được lòng cô, vì mình mà đau lòng, vì mình mà chịu tủi thân.

Mà Khổng Hoa Binh khịt mũi khinh thường, giễu cợt Dương Ninh Vân: “Xin lỗi, không phải nên quỳ xuống sao?”

Dương Ninh Vân sững sờ. "Ha ha"

Tiêu Hùng và Trần Hoàng Hạo nhìn thấy cô sững sờ mà cười lớn.

Trần Hoàng Thiên nắm chặt tay vợ không cho cô quỳ xuống, hai mắt trừng trừng nhìn Khổng Hoa Binh: “Anh đừng có quá đáng!” “Quá đáng sao?” Khổng Hoa Binh dang tay ra: "Cậu làm loạn ở đây, lẽ ra tôi muốn trừng trị cậu, cô ta muốn giải quyết bằng cách xin lỗi, thấy cô ta có thành ý nên tôi đồng ý, chỉ là muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi thôi mà, thế cũng xem là quá đáng sao?”

Rắc rắc rắc!

Trần Hoàng Thiên nắm chặt tay, cắn răng gắn ra từng chữ: “Vậy thì dùng nắm đấm giải quyết vậy!” “Được, tới đi!”

Khổng Hoa Binh lập tức bày ra tư thế nghênh chiến.

Trần Hoàng Thiên cũng chuẩn bị ra quyền, hai âm thanh to và rõ đồng thời vang lên. “Trần Hoàng Thiên, dừng lại

Một là của Dương Ninh Vân, một là của Vương Ngọc Nghiên đang vội vã chạy tới. “Trần Hoàng Thiên, anh không được ra tay, anh ta là đệ tử chân truyền của phái Võ Đang Thanh Dương, anh không đánh bại anh ta thì anh sẽ bị đánh. Anh đánh bại được anh ta thì cũng bị sư phụ anh ta đánh. Vì vậy anh không thể ra tay được, thẳng hay thua đối với anh đều bất lợi!” Vương Ngọc Nghiên khuyên.

Trần Hoàng Nghiên cắn rằng nhẫn nhịn.

Cũng đúng, chỉ có cao thủ pháp tu cảnh mới đấu được. Mà pháp tu cảnh và thần cảnh là cùng 1 cấp bậc, nói cho dễ hiểu thì sư phụ Khổng Hoa Binh chính là một cao thủ “Ô kìa, Vương Ngọc Nghiên, cô lại là vì hắn ta mà lên tiếng ư?” Khổng Hoa Binh cười cười nhìn Vương Ngọc Nghiên, đương nhiên họ Vương là gia tộc đứng đầu thủ đô. Đám Tiêu Hùng có thể sợ cô ta nhưng anh ta thì không sợ, vì anh ta không dựa vào nhà Khổng mà dựa vào phái Võ

Đang. Vương Ngọc Nghiên cười: “Việc gì mà xin lỗi không thể giải quyết mà phải dùng nắm đấm giải quyết vậy?” “Anh ta làm loạn ở đây, tôi chấp nhận xin lỗi, nhưng phải quỳ xuống. Anh ta không chấp nhận nên đành dùng nằm đấm giải quyết thôi.” Khổng Hoa Binh làm ra vẻ không thể tha thứ được. "Cái này." Vương Ngọc Nghiên có chút khó xử những vẫn cười nói: “Cúi đầu xin lỗi có được không?" "Không được"

Khổng Hoa Binh ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nói: “Bắt buộc phải quỳ xuống xin lỗi, nếu không thì dùng nắm đấm giải quyết thôi!”

Vương Ngọc nghiên đưa ánh mắt bất lực nhìn Trần Hoàng Thiên. "Được, tôi quỳ xuống xin lỗi.

Dương Ninh Vân cần rằng hô lên, hai đầu gối chuẩn bị quỳ xuống. “Vợ, không được quỳ!” Trần Hoàng Thiên ôm lấy vợ, nâng cô lên.

Dương Ninh Vân nhìn chồng, cười ấm áp: "Chuyện này là do em mới xảy ra, em phải gánh chịu hậu quả. Không thể để anh chịu thay em được, anh đã vì em mà gánh vác đủ nhiều rồi.

Nói xong, cô hất tay Trần Hoàng Thiên ra.

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Em là vợ của anh, dù trời có rơi xuống thì anh cũng thay em gánh vác. Anh có thể vì Phương Thanh Vân quỳ gối. Cũng có thể vì em mà quỳ xuống.

Nói xong, anh cắn răng, trước hàng nghìn con mắt đang theo dõi, quỳ xuống mặt đất nói: “Xin lỗi, tôi không nên đánh người, không nên gây rắc rối. "Ha ha ha!"

Đám người Tiêu Hùng, Tiêu Vũ Lương, Trần Hoàng

Dương, Trần Hoàng Hạo, Dương Chí Văn, Dương Bảo Trân xem tới cảnh này, tất cả lần lượt quay lưng lại cười. “Hắn ta quỳ rồi, hắn ta là người họ quỳ sao?” "Hắn ta nghĩ hắn ta thay vợ quỳ là đàn ông lắm ư, thực ra chính là một thứ vô dụng, còn không bằng một con chó!” “Nãy không phải cứng rắn, nghĩa khí lắm sao? Sao bây giờ lại quỳ thế này rồi?”

Nhưng, những người khác trông thấy cảnh này lại không nghĩ như các anh em công tử này, họ đều coi hành động của Trần Hoàng Thiên đáng khen. Có thể bất chấp nhân phẩm thay vợ quỳ gối xuống, tuy mất mặt nhưng rất đàn ông!

Đến lúc này, Dương Ninh Vân mới hoàn hồn, bình tĩnh lại. Nước mắt lưng tròng ngồi xuống vòng tay ôm lấy Trần Hoàng Thiên mà khóc: “Trần Hoàng Thiên, đều do em không tốt, anh không nên vì em mà chịu nhục thế này”

Trần Hoàng Thiên yêu thương vuốt ve khuôn mặt vợ: “Hàn Tín còn chịu nhục chui háng tên vô lại, chẳng có gì to tát cả. Sẽ có một ngày anh sẽ như Hàn Tín đứng ở trên đỉnh cao, sẽ không còn nhục nhã nữa, cũng sẽ không để em chịu uất ức nữa” "Hu hu..."

Dương Ninh Vân vùi đầu vào vai chồng khóc lớn.

Đỗ Nhã Lam và Vương Ngọc Nghiên nhìn có vẻ rất bức xúc, nhưng lại không làm gì được.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên nhìn Khổng Hoa Binh hỏi: “Như vậy đã được chưa?” “Biểu hiện rất tốt.” Khổng Hoa Binh hài lòng gật đầu: “Tôi có thể tha thứ cho cậu, nhưng không biết bọn họ có tha thứ cho cậu không?” Anh ta nhìn sang Tiêu Vũ Lương. “Để vợ anh ta cũng quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi. Như vậy là được rồi.” Tiêu Vũ Lương nói.

Trần Hoàng Thiên tức nổ phổi: “ Mày, con mẹ nó đừng có được voi đòi tiên, đừng trách tạo không khách khí” “Mày, con mẹ nó, thành thật với ông mày một chút!”

Khổng Hoa Binh lấy chân đá lên vai Trần Hoàng Thiên:” Mày cái thứ rác rưởi này, lấy tư cách gì mà la hét ở đây?"

Trần Hoàng Thiên ngay lập tức bùng nổ, một phát nằm lấy mắt cá chân của Khổng Hoa Binh, không nhịn được mà tức giận nói: "Người hiền thì hay bị ức hiếp, ngựa hiền thì bị cưỡi lên đầu lên cổ, hôm nay, con mẹ nó,tao sẽ cho mày biết ai là rác rưởi.

Tức thì, anh lập tức đứng lên, năm lấy mắt cá chân Khổng Hoa Binh vung vài vòng, sau đó cầm đập Khổng Hoa Binh xuống như cuốc đất.

Âm!

Một tiếng ầm vang lên, Khổng Hoa Binh bật lên tầm nửa mét cao, rồi rơi xuống đất, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Bất ngờ và choáng váng! Tất cả mọi người đều nhìn Trần Hoàng Thiên như nhìn quý.

Ngay cả người của phái Võ Đang anh cũng dám đánh? Dương Ninh Vân lại càng luống cuống, không biết phải làm sao. “Mày, mẹ kiếp... Khổng Hoa Binh cong như con tôm, một mặt đau đớn, đau khổ, phẫn nộ chỉ vào Trần Hoàng

Thiên, dáng vẻ y chang ước gì có thể bóp nát anh. "Kỹ năng đánh rắm của tao cũng có thể làm đại ca, không cho mày nếm mùi thì mày lại nghĩ tao dễ bắt nạt

Nói xong thì Trần Hoàng Thiên giảm mạnh lên người Khổng Hoa Binh, dù sao đánh thì cũng đã đánh rồi, vậy thì cứ đánh cho sướng tay đi, ai cũng không dễ dàng gì. “A! Đừng giảm nữa! Mẹ kiếp, đừng có giầm lên tao

Cứu! Sư phụ cứu con!"

Khổng Hoa Binh bị giảm lên liên tục kêu thảm thiết, Dương Ninh Vân và Vương Ngọc Nghiên đi cản lại mà cản không được. Trông như thể, Khổng Hoa Bình bị giảm tới chết

Cũng chính ngay lúc Tiêu Hùng và Trần Hoàng Hạo ngày người ra, một âm thanh lớn vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play