“Điều kiện có chút sơ sài, nhưng mà an toàn. Mấy người trước mắt cứ ở đây đã. Chu Kình Thượng đã sắp xếp hai căn phòng, vỗ vai Trần Hoàng Thiên nói. "Không sơ sài, không sơ sài.
Dương Ninh Vân khoát tay, mỉm cười.
Chu Kình Thượng hạ hạ cười một tiếng: “Hai cô cứ tùy ý đi dạo xung quanh, tôi cùng Trần Hoàng Thiên nói chút chuyện.
Dương Ninh Vẫn gật đầu, Chu Kình Thượng dẫn Trần Hoàng Thiên vào một căn phòng làm việc. “Sư đệ, tôi cũng đổ mồ hôi thay cậu, chuyện của cậu cũng nhiều thật đấy!
Chu Kình Thượng vừa pha trà, vừa gượng cười nói: “Bên người Nhật Bản kết tử thủ với cậu, cổng nhà họ Tiêu bị nổ. E răng đều ước gì có thể lột da rút xương được câu chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp. Bây giờ có người bắt cóc vợ cậu, muốn mạng của cậu. Cậu nói xem những ngày tháng này của câu trôi qua thể nào đầy “Tôi thấy chỉ bằng cầu gia nhập đại nội, chỉ ít còn c nhà nước là chỗ dựa vững chắc, nhà họ Tiêu trước mặt không dám tùy tiện động đến cậu.
Trần Hoàng Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng: “Thù hận quá nhiều, gia nhập vào đại nội phải xóa bỏ vài mối thù. Đầu tiên là nhà họ Tiêu, tôi không được động đến, không phải sao?” “Cho nên trước mắt vẫn là thôi đi, đợi báo thù rồi lại nói.”
Chu Kình Thượng cười lắc đầu: “Mỗi người đều có ý định riêng, tôi cũng không ép buộc. Sau này tự cần cẩn thận hơn thôi.” “Tôi biết rồi.”
Trần Hoàng Thiên gật gật đầu, do dự một lúc, vẫn là nói ra: "Sư huynh, thực ra bốn người ngoại quốc kia bắt tôi, không phải vì muốn giết tôi, mà là muốn bí quyết tu luyện Chân Vũ mà sư phụ truyền cho tôi.”
Anh nhớ rõ sư phụ từng nói, nhân phẩm của đại sư huynh rất tốt, nhưng tư chất có hạn, không luyện được bí quyết tu luyện chân vũ, nghĩ tới anh cả cũng biết rõ tư chất của chính mình, có lẽ sẽ không có ý gì với bí quyết tu luyện chân vũ, cho nên anh mới không kiêng kị trực tiếp nói ra. “Cái gì?”
Chu Kình Thượng nhíu chặt chân mày: “Người biết về bí quyết tu luyện chân vũ, ngoài sư phụ và hai người chúng ta ra, chỉ còn nhị sư huynh Hàn Bình Minh của cậu. Thế giới này e rằng không có người thứ năm biết được. Vậy mà lại có người tìm cậu đòi bí quyết tu luyện Chân Vũ?”
Trần Hoàng Thiên nghe vậy liền choáng váng
Lúc này mới nhớ lại, lúc trước người Nhật Bản kia nói thứ anh ta muốn chỉ là chân vũ kiểm pháp, không phải là bí quyết tu luyện chân vũ, có nghĩa là người Nhật không hề biết đến cuốn bí tịch tu luyện này. Mà những tên nước ngoài lần này, trực tiếp nói muốn bí quyết tu luyện chân vũ. Lẽ nào thực sự là vị nhị sư huynh Hàn Bình Minh mà chính mình chưa từng gặp phải tới? “Vậy không phải là quá phiền phức sao, đại sư huynh?” Sắc mặt Trần Hoàng Thiên không tốt nói.
Chu Kình Thượng gật gật đầu: “Nếu như là nhị sư huynh của cậu, vậy thì cậu gặp phiền phức rồi. Người này lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Đây chính là lý do tư chất của cậu ta rất mạnh, nhưng sư phụ lại không truyền cho cậu ta bí quyết tu luyện chân vũ” “Tôi đoán lúc cậu giao đấu với đám người Nhật, đã dùng chân vũ kiếm pháp, bị cậu ta nhìn ra, cho nên đi điều tra mới tra ra cậu” “Lần này đã không thành, lần sau e rằng trả thù sẽ rất khốc liệt”
Trần Hoàng Thiên im lặng.
Nếu như chỉ là báo thù anh còn được, nếu như xuống tay với người thân của anh, vậy thì thật sự đau đầu, thật đáng ghét. Anh sợ nhất người ta dùng cách này để báo thù mình. “Trình độ tu luyện của nhị sư huynh cao tới đâu?” Trần Hoàng Thiên hỏi. “Ha ha” Chu Kình Thượng cười: “Người có thể giết ông cụ Tiêu, cậu nói xem cao bao nhiêu?
Trần Hoàng Thiên: “
Đây cũng thực là đáng sợ. “Cậu cũng đừng sợ” Chu Kình Thượng rót cho Trần Hoàng Thiên một chén trà, nói: “Ba ngày sau là đại hội đan dược. Cậu ta cũng tới tham gia, cậu nói với cậu ấy một chút, chẳng qua là có thể lừa được cậu ta hay không, tôi cũng không biết.” “Làm phiền đại sư huynh rồi.” Trần Hoàng Thiên ôm quyền, nói: “Tôi đã luyện một ít Trường Thọ Đan, vậy thì để người mang đến, một viên có thể thọ thêm mười năm, đến lúc đó ông mang một viên đến cho ông ta, cũng dễ nói chuyện hơn chút. "Ha!"
Chu Kình Thượng mắt sáng lên: “Cậu có loại đan dược này?”
Trần Hoàng Thiên cười xấu xa: “Không ít đâu đại sư huynh, tôi sẽ tặng đại sư huynh mười viên. "Ha ha!"
Buổi tối ba ngày sau, trung tâm hội nghị và phát triển. “Oa! Đại hội đan dược này, số xe đắt tiền còn nhiều hơn so với buổi đấu giả lần trước!”
Từ trên xe bước xuống, Dương Ninh Vân bị bãi đậu xe đậu toàn là xe sang làm cho kinh ngạc. “Đó là dĩ nhiên.” Đỗ Nhã Lam nói: “Đại hội đan dược không chỉ có đan dược mà người luyện võ dùng, cũng có thuốc bồi bổ cơ thể, dưỡng nguyên bổ khí, thậm chí còn có thuốc tráng dương cho đàn ông. Những thứ thuốc này đều là thứ mà người giàu thích nhất. Cho nên mỗi lần đều sẽ thu hút tất cả người luyện võ giàu có trên cả nước. Thậm chí cả những người luyện võ giàu có ở nước ngoài cũng tới tham gia. “Trước kia tôi cũng từng cùng ba tôi tới một lần, rất náo nhiệt. Đặc biệt là loại đan dược tráng dương kia, tranh giành rất khó. Một viên ba mươi tỷ, có tác dụng một năm, cô có muốn mua một viên cho Trần Hoàng Thiên dùng không?” “Hả?”
Dương Ninh Vân kinh ngạc đến phát ngốc, sau đó xấu hổ cười một tiếng: “Vẫn là thôi đi, Trần Hoàng Thiên vẫn còn trẻ, có lẽ không dùng được loại thuốc này. “Tại sao cô biết anh ấy không dùng được?” Đỗ Nhã Lam tò mò.
Gương mặt xinh đẹp của Dương Ninh Vân đỏ lên, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Luôn không thể nói chính mình giúp được gì cho Trần Hoàng Thiên, cho nên cũng hiểu chăng? “Khụ khụ." Trần Hoàng Thiên ho khan một tiếng: “Chúng ta đi vào trước đã.
Hôm qua Lý Đạo Ngư đã gửi chuyển phát cho anh hai mươi viên, đều đã đưa cho Chu Kình Thượng, đồng thời nhờ Chu Kình Thượng cùng với người của Dược Vương Cốc đổi lấy dược liệu anh muốn, cho nên cũng là đến xem náo nhiệt.
Rất nhanh, ba người tiến vào trung tâm hội nghị và phát triển. “Ba năm rồi, đại hội đan dược cuối cùng cũng được tổ chức. Chưa kể, tráng dương đan rất hữu dụng. Vợ của tôi nói tôi càng ngày càng lợi hại, lần này tôi sẽ mua nhiều thêm mấy viên “Cũng không biết lần này Dược Vương Cốc có xuất ra sản phẩm mới nào không. Thật mong chờ.
Vừa tiến vào trung tâm hội nghị và phát triển, liền nghe thấy các loại âm thanh chuyện trò nghị luận, đại khái có mười tám nghìn người, ai nấy trên người đều là đồ sang trọng và xa xỉ, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái liền biết là người có tiền. “Chúng ta tìm một chỗ ngồi đợi trước đã. Một lát nữa Dược Vương Cốc, Long Hổ Tông, phái Võ Đang, ba môn phái này trong giới luyện đan, sẽ đem đan dược ra bán, đều được niêm yết giá, muốn mua loại đan dược nào, quẹt thẻ là được.” Đỗ Nhã Lam nói.
Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân chưa từng tham gia loại hoạt động này, thấy rất hứng thú. Thế là ba người tìm một nơi ngồi xuống
Không lâu sau, liền có một tiếng cười lạnh vang lên bên tại của ba người Trần Hoàng Thiên. “Em ba, cậu thật hạnh phúc, đem theo cả vợ lớn vợ nhỏ. Thế này chịu không nổi rồi, có cần mua thuốc tráng dương hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Hoàng Thiên liền tối xuống. Tại sao ở nơi nào cũng đều có thể gặp tên Trần Hoàng Hạo phiền toái này.
Nghe thấy âm thanh liền biết là Trần Hoàng Hạo, cho nên cũng lười nhìn.
Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam nghiêng đầu nhìn, thấy đám người Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Dương, Tiêu Hùng, Trần Lam Ngọc, Dương Chí Văn, sắc mặt hai người cũng trở nên khó chịu
Nhưng rất nhanh, Dương Ninh Vân bằng nhíu chặt mày lại.
Bởi vì cô nhìn thấy Dương Bảo Trân cũng ở trong đó, đang khoác tay một người thanh niên, đặc ý nhìn cô “Bảo Trân, sao em lại ở đây?" Dương Ninh Vân đứng dậy hỏi.
Dương Bảo Trân khiêu khích cười: “Tôi và bạn trai mình ở bên nhau rất kỳ lạ hay sao, chị gái?” “Bạn trai em?" Dương Ninh Vân càng nhíu chặt mày. “Đúng vậy.” Dương Bảo Trân đắc ý giới thiệu: “Tiêu Vũ
Lương, cậu tư nhà họ Tiêu, là anh Chí Văn giới thiệu cho tôi. Anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy.
Dương Ninh Vân nghe vậy, liền chạy tới, kéo Dương Bảo Trân sang một bên, thở hổn hển nói: “Em không được yêu người của nhà họ Tiêu.
Cô sợ Dương Bảo Trân ở bên người nhà họ Tiêu, sẽ cùng với nhà họ Tiêu trả thù Trần Hoàng Thiên. “Sao tôi lại không thể được?" Dương Bảo Trân hất tay của Dương Ninh Vân ra, cười lạnh nói: "Sợ tôi sống tốt, hay là sợ tôi có quyền có thể sẽ bất lợi cho chồng chị?”
Dương Ninh Vân không nói nên lời.
Bảo Trân sao lại có thể trở thành người như vậy?
Thấy Dương Ninh Vân không nói gì, Dương Bảo Trân đắc ý: "Nói ra vẫn phải cảm ơn chồng của chị, nếu không phải anh ta khiến ông nội của Phan Tùng Dương ép Phan Tùng Dương chia tay với tôi, làm sao tôi có thể trở thành bạn gái của Tiêu Vũ Lương?” “Đây là nhà họ Tiêu đó, so với nhà họ Phan giàu có hơn không biết bao nhiêu lần, ông nội của Phan Tùng Dương nghe lời chồng chị, ông nội của Tiêu Vũ Lương chà đạp chồng chị. Nếu như tôi gả vào nhà họ Tiêu, không chừng cũng có thể giảm lên chồng chị rồi? “Em." Dương Ninh Vân tức đến muốn thổ huyết. “Thế nào? Sợ rồi?" Dương Bảo Trân càng thêm đắc ý
Dương Ninh Vân hít sâu một hơi, nói: “Chị cũng không biết tại sao em đột nhiên lại hận chị, chị tự thấy rằng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em. Chị cũng biết không quản được em, nhưng em có thể đừng làm những chuyện hại chị hay không? Như vậy sẽ khiến chị rất đau lòng có biết hay không?” "Ha ha!"
Dương Bảo Trân cười lên: “Chồng chị đem Hoa Tây cho chị. Nói chị cho tôi chút tiền chị cũng không cho. Loại phụ nữ nhỏ nhen như chị, không xứng làm chị của tôi. “Nhưng mà nể chúng ta cùng nhau lớn lên, tôi không những sẽ không làm những chuyện hại chị, mà còn làm chuyện giúp chị nữa.” “Giúp chị?” Dương Ninh Vân nhăn mày. “Đúng vậy” Dương Bảo Trân gật gật đầu, ghé bên tại Dương Ninh Vân, nói khẽ: “Không phải chị rất yêu Trần Hoàng Thiên sao? Nhưng mà Trần Hoàng Thiên và người phụ nữ khác đã có con rồi. Phương Thanh Vân đã sinh con cho anh ta, anh ta vứt bỏ chị thì sao đây?” “Cho nên, tôi quyết định giúp chị bỏ đi đứa nhỏ của anh ta và Phương Thanh Vân, như vậy.. Bop!
Không đợi Dương Bảo Trân nói xong, Dương Ninh Vân giận dữ tát một cái lên mặt cô ta, không nên được giận mà quát lên: “Tôi hỏi cô, cô có còn là con người không? Tại sao lại biến thành người tàn nhẫn như vậy? Tại sao?”
Trong nháy mắt, thu hút ánh nhìn của rất nhiều nhiều người nhìn qua. “Mẹ nó, dám đánh bạn gái của tao, xem tao có bóp chết mày hay không?”
Tiêu Vũ Lương siết chặt nắm đấm, không nhịn được mà lao tới.
Trần Hoàng Thiên lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, vào lúc bàn tay của Tiêu Vũ Lương sắp chạm vào mặt của Dương Ninh Vân, bị Trần Hoàng Thiên một cước đá trên đất. “Con mẹ nó, Trần Hoàng Thiên tên rác rưởi này, dám đánh em tao, dám xem thường nhà họ Tiêu có phải không?” Tiêu Hùng xắn tay áo tức giận nói. “Ai bảo hắn dám động tay đánh vợ của tao?” Trần
Hoàng Thiên quát. Tiêu Vũ Lương từ mặt đất bò dậy, gầm lên: “Là vợ của mày đánh bạn gái của tao trước không phải sao?” “Bạn gái của mày là em của vợ tao, cô ta đáng khinh. Vợ tao dạy dỗ cô ta một chút không được sao?” Trần Hoàng Thiên đáp trả. Anh tin chắc Dương Ninh Vân sẽ không vô duyên vô cớ đánh Dương Bảo Trân. Nhất định là Dương Bảo Trân nói những lời khiến cô ấy tức giận. “Tôi đáng khinh?” Dương Bảo Trân cười lạnh, sau đó chỉ về phía của Dương Ninh Vân nói: “Chị ta mới đáng bị khinh, anh đã có con với người phụ nữ khác rồi, chị ta vẫn bám lấy anh. Chị ta mới là người phụ nữ đáng khinh nhất trên đời này!” “Có giỏi chị nói lại lần nữa.
Trần Hoàng Thiên tức giận: “Dám mắng chị gái cô thêm một câu, tôi đảm bảo sẽ đánh chết cô!”
Dương Bảo Trân liền sợ hãi ngay lập tức.
Dương Ninh Vân nước mắt mịt mờ, thật không dám tin đây là em gái của chính mình. Trước kia Bảo Trân không như vậy, cô không hiểu tại sao Bảo Trần lại trở nên thế này.
Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên. "Kẻ nào dám làm loạn ở đại hội đan dược, chán sống rồi phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT