Trong lúc đang mải suy nghĩ, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn anh và nói: “Đọc xong cuốn nhật ký, em lại càng muốn trừng trị An Bích Hà. Khi nào thì chúng ta mới ra tay đây, em không thể nào đợi được nữa”
Dòng suy nghĩ của Hoắc Tùng Quân bị cất gang, anh bất lực vuốt ve mái tóc cô: “Sắp ¡, em đừng nóng vội, chỉ một vài ngày nữa thôi”
Về phía An Bích Hà, hai bố con họ vẫn ở trong công ty chờ xem Hoắc Kỳ sẽ giở thủ đoạn gì. Nhưng đợi một lúc lâu, thấy công ty vẫn hoạt động bình thường, bên phía Hoắc Kỳ không có động tĩnh gì.
Bố An còn nhờ người hỏi thăm tung tích của Hoắc Tùng Quân, phát hiện thấy một điều kỳ lạ là cả ngày hôm nay anh đi cùng Lạc Hiểu Nhã, thậm chí còn không có quay lại công ty “Bích Hà, con nói xem liệu chúng ta có lo lắng thái quá không? Hiện tại nhà họ Ngô không còn đứng về phía chúng ta nữa, chẳng phải cậu ta nên ra tay với chúng ta ngay lập tức sao?”
An Bích Hà cũng lấy làm lạ, nhưng cô ta không cho rãng Hoắc Tùng Quân sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi mình đã có hành động muốn giết chết anh và Lạc Hiểu Nhã.
Điều này không phù hợp với tính cách anh từ xưa đến nay. Trước đây, chỉ cần đụng chạm đến lợi ích của bản thân là Hoäảc Tùng Quân sẽ tấn công để trả thù, huống chỉ bây giờ cô ta còn ra tay giết anh “An toàn là trên hết, chúng ta vẫn phải đề cao cảnh giác. Con nghĩ chắc chắn Hoắc Tùng Quân sẽ ra tay với chúng ta, không phải hôm nay thì có thể là ngày mai”
Bố An gật đầu, lại vô tình liếc nhìn túi xách bên cạnh An Bích Hà, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm nay cô ta đánh Sở Hân ngay giữa phố, trong tâm trí chỉ toàn hình ảnh Sở Hân bảo vệ ông †a, dè dặt nhìn ông ta.
Ông ta hơi lo lắng cho vết thương của Sở Hân rồi lại quay sang nhìn An Bích Hà, bất giác cất tiếng thở than: “Bích Hà, bố nghĩ con nên kìm hãm cái tính nóng nảy lại. Tuy rằng nhà họ An của chúng ta không còn huy hoàng như trước đây, nhưng dù sao chăng nữa con cũng là con gái nhà quyền quý, sao lại có thể đánh người ta ngay giữa phố phường như thế được, nếu để người trong công ty nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của con”
Nghe thấy vậy, An Bích Hà ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nở một nụ cười mỉa mai: “Bố còn lên mặt dạy con ư? Bố không sợ bị người ta bắt gặp đi ngoại tình, không sợ thanh danh bị hủy hoại thì con việc gì phải sợ!”
“Con dám cãi lại bố cơ đấy!” An Vu Khang trợn mắt tức tối, ánh mắt nhìn An Bích Hà tóe ra lửa.
An Bích Hà nhìn thẳng vào mắt ông ta, không mảy may sợ hãi: “Chuyện này là bố sai trước. Bố ạ, bố không thấy là mình đã quan tâm quá nhiều đến người phụ nữ đó sao? Điều này không giống bố chút nào, con còn tưởng rằng bố sẽ biết giữ chừng mực trong chuyện này. Lúc trước, khi con với Hoắc Tùng Quân còn hôn ước, chẳng phải bố hay nói rằng, chơi bời với phụ nữ thì được, nhưng nếu Hoắc Tùng Quân đặt cả thể xác lẫn tinh thần của mình vào thì không khôn ngoan chút nào sao? Bố nhìn lại mình bây giờ đi”
An Vu Khang sững người trong giây lát, câm nín trước lời phản bác của cô ta.
Ông ta quản lý cả một công ty đồ sộ, có quyền lực có tiền bạc, tất nhiên mẹ An không phải là người phụ nữ duy nhất, trước đây ông 1a từng giấu bà †a nuôi rất nhiều bồ nhí bên ngoài, nhưng người nào cũng chỉ được vài ngày là thấy chán.
Thế nhưng Sở Hân hoàn toàn khác với những người phụ nữ trước đây, dường như cô ta được sinh ra để dành cho chính ông ta vậy, mọi đặc điểm đều vừa ý ông ta, làm cho ông ta mê mệt, yêu thương hết lòng hết dạ.
An Vu Khang cũng nhận thấy như mình trúng phải bùa mê thuốc lú, nhưng ông ta lại không muốn bỏ Sở Hân.
An Bích Hà bĩu môi nhìn sắc mặt ông ta biến đổi liên tục.
Hôm nay chỉ tiếp xúc với người phụ nữ đó một lúc mà cô ta cũng có thể phát hiện ra cô ả này là một cao thủ, rõ ràng cô ả quá hiểu đàn ông, đặc biệt là tâm tư của một người đàn ông như An Vu Khang, dường như từng hành động lời nói mà cô ả thốt ra đều được tính toán cấn thận.
An Bích Hà nhíu mày nghĩ ngợi: “Bố ạ, có thể khi nghe con nói những lời này, bố sẽ cho.
rằng con lắm mưu mô, nhưng có bao giờ bố nghĩ xem người phụ nữ này hiểu bố như vậy, và bố thích cô ta đến thế, phải chăng là có ai cử cô đến bên cạnh bố hay không?”
An Vu Khang sững sờ, sau đó lắc đầu cười: “Không đời nào, điều này bố có thể bảo đảm”
Buổi tan tầm hôm đó ông ta vô cùng buồn ngủ, Sở Hân hẳn phải thực sự chán sống mới cố tình tông vào xe của ông ta. Hơn nữa, chính ông ta là người ngỏ lời giữ Sở Hân ở lại, chính ông ta nói sẽ tốt với Sở Hân nên cô ta mới miễn cưỡng đồng ý làm người của ông ta. .
Truyện Điền VănLúc đầu khi hai người ở bên nhau, cả Sở Hân lẫn ông ta đều rất thận trọng và xa cách, phải mất rất nhiều thời gian hai người mới dần dần làm quen với nhau.
Dường như xét từ bất cứ biểu hiện nào, cô ta cũng không giống người được cố tình đưa đến cho ông ta.