Khi anh cầm khăn giấy lên, anh đã đoán trước được Hiểu Nhã sẽ khóc, nhưng anh không ngờ cô lại khóc thảm thiết như vậy.
Thân hình nhỏ nhắn ngồi xổm nơi đó, ôm lấy đầu gối bật khóc không thành tiếng, cảm xúc như vỡ òa.
Hoắc Tùng Quân vội bước đến, ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt dọc theo sống lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc, Hiểu Nhã đừng khóc.”
Anh rút khăn giấy ra, lau nước mắt cho cô, vừa mới lau xong thì những giọt nước mắt mới lại trào ra, lau thế nào cũng không sạch được.
Trái tim Hoắc Tùng Quân đau xót, trực tiếp ấn mặt cô vào trong lồng ngực mình.
Lạc Hiểu Nhã ghé vào ngực anh, gắt gao ôm chặt eo anh, cuối cùng cũng không che giấu nữa mà khóc lớn.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, Lạc Hiểu Nhã rốt cuộc cũng ngừng khóc. Giọng nói cô khàn đi, đôi mắt cũng sưng vù lên.
Hoắc Tùng Quân vẫn cứ võ võ lưng cô như khi nãy, tựa như không hề biết mệt.
“Em không sao” Cô khản giọng nói, ngẩng đầu khỏi vòng tay của Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân nhìn đôi mắt sưng như quả hạch đào của cô, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, anh thu dọn chiếc hộp, một tay cầm hộp, một tay kéo cô xuống lầu.
Anh để Lạc Hiểu Nhã ngôi trên ghế sô pha rồi tự mình đi vào phòng vệ sinh múc nước, nhúng ướt hai cái khăn, một cái để cô lau mặt còn một cái để đắp mắt cho cô.
Lạc Hiểu Nhã dựa vào sô pha, tùy ý để anh giúp mình đắp khăn lên mắt.
Không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, mãi một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: “Hoắc Tùng Quân, bố mẹ em là những người rất rất tốt”
Hoắc Tùng Quân lấy khăn ở trên mặt cô xuống, ngón tay chững lại một chút, mỉm cười nói: “Đúng vậy, bọn họ đều là người rất rất tốt”
Anh vô cùng biết ơn bọn họ vì đã cho Hiểu Nhã một gia đình hoàn chỉnh, nuôi nấng, nuôi chiều Hiểu Nhã Hoắc Tùng Quân nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, anh nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã, hỏi: “Em, em bây giờ đã biết mình là được nhận nuôi, thế em có nghĩ đến việc…
Anh còn chưa nói hết câu thì Lạc Hiểu Nhã đã hiểu rõ ý anh, cô trực tiếp lắc đầu: “Không cần, ở trong lòng em, bọn họ chính là bố mẹ của em, còn thân thiết, gần gũi hơn cả bố mẹ ruột. Còn về phần..”
Cô dừng một chút, cần chặt răng nói tiếp: “Còn về phần bố mẹ ruột của em, nhiều năm trôi qua như vậy mà bọn họ vẫn không đi tìm em, nói không chừng họ đã sớm có đứa con khác rồi. Nếu họ đã quên đi sự tồn tại của em, em cũng sẽ không chen chân vào cuộc sống của họ”
Khi bố Lạc và mẹ Lạc nhận nuôi cô, ngay cả tên cô họ cũng không sửa. Nếu thật lòng muốn tìm cô thì qua nhiều năm như vậy cũng nên tìm được rồi.
Hơn nữa trong nhật ký của bố Lạc có một trang viết rằng bởi vì lúc ấy họ lo lắng về vấn đề tâm lý của Lạc Hiểu Nhã nên ông ấy cũng có đến cục cảnh sát, nhờ bên đấy chú ý thử xem có ai đến tìm một đứa trẻ tên là “Lạc Hiểu Nhã” hay không.
Nhưng suốt nhiều năm trôi qua như vậy đều không có bất kỳ người nào tìm đến nhà họ Lạc, điều này cũng đã đủ thuyết minh hết thảy.
Sở Hân Hoắc Tùng Quân ngồi bên cạnh nhìn nét mặt phức tạp của Lạc Hiểu Nhã, đưa tay lên day trán cho cô.
“Hiểu Nhã, giờ em vẫn còn anh, bố mẹ và ông nội anh đều rất quý em. Sau khi lấy anh rồi, em sẽ không chỉ có tình yêu của bố mẹ, mà còn có ông nội, có chồng, và còn có con yêu thương em”
Lạc Hiểu Nhã bùi ngùi xúc động khi nghe được những lời này, cô tựa đầu lên vai anh, thì thầm: ‘Anh hãy nhớ lấy những gì anh đã nói hôm nay. Nếu như anh nuốt lời, em sẽ không tha thứ cho anh nữa”
Hoắc Tùng Quân năm lấy bờ vai cô, ôm cô chặt hơn: “Em yên tâm, nếu như anh nuốt lời, bản thân anh cũng không còn mặt mũi nào đeo bám em nữa”
Hoắc Tùng Quân đang suy nghĩ xem phải chăng cảm giác an toàn mà anh dành cho Lạc Hiểu Nhã không đủ nên mới khiến cô cảm thấy bất an hay không, liệu anh có nên làm gì đó để mang lại cho cô cảm giác an toàn đủ đây hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT