Cả hai người nhanh chóng rời khỏi đó, để lại cô gái nhỏ lửng lơ trong phòng...
Chiaki mím mím môi, lập tức đi theo hai người kia...
Đương nhiên là đi theo một cách hơi bí mật một chút. Mang tiếng là bí mật nhưng thật ra tiểu Thanh long chỉ cần quay đầu một cái là nhìn thấy hết trơ hết trọi luôn...
Chiaki cố ý à? Đương nhiên là cố ý rồi. Nói như thể cô sẽ để mặc hai người họ chiến đấu vậy...
Cứ như thế, cô bé nào đó lũn cũn theo sau hai bóng dáng màu xanh kia khi họ đang đến chỗ kẻ xấu...
Sau đó, thêm một lần tận mắt nhìn thấy một màn huyết tinh phong vũ...
Một thanh kiếm, nhanh như chớp và tước đi mạng sống của những kẻ đối đầu...
Máu bắn ra, loang trên mặt cỏ, nhiễm đỏ thanh kiếm thô sơ...
Chiaki mím mím môi, tự ép buộc bản thân mình nhất định phải nhìn cái trận chiến này!
Cô phải nhìn, từ giờ, trong cái thế giới này...
Thì mạng người, sẽ là thứ rẻ tiền nhất!
Cô nhất định phải quen với điều này!
Quen với việc, sinh mạng của con người rất mong manh...
Người vừa mới nói chuyện lúc nãy, quay đi quay lại, rất có thể sẽ mất mạng ngay lập tức!
Và việc của cô, là phải nhìn nó, phải nhìn nhưng không được đụng đến!
Nếu như thay đổi số phận của bất kỳ ai, toàn bộ gánh nặng sẽ đổ ập lên cô mất!
Cho nên, để không bị mất bình tĩnh hay bất kỳ chuyện gì, Chiaki sẽ phải quan sát thật cẩn thận...
Sau khi đã xử lý xong những kẻ muốn xâm nhập, Ao lại một lần nữa răn dạy tiểu Thanh Long...
Hai người nắm tay nhau, cùng bước trở về...
Chiaki đứng cách đó một đoạn, không khỏi hơi hơi mỉm cười...
Cô chạy bước nhỏ đến bên cạnh hai người họ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay còn lại của tiểu Thanh long...
Thanh long nhỏ tuổi giật mình, quay sang nhìn cô gái bé bé đang đi bên cạnh...
Phải rồi, cậu có biết cô ấy...
Cô ấy đến làng được mấy hôm, và giành được thiện cảm của rất nhiều người...
Thanh long không dưới một lần tự nhủ liệu có có thể làm bạn với cô ấy không nhỉ?
Cô ấy là một cô gái có mái tóc màu vàng rực như nắng, đôi mắt xanh tựa nước và nụ cười thật dịu dàng...
Tên của cô ấy là gì? Thanh long không biết. Đúng hơn, cậu chưa từng nghe thấy tên của cô ấy...
- Ao, đó là tên của chú đúng không?_ Chiaki mỉm cười với Thanh long, đưa mắt nhìn Thanh long tiền nhiệm và cất lời hỏi...
Ao dừng khựng lại, ông có chút gì đó không thể tin được...
Âm thanh này là của con nhóc vừa mới đến mấy hôm trước mà, đúng không?
Sao nó lại ở chỗ này, Thanh Long không lẽ không nhận ra sao?
Không đúng, nó đã nhìn thấy bao nhiêu thứ rồi?
Tất cả cuộc chiến lúc nãy?
- Cháu có thể học kiếm thuật từ chú được không?_ Bất thần, cô nhóc ấy đột ngột đưa ra một lời đề nghị kỳ quặc...
Cả hai bóng người màu xanh, một lớn một nhỏ đều đứng sững...
Hai người chuẩn xác hướng cái nhìn vào cô gái nhỏ...
Cái sự nghi hoặc này lớn đến mức dù không nói gì nhưng "ai đó" vẫn cứ hiểu...
- Cháu chỉ là muốn mạnh hơn. Để có thể, bảo vệ một người. Cho nên, dù chú không đồng ý thì cháu vẫn sẽ đi theo thôi._ Chế độ mặt dày online...
Hoàn toàn ngó lơ hai con người kia, cô gái nào đó đã tự quyết định...
Phương thức công lược lần này của Chiaki sẽ là nước ấm nấu ếch, mặt dày la liếm...
Để chiếm được hảo cảm của Thanh Long, cần phải chiếm được hảo cảm của Ao đã...
- Tùy ngươi!_ Cuối cùng thì Thanh Long tiền nhiệm cũng phải chào thua và để con nhóc kia làm theo ý mình...
Nghe được tín hiệu cuộc đấu vô hình đã ngã ngũ, Chiaki toét miệng cười...
Bàn tay cũng không lơi lỏng mà nắm lấy tay của tiểu Thanh long đang đi bên cạnh...
Thanh long bốn tuổi không hiểu tại sao, nhưng cậu cảm thấy...
Bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay cậu, thực ấm...
Rất ấm áp, và mềm mại...
Tay của Ao to lớn, hơi cứng một chút và thô ráp...
Đó là bởi vì ông ấy đã vung kiếm rất nhiều, rất nhiều lần!
Những vết chai nữa, to và dày cộm...
Nhưng, bàn tay của cô gái đang đi bên cạnh cậu...
Nó mềm mại, như thể chỉ cần chọc một cái cũng có thể chảy máu...
Một bàn tay nhỏ và mềm như thế, không nên cầm kiếm...
.................................
Kể từ ngày ấy, Chiaki chơi đến nghiện...
Hôm nào cũng như hôm nào, cô gái tí hon luôn vác đồ ăn đến ngôi nhà nhỏ nằm ở rìa làng, nơi hai Thanh Long đang sống kia...
Đồ ăn luôn nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt, trong thầm lặng...
Tiểu Thanh long thường cầm bánh lên và nhai. Má cậu ấy sẽ phồng lên và chuyển động, như một con sóc nhỏ ấy! Trông thực sự rất dễ thương...
Chiaki cũng được Ao nói cho toàn bộ mọi chuyện về cái "sức mạnh của rồng kia"...
Nhưng, điều khiến ông ngạc nhiên nhất là cô gái nhỏ chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu...
- Việc đó, cháu đã nghe mọi người trong làng nhắc đến rồi. Có điều, về đôi mắt của rồng, cháu vẫn luôn nghĩ đó là một "đặc ân" chứ không phải là thứ sức mạnh bị "nguyền rủa" đâu! Cho nên, đừng nghĩ rằng cháu sẽ bỏ đi!_ Câu cuối cùng chính là một đòn chốt hạ, đánh cho Ao gục hẳn...
Ông thua rồi, quả nhiên là không thể làm được gì con nhóc mới đến này mà!
Chẳng qua, cái cách nó suy nghĩ như vậy...
Đây là, lần đầu tiên trong đời...
Thanh Long tiền nhiệm nghe được cái sức mạnh nguyền rủa của mình lại trở thành một "đặc ân" trong mắt người khác!
Dù chỉ là , một người!
Con nhóc này, ông có cảm giác, nó cũng chẳng phải một con người bình thường cho lắm...
...............................
Chiaki đã nhận được sự chấp thuận của phụ huynh, ngang nhiên dắt tiểu Thanh long đi chơi...
Thế là trong làng xuất hiện một khung cảnh kỳ lạ: con nhóc mới đến, xinh xắn là thế, dễ thương lễ phép là thế, nhưng lại nắm tay của cái kẻ bị nguyền rủa kia mà cùng đi khắp nơi...
Những lời xì xào của dân làng, Chiaki hoàn toàn không quan tâm. Trong khi Thanh Long bốn tuổi vẫn cứ thường chăm chú quan sát nét mặt của mọi người...
Cô bạn này, tại sao lại đối tốt với cậu như vậy chứ?
Rõ ràng là mới đến, nhưng lại bỏ qua lời xì xào chỉ để cùng đi với cậu...
Nhưng cũng vì cậu mà cô ấy không được cùng chơi với những cô cậu bé khác trong làng nữa...
Thế nhưng, cô ấy lại kéo cậu đi chơi những trò chơi mà cô ấy tự mày mò tạo ra...
Của Shio ShiwaRu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT