Đem tất cả giao phó xong, Hàn Phỉ giống như Đại Tỷ nhẹ tay vỗ vỗ vai các nàng, phấn chấn nói: "Đi thôi, cố lên, không cần phải sợ, tiền đồ tươi đẹp đang chờ các ngươi!"

Tần Tư Viện cùng Tần Tư Hân đồng loạt gật đầu, sau khi được khích lệ một phen ngay cả vẻ mặt cũng biến đổi, không còn vẻ nhát gan, vâng vâng dạ dạ lúc trước, mà có một quang mang giống như được khai thông.

Hàn Phỉ cười híp mắt nhìn các nàng, trong lòng thỏa mãn.

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người làm thơ, nhưng đều không ngoại lệ, không thể khiến Tần Hoàng thỏa mãn, đến khi Trạng Nguyên Lang lên đề thơ cuối cùng Hoàng thượng cũng lộ ra một vệt thưởng thức, người khác cũng biết tâm tình của hắn đang rất kém.

Tần Mục cũng nhận ra được Phụ hoàng bất mãn, thầm nghĩ trong lòng không tốt, nhưng hắn cũng không phải là hoàng đệ Tần Uyên, quen thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh, là người có học thức uyên bác, nếu muốn hắn viết Chính Luận đạo còn có thể, làm thơ cũng có thể miễn cưỡng, nhưng muốn đạt tới trình độ có thể làm Phụ hoàng hài lòng thì không thể nào! Nhưng hiện tại nếu không thể làm Phụ hoàng thỏa mãn, vậy Đại Hoàng Tử hắn cũng sẽ bị liên lụy theo!

Trong lúc gấp gáp, ánh mắt Tần Mục rơi vào trên người Hàn Yên, khí chất ngọc ngà yêu kiều kia thực sự quá hấp dẫn người, nhất là trên mặt nàng còn thoáng ánh lên vẻ tự tin, giống như là nắm chắc phần thắng vậy, Tần Mục thoáng ngẫm lại, trong lòng liền vui vẻ. Hàn Yên này nổi danh là tài nữ, vậy tài hoa khẳng định không kém, làm thơ lại càng là điều chắc chắn đi!

Lúc Tần Mục há mồm muốn đề cử Hàn Yên làm thơ, liền có một thanh âm xinh đẹp từ một nơi rất xa truyền đến cắt ngang: "Phụ hoàng, hài nhi có một bài thơ hiến xấu."

Tần Hoàng giương mắt nhìn rất xa mới thấy rõ người nói chuyện là Tần Tư Viện, lúc này mới nhớ tới đây là một đứa con gái của mình, chính là nữ nhi đã bị quên lãng từ rất lâu.

Tần Hoàng đối với con cháu cũng không đặc biệt xem nặng, hắn còn trẻ, thời gian tại vị đích thị là không ngắn, hài tử mà, muốn có liền tiếp tục sinh là được, trừ bồi dưỡng người kế vị ra, ngay cả con trai hắn cũng không để ý, chứ đừng nói gì là một cô công chúa có cũng được mà không có cũng chẳng sao, trừ Trưởng Công Chúa Tần Tư dao biết ăn nói, dẻo mồm, thường nịnh nọt làm cho Tần Hoàng hài lòng ra, kí ức về cả hai công chúa còn lại thật sự là quá ít ỏi.

Nhưng Tần Hoàng chính là Tần Hoàng, dù cho đã từng quên lãng các nàng, ngay cả tên cũng không thể trực tiếp nhớ ra, nhưng trên mặt vẫn vô cùng ôn hòa, bình tĩnh nói: "Ờ. Phụ hoàng vô cùng chờ mong, tiến gần lại đây đi."

Tần Tư Viện hít sâu vào một hơi, dưới ánh mắt cổ vũ của Hàn Phỉ chậm rãi đứng lên, đi về phía trước, dọc theo đường đi nhịp tim đập nhanh đến mức kỳ cục, nhiều lần đã muốn lùi bước, nhưng nhìn thất Phụ hoàng nàng vô cùng kính trọng trước mặt, nàng cố hít một hơi dũng khí, nàng biết rõ bỏ qua thời cơ lần này, e là ngay cả đến khi lập gia đình Phụ hoàng cũng không quan tâm.

Đến khi dừng lại, sắc mặt Tần Tư Viện vẫn còn một tia căng thẳng, nói: "Phụ hoàng, hài nhi hiến xấu."

Tần Hoàng rất hứng thú nhìn nàng, ngay cả hoàng hậu bên cạnh cũng kinh ngạc, cô công chúa này bình thường khá là khiêm tốn a, hằng ngày ngay cả với tì nữ bên cạnh Hoàng hậu cũng vâng vâng dạ dạ, thấy thế nào cũng không giống là một người lớn mật như thế.

Tần Mục ở bên cạnh nghênh hợp nói: "Viện muội muội vậy mà lại có thơ hay. Huynh trưởng cũng vô cùng muốn nghe qua một chút."

Thanh âm Tần Tư Viện còn có một tia run rẩy, nói: "Hài nhi hiến xấu."

Nói xong, Tần Tư Viện chậm rãi đi tới trước một đóa Hoa Mẫu Đơn nở rực rỡ nhất, âm thanh thanh thúy chậm rãi vang lên:



"Khó khăn ngày trước nói gì đây

Thoải mái hết lòng buổi sáng nay

Đắc ý gió xuân chân ngựa vút

Trường An ngắm cả hoa trong ngày."

(P/S: Bài thơ "Đăng khoa hâu", Mạnh Giao, Trần Đông Phong dịch

Một chữ cuối cùng rơi xuống, toàn trường yên tĩnh.

Ánh mắt Tần Hoàng từ bình tĩnh chậm rãi chuyển đổi thành kinh ngạc, sau khi cân nhắc một chút từng chữ từng câu, trong mắt Hoàng thượng chợt bạo phát một trận tia sáng, vỗ tay, nói: "Được, được, được!"

Liên tiếp ba chữ 'được' đã biểu đạt hoàn chỉnh sự thỏa mãn của Tần Hoàng, hắn thậm chí là than thở nhìn Tần Tư Viện, nhìn đứa con gái mình vẫn bỏ qua một bên dần đỏ mặt.

Lúc này tim Tần Tư Viện đập vô cùng nhanh, đây là lần đầu tiên, Phụ hoàng khen nàng, dù cho bài thơ này căn bản không phải là tác phẩm của nàng. Tần Tư Viện gần như cảm động đến rơi lệ, nhưng nàng cố gắng nhịn xuống, quy quy củ củ hành lễ, nói: "Là hài nhi hiến xấu, hoa này nở ra kiều diễm như vậy, hài nhi không nhịn được đem sự yêu thích trong lòng biểu đạt ra mà thôi."

Câu nói này cũng là học từ Hàn Phỉ. Được khen tuyệt đối không thể lộ ra vẻ kiêu ngạo, càng quan trọng hơn là phải nhớ không thể than thở với Tần Hoàng, trái lại phải biểu hiện thật khiêm tốn, đem thái độ bày thấp một chút.

Quả đúng là không sai, trong mắt Tần Hoàng vẻ thưởng thức càng thêm rõ ràng, càng hiếm thấy là đã chú ý hơn đối với hài tử bị mình lơ là hồi lâu này.

Tần Tư Viện vẫn chưa từng bước ép sát, mà quy quy củ củ lui về vị trí của mình, mà lúc này, Tần Hoàng tâm tình thư sướng nhìn quần thần của mình, nói: "Khanh gia cảm thấy bài thơ công chúa của trẫm làm như thế nào?"

Quần thần lại càng lộ vẻ mặt xấu hổ, nói: "Công chúa văn hay chữ tốt, chúng thần khâm phục tự đáy lòng, có thể thấy được sự giáo dục của Hoàng Thượng thật là cao minh."

Hiển nhiên Tần Hoàng được khen ngợi như vậy, không khỏi bật cười, ngay cả Tần Mục cũng lộ vẻ kinh ngạc, muội muội của hắn luôn luôn bị người lơ là này từ lúc nào lại có tài văn chương như vậy.

Mà lúc này, một thanh âm khác đột nhiên lại vang lên: "Phụ hoàng, nhi thần cũng có một bài thơ muốn hiến xấu."

Tần Hoàng mỉm cười nhìn sang, lần này hắn càng thêm chờ mong, một Tần Tư Viện đã để hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, làm sao một đứa con gái khác dường như cũng vô cùng có tài hoa như thế đây.



Tần Tư Hân lấy dũng khí, đứng dậy, tỷ tỷ Tần Tư Viện thành công khiến nàng càng thêm tự tin, nàng chậm rãi đến gần, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, phối hợp với vẻ mặt như hoa, khiến cho cả người dường như cũng trở nên vô cùng rực rỡ, dáng vẻ mềm mại, lả lướt trong gió.

Mà đứng ở một bên, Trạng Nguyên Lang trẻ tuổi thất thần nhìn nàng, đến khi phục hồi tinh thần sắc mặt có vẻ lúng túng.

Tần Tư Hân so với tỷ tỷ Tần Tư Viện càng thêm hướng ngoại một chút, ít câu nệ hơn, sau khi đi lên liền quay về phía Tần Hoàng ngọt ngào hô một tiếng: "Phụ hoàng, bài thơ tỷ tỷ vừa mới làm cũng khiến hài nhi vô cùng yêu thích, nhưng hài nhi cũng có một bài thơ khác muốn hiến xấu."

Tần Hoàng lập tức dính chiêu này, cười ha ha đáp ứng: "Trẫm đồng ý!"

Tần Tư Hân ho khan một hồi, trong đầu nhớ lại những gì Hàn Phỉ vừa nói với nàng, vừa đi vừa hé miệng, ngâm lên:

"Quốc sắc thiên hương há kém lan?

Sống nơi lầu các ngại mưa ngàn

Khoe danh tài nữ màu tươi đỏ

Nổi tiếng chúa hoa nhụy sắc vàng

Lệnh đế chẳng tuân vườn thượng uyển

Chồi non trỗi dậy dưới tro than

Danh gia, vọng tộc đều yêu chuộng

Đâu giống phù dung nở để tàn!

(" Hoa mẫu đơn ", Trần Bảo Kim Thư)

Ngâm thơ xong, Tần Tư Hân ngữ khí chậm rãi, nói:" Những bông Mẫu Đơn này, quả thực rực rỡ, kiên cường, mạnh mẽ phi thường, cũng giống như Hàn Linh quốc của chúng ta, rực rỡ, chói mắt, ngàn đời thịnh vượng!"

Nhất thời, hô hấp của Tần Hoàng chợt dồn dập, không nhịn được mà vỗ tay nhiệt liệt, lập tức tất cả mọi người vỗ tay phụ họa theo, một trận tiếng vỗ tay như tiếng sấm vang lên, khiến Tần Tư Hân lập tức đỏ mặt, hai chân đều phát run, một cảm giác vinh dự trước nay chưa từng có tự nhiên mà sinh ra. Từ xưa tới nay chưa từng có nhiều người.. chú ý tới nàng như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play