Chứng kiến tình cảnh này, Hàn Phỉ vô cùng cảm thán, nhưng lực chú ý của nàng rất nhanh đã bị hai cô công chúa sắc mặt tái nhợt hấp dẫn. Hàn Phỉ sờ sờ cằm phán đoán, làm sao cả hai tiểu công chúa lại có vẻ lo lắng sợ hãi như vậy.

Bên kia, đại hội làm thơ đã được tổ chức, Tần Hoàng tràn đầy phấn khởi nhìn mọi người dưới đài, dưới sự mong đợi của Hoàng thượng, người đầu tiên ra lại là người vẫn luôn im lặng từ đầu yến hội đến giờ, Dương Quý Phi. Trên khuôn mặt băng thanh ngọc khiết kia còn thoáng ánh lên vẻ e thẹn, chọc cho Tần Hoàng phải nhìn nhiều hơn một chút.

Hoàng hậu ngồi bên cạnh sắc mặt bình tĩnh quan sát tất thảy, mà hai bàn tay khuất dưới tà áo đã lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm.

Hàn Phỉ ở khoảng cách quá xa, cũng nghe không rõ Dương Quý Phi kia làm thơ như thế nào, nhưng lại nghe thấy một loạt âm thanh ủng hộ, có thể đoán được cũng không phải là quá kém, nhưng đây cũng là điều bình thường. Những nữ tử trong chốn hậu cung không có chút vốn liếng thì làm sao có thể ở trong nơi giết người không thấy máu này mà tồn tại được.

Mà hai vị công chúa kia dường như đầu càng cúi thấp hơn, hận không thể tìm được một cái khe trên mặt đất mà chui vào. Hành động này thực sự khiến cho Hàn Phỉ vô cùng hiếu kỳ, nàng không nhịn được ghé lại gần một chút, lặng lẽ mở miệng: "Các ngươi đang sợ cái gì sao?"

Tần Tư Viện bị nàng sáp lại gần nhất, sợ hãi muốn nhảy dựng lên, vừa hoảng hốt ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Hàn Phỉ, nàng ta lộ ra một nụ cười cay đắng, nói: "Phụ hoàng rất yêu thích những người có tài văn chương, nhưng đây lại không phải là sở trường của ta."

Hàn Phỉ ngộ ra, gật gù nói: "Ờ, các ngươi không biết làm thơ?"

Tần Tư Viện lập tức mặt đỏ, lúng túng nói không ra lời, thậm chí còn có một tia thẹn quá thành giận.

Hàn Phỉ nói tiếp: "Hoàng Thượng không yêu mến các ngươi sao?"

Tần Tư Hân ngồi một bên cũng không nhịn được mà chen vào một câu: "Ngươi nói chuyện có thể đừng trực tiếp như vậy được không?"

Hàn Phỉ ném cho nàng ta một ánh mắt đầy thâm ý, nói: "Đã là sự thực còn trốn tránh, giấu giếm chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi."

Hai công chúa đồng thời trầm mặc.

Hàn Phỉ ngồi thẳng thân thể, cũng không tìm các nàng nói chuyện phiếm nữa, chẳng qua chỉ là hai cô công chúa sợ hãi chính Phụ hoàng của mình, sợ là chỉ có thể ở trong chốn hậu cung này giãy dụa sinh tồn thôi.

Hàn Phỉ không nói lời nào, ngược lại là hai vị công chúa có chút không quen, đây là lần đầu tiên có người chủ động nói chuyện với các nàng, trước nay những phi tử hậu cung đều khinh thường, không muốn cùng các nàng giao lưu, trước sau cũng chỉ là hai công chúa không được sủng ái mà thôi, e là ngay cả Tần Hoàng cũng đã lãng quên cả hai nữ nhi này, vậy sao còn có thể hi vọng người khác cung cung kính kính với các nàng đây.

"Ngươi là ai?"

Hàn Phỉ lại dương dương nói: "Ta tên là Hàn Phỉ."

Tần Tư Viện do dự một chút, nói: "Ngươi là tú nữ của A Mã Cung sao?"



Hàn Phỉ gật đầu.

Hai cái công chúa liếc nhìn nhau, Tần Tư Hân có đảm lượng hơi lớn hơn một chút, hạ giọng nói: "Ngươi, ngươi chính là đích nữ kia của Hàn Thừa Tướng sao? Chính là Đại tiểu thư không thể lấy được chồng.."

Hàn Phỉ: "..."

Cô công chúa này không phải là cố ý trả thù nàng đấy chứ?

"Đúng thế, chính là ta."

Tần Tư Hân che miệng lại, áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta chỉ nghe đồn mà thôi.."

Hàn Phỉ vung vung tay, nói: "Không sao, những tin đồn này quá nhiều."

Tần Tư Viện nhếch miệng cười cười, đột nhiên cảm thấy cô gái mập trước mặt này không hề giống như trong truyền thuyết, tướng mạo xấu xí, tính cách ác liệt như vậy.

Tần Tư Hân tới gần chút, nói thẳng: "Ngươi như vậy mà cũng dám tiến vào A Mã Cung sao?"

Nếu không phải Hàn Phỉ nhìn thấy trên mặt đối phương còn mang theo vẻ non nớt, thật thà, nàng đã cho rằng nha đầu này quả nhiên là đang trả thù.

"Ta chưa bao giờ xem nhẹ chính mình."

Hai công chúa cùng kinh ngạc một hồi.

Hàn Phỉ giương mắt nhìn đại hội làm thơ phía trước đã bắt đầu sôi trào, dường như là các phi tử hoặc tú nữ hơi có tài văn chương đều muốn nắm chắc thời cơ tốt đẹp để có thể ló mặt trước Hoàng thất này, nóng lòng muốn thử, toàn bộ bầu không khí rất náo nhiệt.

Lý Tương Quân mặt đầy vẻ than thở nhìn bên kia, Hàn Phỉ đâm đâm Lý Tương Quân, nói: "Ngươi không thử xem sao?"

Lý Tương Quân có chút vẻ xấu hổ nói: "Ta không hiểu những thứ này, nói ra thật xấu hổ, trừ đàn, ta không còn sở trường nào khác."

Tần Tư Viện không nhịn được chen vào một câu: "Ngươi cho rằng làm thơ rất đơn giản sao? Tài năng thơ phú của Phụ hoàng rất cao, đối với làm thơ yêu cầu cũng vô cùng cao thâm, ngươi không nhìn thấy Phụ hoàng cũng không có vẻ mặt vui cười sao? Phụ hoàng căn bản là không hài lòng."

Nghe vậy, Hàn Phỉ liền nhìn sang, chủ tọa trên đài, Tần Hoàng ngồi ở chỗ đó, dựa vào thị lực siêu cường của Hàn Phỉ, nàng dường như thực sự nhìn thấy sắc mặt Tần Hoàng không lộ ra vẻ gì, giống như đang bất mãn vậy, mà dưới đài người nhấc tay xin làm thi nhân càng ngày càng ít. Người tinh tường cũng có thể cảm nhận được Tần Hoàng hiện giờ không hài lòng.



Hàn Phỉ sờ sờ cằm, đánh lên một cái chủ ý, nàng nhìn vẻ mặt không hài lòng của Tần Hoàng, lại nhìn vẻ mặt vừa hâm một vừa thất lạc của hai công chúa bên cạnh, trong lòng lóe sáng. Nàng ghé vào một chút, gần như sát bên tai Tần Tư Viện nói: "Chúng ta làm một giao dịch đi."

Tần Tư Viện kinh ngạc, nói: "Giao dịch gì?"

Hàn Phỉ cười đến gian xảo, dụ dỗ từng bước nói: "Một cuộc giao dịch vô cùng có lợi cho cả ta và các ngươi."

Tần Tư Hân cũng bị hấp dẫn lại đây, nói: "Ta sao lại cảm thấy ngươi không có ý tốt nhỉ?"

Hàn Phỉ cười híp mắt, cũng không thèm chú ý tới nàng, mà hạ thấp giọng, từ từ nói: "Các ngươi muốn được Phụ hoàng chú ý nhiều hơn, không phải sao? Ta giúp các ngươi, nhưng muốn vậy, các ngươi cũng phải giúp ta một lần, đem ta mang ra khỏi cung, ta cần phải đi ra ngoài một chuyến, ta không quan tâm các ngươi dùng cớ gì, miễn có thể ra ngoài là được."

Tần Tư Viện không ngay lập tức lên tiếng cự tuyệt, mà là trầm tư một hồi, chăm chú nói: "Ngươi bảo đảm sao?"

Các nàng thật sự quá muốn được Phụ hoàng quan tâm, Phụ hoàng đã rất lâu chưa từng hỏi han về các nàng, điều này làm các nàng ở trong hậu cung sinh hoạt, đi lại đều vô cùng khó khăn, ngay cả một ít hạ nhân cũng bày sắc mặt cho các nàng xem, điều này quả thực không cách nào nhịn được. Vì thế dù cho biết rõ lời nói của Hàn Phỉ chưa chắc là thật, các nàng cũng không nhịn được mà chấp nhận tin tưởng.

Hàn Phỉ tự nhiên là nhìn thấy vẻ do dự trong mắt các nàng, tận dụng mọi thời cơ nói: "Các ngươi có thể thử để xem hiệu quả, nếu như không được vậy giao dịch liền hủy bỏ."

Tần Tư Viện cắn răng nói: "Được, ta đồng ý."

Tần Tư Hân có chút nóng nảy, nói: "Tỷ tỷ, ngươi sao lại có thể đáp ứng? Vạn nhất nàng.."

Tần Tư Viện cười khổ nói: "Muội muội, chúng ta còn có biện pháp khác sao? Phụ hoàng bây giờ không thèm nhìn tới chúng ta, sợ là không bao lâu nữa chúng ta sẽ bị coi như đồ vật mà trao đổi ra ngoài, kết cục như vậy chúng ta có thể tiếp thu sao?"

Tần Tư Hân trầm mặc.

Tần Tư Viện thở dài, nói: "Kết quả dù thế nào cũng không thể kém hơn so với hiện tại, không phải sao?"

Tần Tư Hân cô đơn gật đầu, xem như đồng ý, nói: "Hàn cô nương, ngươi thực sự có biện pháp không?"

Hàn Phỉ nhíu mày, đây là đang hoài nghi nàng, một người xuyên việt mà tới sao?

Rất nhanh, Lý Tương Quân đã nhìn thấy Hàn Phỉ cùng hai công chúa đang ghé tai nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại thấy vẻ mặt hoặc khiếp sợ hoặc hưng phấn của hai vị công chúa, ánh mắt họ nhìn Hàn Phỉ dĩ nhiên càng mang theo vẻ sùng bái, vui lòng phục tùng.

Lý Tương Quân sững sờ, càng ngày càng cảm thấy Phỉ tỷ tỷ rất lợi hại, làm sao có thể trong thời gian ngắn như thế đã đem hai vị công chúa thu phục rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play