Hàn Phỉ đương nhiên tưởng rằng tiểu quái vật ăn quá nhiều, vì thế Tần
Triệt phải tốn rất nhiều tinh lực để bắt động vật cho nó, thế nên mới uể oải.
Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ do dự nói: "Lần sau để ta dẫn nó đi tìm ăn đi, nếu không chúng ta có thể mua."
Tần Triệt lập tức nói: "Không cần, ta làm tiện hơn."
Ngữ khí không thể cho Hàn Phỉ cơ hội kháng cự chút nào, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là cười khổ đồng ý.
Hàn Phỉ không thể hỗ trợ, những người khác vẫn tiếp tục tiến hành đâu vào đấy, điều này khiến người ta vô cùng vui mừng.
Lúc chén thuốc đầu tiên nấu xong, trời cũng vừa vặn sáng, mọi người nỗ
lực một đêm không những không có một chút nào uể oải, thậm chí ngay cả
tinh thần cũng vô cùng sáng láng, ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm
cả những người bị bệnh đều nhìn chằm chằm vào chén thuốc kia. Tựa hồ,
tất cả nỗ lực cùng hi vọng của họ đều đặt cả vào nó.
Mấy người Hàn Phỉ cũng không có gì lo lắng, rất bình tĩnh dựa theo bệnh
trạng của mỗi người mà đưa ra giải dược khác nhau, mà khi người đầu tiên từ từ chuyển biến tốt, những người còn lại cũng suýt nữa bắt đầu tranh
đoạt, nếu không phải tên mập vô cùng bá khí đứng chặn ở nơi đó, dùng khí thế áp chế mọi người, e là mọi người đã bắt đầu tranh đoạt.
Đây nhất định là khoảnh khắc thay đổi lịch sử.
Chưởng quỹ đã triệt để kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không nghĩ tới nhóm người vậy mà thực sự có thể làm được!
Điên, điên rồi, thế giới này nhất định là điên cả rồi!
Bệnh dịch khiến vô số người chết, triều đình bó tay, vậy mà giờ khắc
này, ngay tại Vũ Châu thành, bị một nhóm người không biết từ xó xỉnh nào đi ra chữa khỏi!
Khi tin tức kia bắt đầu truyền khắp toàn thành, những dân chúng còn lưu ở Vũ Châu thành cũng đều không tin, thậm chí còn cho rằng đây là âm mưu
của đội Thanh Khiết, muốn một mẻ lưới bắt hết bọn họ, nhưng lúc những
người vốn bị bệnh giống như bọn họ lại có thể nhảy nhót tưng bừng xuất
hiện ở trước mặt mọi người, bọn họ.. không thể không tin.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Vũ Châu thành ngầm oanh động.
Càng ngày càng nhiều người từ u ám từ trong góc tối đi ra, tranh nhau đi vào cái sân lụi bại kia, chỗ trước kia vốn vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim nay chen chúc đầy người, người nọ nối tiếp người kia muốn đi vào, muốn một lần nữa được sống lại.
Mà chưởng quỹ thì đã trở thành đại biểu cho những người Hàn Phỉ ở Vũ
Châu thành, nhiệm vụ của hắn là câu thông với dân chúng toàn thành,
chưởng quỹ đối với nhiệm vụ này cảm thấy thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại càng kích động không thôi, làm người có thể chứng kiến bệnh dịch bị giải quyết hết hắn cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vì thế càng thêm ra sức, cơ hồ là mỗi ngày trôi qua đều kéo căng cổ họng khiến những bệnh nhân
đến đây xin thuốc trật tự chờ đợi tới lượt mình.
Nhưng nhóm Hàn Phỉ chỉ có hai mươi người, cũng chỉ có hai mươi đại phu
này là có kinh nghiệm, đối mặt với số lượng bênh nhân đến đây xin thuốc
đông đảo như vậy, dĩ nhiên là không làm xuể được, thêm vào dược vật còn
chưa kịp điều lại đây, căn bản là lực bất tòng tâm.
Tất cả vấn đề kéo nhau một mạch xông tới.
Chưởng quỹ chạy trước chạy sau hỏi Hàn Phỉ nói nên làm chuyện này thế
nào, chuyện kia ra sao, hắn cũng coi như người có óc quan sát, hiểu vị
'quản gia' Hàn Phỉ này mới là người lợi hại nhất, ngay cả vị tiểu thư
kia cũng nghe theo ý kiến của người quản gia này, vì thế liền trực tiếp
hỏi Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười, nói: "Chưởng quỹ, ta nghĩ, ta cần ngươi giúp chúng ta truyền đạt một ý tứ."
Chưởng quỹ tiến tới, khi nghe thấy lời nói của Hàn Phỉ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, do dự nói: "Chuyện này.."
"Cứ nói theo ta là tốt rồi."
Chưởng quỹ cắn răng một cái, nói: "Được!"
Sau khi đáp lời liền chạy đi như một làn khói, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ Hàn Phỉ giao cho.
Đối với việc Hàn Phỉ nói cùng chưởng quỹ cái gì, ai cũng rất tò mò, chỉ có Hác lão bản ước chừng đoán ra hành động của Hàn Phỉ, sắc mặt vừa
kinh hỉ vừa căng thẳng.
Rất nhanh, Vũ Châu thành vốn như một tòa thành trống lại một lần nữa bắt đầu náo nhiệt lên, mọi bách tính còn trụ lại Vũ Châu thành cũng từ các
góc tối đi ra, bọn họ có người còn khỏe mạnh, có người đã trở nặng,
nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ đều là những người yêu quý Vũ Châu
thành, bất luận bị đội Thanh Khiết xua đuổi ra sao cũng không muốn rời
đi.
Giờ khắc này, mỗi một người bọn họ đều trầm mặc đứng hai bên cổng
thành, vô thanh vô tức nhìn một đại đội nhân mã tiến vào trong thành.
Lúc nhóm Long Y Quân nhìn thấy sắc mặt này của những người dân, trong
lòng đều cảm thán, bọn họ đã từng có vẻ mặt chết lặng tuyệt vọng như
thế, nhưng hiện tại đã không giống nữa, bọn họ là Long Y Quân, bọn họ đã nắm giữ một sinh mệnh hoàn toàn mới, bọn họ không còn nhu nhược yếu
đuối nữa.
Nghĩ tới chỗ này, từng người Long Y Quân đều ưỡn cao ngực, ngay cả bước
đi cũng không nhịn được mà dùng lực, lập tức liền tạo nên một khí thế
mạnh mẽ, khiến cho đội ngũ càng đặc biệt có vẻ hung mãnh cùng tin cậy.
Chí ít dân chúng hai bên đường cũng không nhịn được lộ ra ánh mắt sùng kính, đồng thời cũng an tâm hơn không ít.
Nhiều binh sĩ như vậy tiến vào Vũ Châu thành, các bách tính cũng biết,
đội ngũ này đều thuộc về đại gia tộc ẩn thế kia, mà người của đại gia
tộc này nắm giữ cách trị liệu bệnh, cũng vô cùng nhiệt thành chữa bệnh
cho bọn họ, đồng thời lão bản của hiệu thuốc Thần Nông Giá cũng đứng ở
phía sau, vì thế vẫn có dược tài liên tục không ngừng được vận chuyển
đến đây, điểm này đã rõ như ban ngày.
Trong lúc nhất thời, cái gọi là ẩn thế đại gia tộc cùng Thần Nông Giá trở thành điểm quan tâm nhất của bách tính toàn thành.
Hàn Phỉ sắp xếp cho nhóm Long Y Quân vào từng vị trí của Vũ Châu thành,
mà mục đích cũng rất đơn giản, phòng ngừa đội Thanh Khiết kia xuất
hiện, mà chính bản thân nàng thì phát ra rất nhiều thông báo trong
thành, trong đó có một thông báo chính là chiêu mộ các đại phu cùng
những người có hiểu biết về dược lý còn sót lại trong thành.
Thông báo này vừa ra ngay lập tức thiêu đốt lên ngọn lửa trong lòng các bách tính.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là đại gia tộc ẩn thế này sẽ truyền thụ cách chữa bệnh ra ngoài!
Đây là chuyện làm cho người ta kinh hãi cỡ nào!
Tất cả mọi người đều bị oanh động, những đại phu vốn đang ẩn giấu lần
lượt xuất hiện, vọt tới căn nhà Hàn Phỉ đang tạm thời ở lại, xếp thành
hàng dài ở cửa ra vào, chờ đợi đăng ký.
Mà Hàn Phỉ đã giao chuyện này cho ba người Lưu Tam Pháo, Mộc Miểu Miểu
cùng Lâm Đình Tư, bản thân nàng thì đang bắt đầu bận rộn vẽ bản thiết
kế.
Đúng vậy, là bản vẽ thiết kế.
Mục đích của Hàn Phỉ rất đơn giản, Vũ Châu thành tới gần biên giới, tiếp giáp giữa Hàn Linh, Vân Hỏa, phía sau là Thanh Nguyên, Côn Bằng, vị trí này rất có lợi, mà Vũ Châu thành bởi vì lí do vật tư thiếu thốn, cũng
không có bao nhiêu thế lực cắm rễ ở đây, thêm vào bệnh dịch bạo phát nên sớm trở thành một tòa thành bị vứt bỏ, những nhà hơi có chút thế lực
dồn dập chuyển đi, chỉ còn sót lại một ít dân chúng tay không tấc sắt
cùng với thành trấn trống không.
Đối với Hàn Phỉ mà nói, đây vừa vặn là tình huống tốt nhất, không cần tiêu tốn thời gian tinh lực đi thanh lý.
Nàng muốn kiến lập một trú điểm ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT