Mấy người kia thật sự có cách cứu chữa cho đám người chỉ có thể chờ chết bọn họ sao? Ý niệm này không thể khắc khắc chế mà xuất hiện.

Chưởng quỹ cũng không nghĩ tới nhóm người này sẽ thật sự có cách như vậy, còn vô cùng ra dáng, chỉ cần mấy rương dược tài kia, cũng đã đủ để làm cho người ta phải đánh giá cao mấy phần.

Mấy người Hàn Phỉ một khi bắt đầu liền bận túi bụi, sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm túc, điều này vô hình trung đã tạo thành một bầu không khí vô cùng lay động lòng người, nhất là ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này, không khí này rất có tác dụng, ngay cả chưởng quỹ cũng bắt đầu nổi lên hi vọng.

Một đêm đi qua, Hàn Phỉ cùng các đại phu khác đã trải qua một đêm không ngủ cuối cùng cũng coi như ghi chép xong toàn bộ bệnh trạng phát sinh trên người các bệnh nhân, sau đó chính là bắt đầu điều phối giải dược, trong lúc điều phối giải dược cùng nấu thuốc lại phát sinh một chuyện lý thú, đám người Hàn Phỉ tổng cộng chỉ có hai mươi người thôi, muốn điều phối giải dược cho hơn hai trăm người nơi này, cũng không dễ dàng.

Cũng không biết là ai dẫn đầu, chỉ cần còn có thể động, đều dồn dập đứng lên chủ động đi nấu thuốc, tiếp thu công việc trên tay mấy người Hàn Phỉ, điều này khiến Hàn Phỉ không nhịn được muốn lên tiếng, chỉ cần những người này còn có thể có ý niệm cầu sinh, thì hết thảy vẫn không tính là quá tệ.

Ngay lúc Hàn Phỉ muốn nói gì đó, nàng đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa liền té xuống, may là Tần Triệt luôn ở bên cạnh để ý đến nàng phát hiện, lập tức bước nhanh tới đỡ lấy Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ có chuyện liền dọa sợ mọi người, Hác lão bản lại càng trực tiếp nắm lấy tay Hàn Phỉ, nói: "Ngươi không sao chứ, tay ngươi rất lạnh!"

Hàn Phỉ cảm giác hô hấp có chút khó khăn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người nàng lại nỗ lực đè xuống cảm giác khó chịu, nói: "Ta không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, đừng lo lắng."

Hác lão bản cau mày nói: "Gần đây ngươi này quá mệt mỏi rồi, ngươi cần nghỉ ngơi một hồi, những chuyện còn lại giao cho chúng ta là được rồi."

Hàn Phỉ muốn cự tuyệt, nhưng nàng còn chưa nói ra đã lập tức hứng chịu ánh mắt công kích của tất cả mọi người, những ánh mắt kia đều là không đồng ý, tên mập lại càng trực tiếp rên một tiếng, nói: "Ngài chính là không tin chúng ta!"

Hàn Phỉ cười khổ, nói: "Làm sao có thể chứ, ngươi hiểu nhầm rồi."

Lưu Tam Pháo cố ý chọc giận nói nói: "Vậy ngài yên tâm giao cho chúng ta là được, chúng ta cũng không phải chưa từng làm qua! Trong khoảng thời gian này, mọi người đều trưởng thành, cũng trở nên lợi hại hơn, ngài nên học cách buông tay đi!"

Hàn Phỉ không có gì để nói, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, nhóm người này quả thực đã khác xa so với trước đây, nàng cũng cần phải buông tay, không thể cái gì cũng trông coi được.

Sau khi Hàn Phỉ đồng ý đã bị Tần Triệt đỡ ngồi ở một bên, nhưng làm nàng cảm thấy ngạc nhiên là, ngay cả những bệnh nhân cũng ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tựa hồ còn có vẻ lo lắng.

Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, đang muốn ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt ngăm đen của Tần Triệt, tâm tình giấu trong đôi mắt ấy suýt chút nữa làm nàng thất thần.

Tần Triệt đang nhìn nàng, nhưng, trong ánh mắt lại có một loại ý vị khó nói thành lời.

Một lúc lâu sau, Tần Triệt khàn khàn giọng nói: "Nàng cảm thấy sao rồi?"

Hàn Phỉ cảm thấy mình quá đa tâm, liền lắc đầu một cái, nói: "Ta không sao, chàng đừng lo lắng, vừa chắc là do ngồi xổm lâu, có chút choáng váng mà thôi."

Dù Hàn Phỉ nói như vậy, nhưng trong mắt Tần Triệt vẫn tràn ngập hoài nghi.



Ánh mắt hắn chậm rãi rơi vào cái 'bao phục' vẫn luôn nằm trên lưng Hàn Phỉ không có động tĩnh, rất lâu không dời đi.

Bởi vì bị Tần Triệt nhìn quá mức rõ ràng, thứ ở sau lưng Hàn Phỉ không nhịn được động động, Hàn Phỉ kinh ngạc hỏi: "Làm sao thế?"

Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Đưa nó cho ta đi, nàng cõng nó quá mệt mỏi."

Hàn Phỉ vừa định nói tiểu quái vật cũng không nặng lại rất ngoan ngoãn, nhưng giờ khắc này ánh mắt Tần Triệt làm nàng không thể thốt ra lời từ chối, không thể làm gì khác hơn là yên lặng tháo 'Bao phục' phía sau đưa cho Tần Triệt.

Tần Triệt vừa đưa tay ôm, vừa nói: "Ta ra ngoài tìm cho nó một chút ăn, nàng ở lại chỗ này này chờ ta nhé."

Hàn Phỉ gật đầu đồng ý, còn dặn dò: "Chàng cẩn thận một chút nhé, đừng để bị phát hiện."

Tần Triệt gật đầu, nói: "Nàng chú ý an toàn, ta rất mau sẽ trở lại tới."

Nói xong, Tần Triệt liền ôm cái túi kia xoay người rời đi, mà Hàn Phỉ cũng không lo lắng chút nào.

Đợi đến khi Tần Triệt mang theo tiểu quái vật trực tiếp nhảy mấy cái tới một cái ngõ nhỏ u ám, hắn trực tiếp xốc bao vải đang bao lấy nó lên, một tay bóp lấy cổ tiểu quái vật.

Tiểu quái vật bị siết đến giãy dụa mấy lần, miệng kêu a a, nhưng nó có giãy dụa làm sao cũng không thể thoát khỏi bàn tay cứng như gọng kìm của Tần Triệt.

Giờ khắc này, khuôn mặt Tần Triệt phía dưới mặt nạ âm trầm đến cực điểm, thậm chí trong mắt còn ẩn ẩn từng tia máu, nhìn qua rất đáng sợ.

"Ngươi đã đáp ứng ta." Hắn nhấn mạnh từng chữ.

Tiểu quái vật khó chịu đều muốn khóc, dù cho nó không cần hô hấp, nhưng cái cổ là mệnh môn của nó, mệnh môn bị bóp chặt, nó làm sao có thể dễ chịu.

Tiểu quái vật há mồm thấp giọng thét lên.

"Phụ thân.. Phụ thân.."

Cánh tay nhỏ của nó bắt lấy cánh tay Tần Triệt đã trắng xanh một mảnh, hiện tại lộ ra ngoài giống như cánh tay của người chết. Nhưng Tần Triệt không thèm quan tâm.

"Ta đã lệnh cho ngươi, khống chế tốt chính mình, ngươi lại không làm được."

Tiểu quái vật hít hít mũi, gian nan biểu đạt ý tứ của mình: "Không phải.. con.. không có.."



Nào biết, Tần Triệt càng thêm dùng lực, tiểu quái vật đau đớn đến mức phải trực tiếp phát sinh tiếng rít gào.

"Phụ thân.."

"Nếu như ngươi không làm được, thì ngay cả cơ hôi lưu lại ngươi cũng không có."

Tiểu quái vật trực tiếp phát khóc, hắn bị Tần Triệt bóp cổ treo ở giữa không trung, thân thể nho nhỏ đang phát run, nhìn qua rất đáng thương.

Chỉ là, dáng vẻ này của nó cũng không thể thay đổi được sắc mặt đang nổi giận của Tần Triệt lúc này.

"Nếu như ngươi không cách nào khống chế được bản năng, thì ta sẽ tiêu diệt ngươi."

"Phụ thân.. không muốn.."

Tiểu quái vật không muốn chết, nó thật vất vả mới có thể tỉnh lại, thật vất vả mới được gặp mẫu thân một lần nữa, còn nhìn thấy phụ thân, nó không muốn bị tiêu diệt chút nào.

"Phụ thân.. không muốn.. không muốn.."

Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Ta không cho phép nàng xảy ra chuyện, ai cũng không thể, dù cho.. ngươi là con trai của ta."

Tiểu quái vật không giãy dụa nữa, khẽ nức nở nghẹn ngào, đầu nhỏ cũng rủ xuống.

Một lúc lâu sau, Tần Triệt rốt cục không còn bóp lấy cổ nó nữa, mà ôm nó vào trong ngực, ngữ khí chăm chú nói: "Không thể có lần nữa, biết không?"

Tiểu quái vật ngẩng lên, gật đầu như gà con mổ thóc vậy, mở miệng nhẹ nhàng hô: "Được.."

Tần Triệt ấn đầu nó lại, nói: "Nếu như ngươi đói bụng, thì nói cho ta biết, nhưng ngươi không được hấp thụ của mẹ ngươi một phần."

Tiểu quái vật gật đầu. Bọn họ giống như đạt thành một loại hiệp nghị vậy, một lớn một nhỏ trầm mặc rất lâu.

Đợi đến khi Tần Triệt một lần nữa mang theo tiểu quái vật trở về, Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nói: "Chàng đi đâu lâu như vậy?"

Tần Triệt đón đến, nói: "Chạy xa một chút."

Hàn Phỉ cảm thấy có chút quái lạ, từ trên xuống nhìn Tần Triệt vài lần, nói: "Sao ta lại cảm thấy chàng giống như suy yếu đi một chút vậy?"

Loại suy yếu kia, càng giống như tức giận trên thân đã giảm thiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play