Hàn Phỉ cười híp mắt đưa tay
ra, chỉ chỉ vào Lâm Đình Tư vẫn còn đang há hốc mồm choáng váng bên
cạnh, nói: "Nhưng hắn biết rõ, đồng thời cũng đã thành công."
Nhất thời hô hấp của người này càng thêm nặng, ánh mắt nhìn Lâm Đình Tư đều
giống như dã thú nhìn thấy con mồi vậy, hận không thể lập tức tiến lên
tâm sự thật tốt, Lâm Đình Tư bị những ánh mắt như lang như hổ kia dọa
cho phát sợ, vô thức co người về phía Hàn Phỉ.
"Cô nương, chúng ta đồng ý trả một cái giá khiến ngài thỏa mãn để đổi lấy cỏ duyên niên, cùng với.. đáp án."
Hàn Phỉ vung tay lên, nói: "Vậy chúng ta có thể nói chuyện thật tốt không?" Người bên điên cuồng gật đầu.
Lúc này, một mảnh vải rách cực lớn được trải trên mặt đất, mà bọn họ từng
người một ngồi trên đó, ở vị trí trung tâm còn đặt số cỏ duyên niên còn lại cùng với ba chậu cây đã nẩy mầm.
Lúc những người kia nhìn
thấy ba chậu cây, ánh mắt cũng phát sáng, hít thở dồn dập, phải cố gắng
khắc chế rất lâu mới không đưa tay đi âu yếm mấy cái mầm cây tươi non
kia một hồi, bởi vì tầm mắt đang đặt trên thân bọn họ quả thực là có
chút bức người.
Người đàn ông này.. Quả thực chính là một con sói a!
Cũng bởi vì người đàn ông này vừa lộ ra thân thủ đã thành công làm bọn họ
kinh sợ, hắn không phải là người bình thường, mà bọn họ cũng không muốn gây sự ở Minh Quốc, vì thế ngồi xuống đàm phán là cách làm dễ nhất. Chỉ là.. Bọn họ cũng chưa bao giờ tiến hành giao dịch trong hoàn cảnh đơn
sơ như vậy a!
Hàn Phỉ bình tĩnh ngồi trên mảnh vải rách loang lổ, nói: "Rất đơn giản, chúng ta có thể cung cấp thảo dược cùng dược phương cho các ngươi, nhưng ngược lại, các ngươi cũng cần phải đưa ra thứ có
thể khiến trả cho chúng ta thỏa mãn."
Những người kia không nói gì, giống như đang suy tư.
Hàn Phỉ không tỏ vẻ sốt ruột, quay về phía Tần Triệt cúi đầu thì thầm một
phen, sau một khắc, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Chỉ
thấy Tần Triệt cầm lên hơn một nửa số cỏ Duyên Niên nằm giữa tấm vải
rách, trực tiếp dùng tay bóp nát, nhất thời một tràng âm thanh vang lên, những người kia dường như bị kinh sợ đến phát ngốc, mãi đến tận lúc Tần Triệt ném đám cỏ Duyên Niên đã bị vò nát sang một bên vẫn chưa hoàn
hồn.
Cỏ Duyên Niên bị hỏng rễ cây liền mất đi tác dụng, không thể đưa đến bất kỳ chút tác dụng gia tốc gì, điểm này, mọi người ở đây đều
biết rõ.
Giờ khắc này, Hàn Phỉ đã thu lại nụ cười trên mặt,
nàng nhàn nhạt nói: "Nếu như các ngươi không muốn nói chuyện thật tốt,
như vậy thì vụ giao dịch này chúng ta có thể không tiến hành, dù sao ta
cũng chẳng có bất kỳ tổn thất nào, việc qua ải của chúng ta cũng không
có vấn đề."
Lần này những người kia đã ý thức được Hàn Phỉ này
nghiêm túc! Nàng hoàn toàn đoán được vừa rồi bọn họ định liên hợp để ép giá, hiện tại cỏ Duyên Niên cũng đã bị hủy hơn một nửa, số còn lại dùng mắt thường cũng có thể thấy, không còn bao nhiêu, nếu không đoạt vào
tay thì đồng nghĩa với việc ải thứ nhất không thể thông qua.
Mộc
Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư cũng há hốc mồm ra nhìn, không nghĩ tới
người đeo mặt nạ lại đột nhiên hủy đi phần lớn Duyên niên cỏ như vậy,
phải biết chúng có thể đổi lấy gấp mười lần giá cả a! Thật là có
chút đau lòng, nhưng những thứ này đều là dung bạc của Hàn Phỉ để mua,
nàng có quyền lên tiếng nhất, không thể làm gì khác hơn là đình chỉ.
"Ta! Ta đồng ý lấy vạn lạng hoàng kim để mua!"
Người đầu tiên không thể chờ đợi được nữa nói ra khỏi miệng, những người còn lại vừa nghe nhất thời ngồi không yên.
"Lão Hồ ngươi giỏi lắm, vậy mà đã nói muốn cùng tiến cùng lui! Sao ngươi có thể lấy vàng ra để đánh người như thế!"
"Cùng cái gì mà cùng! Ta nhất định phải hợp lệ! Ta nhất định phải nhìn thấy
Đằng Mộc đại sư! Cửa ải thứ nhất này ta nhất định phải qua! Cô nương,
vạn lượng hoàng kim mua cỏ duyên niên, vạn lạng mua lại cách qua ải!".
Lâm Đình Tư nhất thời cảm giác trước mắt từng trận biến thành màu đen, hắn
không nghe lầm đấy chứ? Vạn lạng hoàng kim! Là vạn lạng hoàng kim a! Đời này hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ, sẽ có nhiều tiền như vậy!
Mộc Miểu Miểu cũng cảm thấy hô hấp thêm nặng, nàng thân là tiểu thư Mộc phủ, từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, nhưng cũng chưa từng thấy ai hào khí lấy ra một khoản tiền kếch sù như vậy!
Những người còn lại nghe thấy Lão Hồ quyết tâm như thế, cũng không cam chịu yếu thế, dồn dập nói.
"Ta đồng ý lấy ra Nhân Sâm ngàn năm để đổi!"
"Ta đồng ý dùng một gian hiệu thuốc để đổi lấy dược phương!"
"Còn ta nữa, ta cũng có tiền, ta cũng đồng ý dung vạn lạng hoàng kim!"
Hai người Lâm Đình Tư cùng Mộc Miểu Miểu đã hoàn toàn mất đi ý thức, cứ như vậy ngây ngốc nghe bọn họ nói một câu lại một câu, tất cả đều đại diện
cho tài phú khổng lồ.
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Rất tốt, từng
người đến một, Lâm Đình Tư, ngươi chuẩn bị một chút, biểu diễn thật tốt
một lượt nên làm như thế nào cho mọi người xem."
Lâm Đình Tư bị
điểm tên cũng phục hồi tinh thần lại, lập tức đỏ mặt, tràn ngập nhiệt
tình, xông về phòng trọ ôm ra rất nhiều dược tài, lúc đang định bắt đầu điều phối nước thuốc, Hàn Phỉ đưa tay ngăn cản: "Khoan đã, đừng nóng
vội nha."
Những người kia đã ngóng đến dài cả cổ, chỉ đợi ngắm
nghía cẩn thận để biết điều phối như thế nào, hiện tại Hàn Phỉ ngăn cản
như vậy cũng bắt đầu sốt ruột.
"Cô nương, ngươi như thế thật không tốt đâu, không phải là đã đáp ứng rồi sao!"
"Đúng rồi! Mau mau cho ta xem đi, thời gian sắp không đủ rồi!"
Hàn Phỉ thờ ơ không động lòng nói: "Đúng, ta đã đáp ứng, nhưng các ngươi
phải nắm rõ, ta cho các ngươi một canh giờ để chuẩn bị, mang theo tiền
tài tới gặp ta, bằng không lần hợp tác này coi như phế bỏ."
"Cô nương! Chúng ta nhất định nói được làm được! Nhưng một canh giờ này quá ngắn, chúng ta sợ là không kịp chuẩn bị nha!"
Những người kia thầm trao đổi ánh mắt lẫn nhau, hiển nhiên là muốn muốn thông đồng, bọn họ cho rằng Hàn Phỉ không nhìn thấy, vì thế cũng không đặc
biệt che giấu.
Lúc này Tần Triệt trực tiếp cầm số cỏ Duyên niên còn lại lên, nhất thời trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng hồi hộp.
"Đừng, đừng, đừng! Cô nương, đừng a!"
"Một canh giờ! Một canh giờ liền đủ! Chúng ta lập tức đi chuẩn bị!"
"Không, nửa canh giờ là đủ! Cô nương ngươi bình tĩnh một chút, đừng xúc động! Bảo bằng hữu của ngươi trước tiên buông ra đi đã!"
Những người kia triệt để không dám giả bộ ngớ ngẩn, dồn dập lao ra ngoài đi chuẩn bị kỹ càng mọi thư.
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười mỉm, nói: "Đi nhanh về nhanh. Nhớ kỹ, cỏ duyên
niên chỉ còn bằng này, nếu tin tức truyền đi, các ngươi cũng có thể sẽ
không còn đâu."
"Chúng ta tuyệt đối không nói!"
Chiều hôm
đó, Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư dường như đã được quét sạch nhận thức cũ, bọn họ hoàn toàn chìm đắm trong những thỏi vàng sáng loáng cùng
dược tài danh quý không thể tỉnh lại, còn chọc cho Hàn Phỉ phải lên
tiếng cười nhạo.
Rất nhanh, hai ngày đi qua, đã đến ngày giao kết quả, trong thành từng chốt kiểm tra xếp thành hàng ngũ dài, trong tay
mỗi người đều cầm một chậu hoa, bên trong là từng loại thực vật kiểu
dáng đa dạng, có cây dáng ngọc yêu kiều, có cây thì nho nhỏ đang yêu,
thậm chí cũng có chậu không hề có thứ gì ngoài bùn đất, nói chung đủ
loại kiểu dáng, đều đang đứng xếp hàng chờ kiểm tra.
Lúc bốn người Hàn Phỉ đi tới kiểm tra cũng đã qua hơn nửa thời gian, người xếp hàng vậy nhưng cũng không giảm bớt quá nhiều.
Dù lúc này mắt Hàn Phỉ đã hoàn toàn có thể thấy rõ, nhưng nàng vẫn buộc
lên một sợi dây lụa, che đi đôi mắt của mình, ngay cả Mộc Miểu Miểu cũng không mắt của nàng đã tốt lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT