Hàn Phỉ nỗ lực duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, dù cho giờ khắc này
toàn thân nàng đau nhức đến lợi hại, giống như bị ngũ mã phân thây sau
đó lại sắp xếp lại vậy, ngay cả đứng thẳng cũng đều là một loại khiêu
chiến, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể thoáng dựa vào cánh tay đặt trên
vòng eo phía sau lưng nàng, mà Tần Triệt cũng vô cùng tự nhiên khống chế lực đạo, không chút biến sắc đỡ lấy Hàn Phỉ.
Mộc Miểu Miểu luôn
cảm thấy hai người này có chút quái dị, nhưng lại không nói ra được, rõ
ràng trạng thái của hai người tựa hồ cũng không có vấn đề gì, rốt cuộc
là quái dị chỗ nào nhỉ?
Hàn Phỉ nhìn Mộc Miểu Miểu đang đánh giá
hai người họ từ trên xuống dưới liền vội vàng nói: "Còn lo lắng cái gì?
Lộ Thủy ta đã thu thập xong, hiện tại mau mau đi chế tác đi! Thời gian
đã không còn nhiều!"
Lúc này Mộc Miểu Miểu mới nhớ tới thời gian hạn chế là 3 ngày, một ngày đã qua, không thể trì hoãn nữa. Bốn người
một lần nữa trở lại gian nhà cũ nát của Lâm Đình Tư, mà Hàn Phỉ vừa
chuẩn bị ngồi xuống, đã bị Tần Triệt ngăn cản, đối phương vô cùng tự
nhiên lót một cái áo dưới chỗ nàng ngồi, trong lúc nhất thời, Mộc Miểu
Miểu cùng Lâm Đình Tư đều ngây người nhìn sang.
Khóe miệng Hàn
Phỉ giật một cái, định nói không cần, nhưng chỗ kia mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, đến cùng vẫn không muốn bạc đãi chính mình, liền bình
tĩnh ngồi xuống, nói: "Ta không thoải mái, các ngươi đừng lo lắng, mau
mau bắt đầu."
Mộc Miểu Miểu nói: "Ngài không thoải mái? Ngài là đại phu, sao lại không chú ý một chút."
Hàn Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hết cách rồi, ở trong nước bị cảm lạnh."
Tần Triệt yên lặng cúi đầu, nghĩ đến tối hôm qua điên cuồng, hắn cũng có
chút chột dạ, nói cho cùng, vẫn là làm đến tàn nhẫn, dù sau đó dược tính trên thân Hàn Phỉ đã được giải, hắn vẫn không hề buông tha cho nàng.
Mộc Miểu Miểu kinh ngạc nói: "Đang yên đang lành, ngài chạy vào trong nước làm cái gì?"
Hàn Phỉ vô cùng tự nhiên nói: "Bắt cá."
Mộc Miểu Miểu nói: "Vậy, cá đâu?"
Hàn Phỉ dừng một chút, nói: "Chạy rồi."
Mộc Miểu Miểu: "..."
Lâm Đình Tư vội vàng nói: "Hay là chúng ta trồng dược thảo trước đã nhé!"
Lúc này, lực chú ý của Mộc Miểu Miểu mới bị dời đi, Hàn Phỉ rốt cục thở ra một hơi, thật sự không nhịn được đưa tay đấm đấm vào eo, nơi này đang
chua đau dữ dội, tối hôm qua vận động mạnh mệt chết nàng, thêm vào việc thân thể này vẫn còn là xử nữ, đương nhiên nàng lại một lần nữa trải
nghiệm cảm giác đau đớn khi bị phá thân. Chỉ cần ngẫm lại, Hàn Phỉ đều
sẽ rùng mình một cái, cảm thấy nơi nào đó hơi khác thường.
Tần
Triệt nhìn tay nhỏ của Hàn Phỉ liên tục xoa nắn eo, hắn không chút biến
sắc đưa tay qua, bàn tay rộng lớn còn mang theo nhiệt độ, nhẹ nhàng xoa
bóp vòng eo cho nàng, vì thế Hàn Phỉ cũng không từ chối, mà thoáng điều
chỉnh tư thế một chút, che tay hắn phía sau lưng.
Hàn Phỉ cứ như
vậy vừa hưởng thụ Tần Triệt phục vụ, vừa nhìn Lâm Đình Tư phối nước
thuốc, hoàn toàn là dáng vẻ của một chưởng quỹ có bản lĩnh.
Lâm Đình Tư nhìn nước thuốc trong bát, ngửi ngửi, sau đó kinh hỉ nói: "Thành công rồi! Lần này rốt cục cũng thành công!"
Hai mắt Mộc Miểu Miểu cũng phát sáng, nói: "Thật à! Chúng ta mau đến thử xem hiệu quả đi!"
Lâm Đình Tư liếc mắt nhìn một đống dược tài, nói: "Vậy chúng ta trồng thảo dược gì bây giờ?"
Hàn Phỉ lại thoải mái nói: "Rễ cỏ Bản Lam đi, thử này có chu kì sinh trưởng ngắn nhất."
Lâm Đình Tư do dự một chút, nói: "Nhưng cỏ Bản Lam không khỏi quá.."
Hàn Phỉ nói tiếp một câu: "Quá bình thường đúng không?"
Mộc Miểu Miểu cũng tán thành nói: "Đúng vậy, tác dụng của rễ Bản Lam là
thanh nhiệt giải độc, có thể xem như một loại thảo dược dân gian thường
gặp nhất, trồng cái này sẽ không.."
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Đề mục có quy định giống thảo dược sao?"
Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư lắc đầu.
Hàn Phỉ lại nói: "Nếu không, như vậy các ngươi còn lo lắng cái gì? Trong
thời gian ngắn, trồng ra thảo dược có dược hiệu tốt nhất mới là tiêu
chuẩn phán xét, mất công lo lắng thảo dược có danh quý hay không, chi
bằng đem tinh lực nghĩ xem làm sao để thảo dược nhanh chóng khỏe mạnh
trưởng thành thì hơn."
Hai người bị thuyết phục, quyết định gieo rễ cỏ Bản Lam, sau đó đổ nước thuốc vào, còn lại, liền xem ý trời thôi.
Nhưng bọn họ cũng không cao hứng được bao lâu, vài tiếng bước chân đã truyền
từ ngoài cửa vào, lập tức lay tỉnh họ, Tần Triệt đứng dậy, ánh mắt nhìn
về phía cửa, tựa hồ xuyên thấu cửa gỗ nhìn thấy bên ngoài.
"Trốn đi." Hắn trầm mặc tung ra ba chữ.
Sắc mặt Hàn Phỉ cũng thoáng thay đổi, có điều rất nhanh nàng lại trấn
định lại, nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi, xem khách nhân đến là ai."
Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư kinh ngạc nói: "Khách nhân?"
Người có thể đến chỗ rách nát này thì còn là ai vào đây nữa?
Bốn người đi ra ngoài cửa, quả thật không sai, đã nhìn thấy vài người đi
tới, những người kia đều ăn mặc hoa lệ, không hề giống như người bình
thường.
Sau khi thấy bọn họ đi ra, một người trong đó đứng ra, nói: "Chính các ngươi đã mua tất cả cỏ Duyên Niên?"
Lâm Đình Tư lập tức liền đoán được mục đích của họ, cũng hiểu ra những lời Hàn Phỉ nói trước đó là có ý gì!
Hàn Phỉ cười nói: "Đúng, cỏ duyên niên cỏ đang ở chỗ chúng ta."
Người kia lại nói: "Ngươi mua nhiều cỏ duyên niên như vậy mà không dung đến, tốt nhất là lấy ra một ít đi."
Hàn Phỉ ngăn Lâm Đình Tư muốn nói, lên tiêng: "Thảo dược nằm trong tay
chúng ta, thái độ cầu người của các hạ như vậy hình như là không tốt lắm đâu."
Người kia xem thường bĩu môi, nói: "Vậy chúng ta mua lại của các ngươi, lấy tất cả số cỏ còn lại ra đi."
Ý cười nơi khóe miệng Hàn Phỉ càng sâu, nói: "Thì ra là mua, vậy thì đây
là một cuộc mua bán, ta có thể cung cấp cỏ duyên niên, nhưng các ngươi
cũng cần đánh đổi một số thứ."
Người kia lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới người mù này vẫn bình tĩnh nói chuyện như thế,
hình như còn định bàn chuyện làm ăn nữa thì phải.
"Ta không muốn phí lời với các ngươi, mau giao cỏ duyên niên ra đây! Chúng ta trả cao gấp mười lần!"
Lâm Đình Tư nuốt nước miếng, gấp mười lần a! Đây chính là rất nhiều tiền!
Nhưng, Hàn Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Không đủ."
"Này, tên mù kia! Ngươi đừng có quá tham lam!"
Vừa dứt lời, ánh mắt Tần Triệt tối sầm lại, một hòn đá từ kẽ ngón tay bay
ra, trực tiếp đánh vào trên miệng người kia, nhất thời một tiếng hét
thảm vang lên, người kia đau đớn che miệng, một mảng lớn máu từ trên
miệng hắn chảy ra.
"Ngươi!"
Đồng bạn đứng sau kẻ đó vô cùng khiếp sợ, lập tức liền lấy ra vũ khí, tư thế sẵn sàng đón địch nhìn mấy người Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ đè tayTần Triệt lại, nói: "Giao cho ta."
Tần Triệt sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, cũng không ra tay nữa.
Người bị đánh trúng miệng kia đã được khiêng xuống đi, lần này, một người
thông minh cơ trí hơn tiến lên, nói: "Cô nương, bình tĩnh đừng nóng,
chúng ta có thể từ từ nói chuyện, dù gì ngươi giữ số cỏ duyên niên còn
lại kia cũng không có bất kỳ tác dụng gì, vì sao không lấy ra?"
Hàn Phỉ cười nhạo một tiếng, nói: "Sao lại không có bất kỳ tác dụng gì?
Tăng cường rất nhiều đối thủ cạnh tranh, đây chính là bất lợi đối với
chúng ta!"
"Có vẻ, cô nương tựa hồ đã biết rõ làm sao có thể phá giải nan đề này?"
Hàn Phỉ lắc đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT