Tần Triệt rốt cục mở miệng, nói: "Hoàng huynh."

Tần Uyên mỉm cười nói: "Tam đệ, một tiếng này hoàng huynh khiến ta đặc biệt hoài niệm."

Khuôn mặt Tần Triệt không hề có cảm xúc, đưa tay chỉ một phương hướng.

Tần Uyên không hiểu được, người này chỉ đi đâu thế?

"Tam đệ, ngươi chỉ vào nơi đó làm cái gì?"

Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Bên kia là khu vực Hoàng gia, hoàng huynh có thể chờ đợi ở chỗ đó, không cần trực tiếp tới đây."

Tần Uyên: "..."

Hàn Phỉ thật sự nhịn không được, phì một tiếng bật cười. Đây không phải là nói cho người khác biết, ngươi là khách mời, khu của khách mời ở đó, ngươi không cần tự mình tới đây chúc mừng sao!

Tần Uyên làm sao có thể không hiểu ý này, hắn suýt nữa tức điên, cảm giác tôn nghiêm của mình cũng bị dẫm nát dưới chân, điều này làm sắc mặthắn lập tức đen sì, chẳng khác nào đáy nồi, ánh mắt nhìn Tần Triệt không thể khắc chế mà mang theo sát ý, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tam đệ nói như vậy thực khiến hoàng huynh vô cùng thất vọng, Phụ hoàng tạ thế, ta tới để tưởng niệm, ngươi lại đối xử với ta như vậy, cũng không thể chờ đợi được mà tổ chức đại điển kế vị, ngươi có để Phụ hoàng ở trong mắt không?"

Tần Uyên lấy Tần Hoàng đã chết ra để nói, nỗ lực chụp lên đầu Tần Triệt tội danh bất nhân bất nghĩa.

Tần Triệt vẫn vô cùng bình tĩnh, điều này khiến Hàn Phỉ cảm thấy hơi kỳ quái, đồng thời cũng chờ mong hắn sẽ đáp trả như thế nào.

Quả nhiên, Tần Triệt vẫn dùng ngữ khí bằng phẳng nói: "Hoàng lăng của Phụ hoàng đã xây xong, ba ngày trước đã nhập táng, ngươi không đến kịp."



Tâm ý chuyển ngoặt, ngươi mới là một đứa con bất hiếu, ngay cả liền Tang Lễ của Phụ hoàng cũng không đến.

Tần Uyên lần nữa bị tức đến đau gan, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Tần Triệt trước đây vẫn luôn như cái hũ nút mà miệng lưỡi cũng có lúc bén nhọn như thế, hắn cũng không thèm vòng vo với Tần Triệt nữa, nói thẳng: "Ta không tin Phụ hoàng sẽ trao hoàng vị cho ngươi."

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên. Ngay cả Hàn Phỉ cũng lạnh mặt. Đây không phải là nói rõ hắn không thừa nhận thân phận kế thừa của Tần Triệt sao. Văn võ bá quan cũng bắt đầu khẩn trương lên, Nhị Hoàng Tử Tần Uyên trở về vào lúc này, nếu nói là đơn thuần không có suy nghĩ khác thì chẳng có ai tin. Nhất là ở thời điểm nhạy cảm như vậy!

Các binhh sĩ đứng xung quanh Tần Triệt cũng bắt đầu khẩn trương, bọn họ dùng ánh mắt phòng bị nhìn Tần Uyên, xiết chặt vũ khí trong tay mình, bất cứ lúc nào cũng nguyện ý vì Vương gia của họ mà xông pha chiến đấu.

Tần Uyên không để những binh sĩ này vào trong mắt chút nào, hắn dám trở về, tất nhiên là yên tâm có chỗ dựa vững chắc, binh sĩ của hắn sớm đã làm tốt chuẩn bị, nhưn hắn vẫn hi vọng, có thể giải quyết mà không cần dùng vũ lực, dù sao tổn hại rất lớn, đối với việc hắn tiếp nhận giang sơn này cũng bất lợi. Đúng vậy, trong đầu Tần Uyên đã nghĩ kỹ tiếp nhận giang sơn.

"Tam đệ, lúc còn sống Phụ hoàng cũng không có bất kỳ ý tứ nào là muốn truyền ngôi cho ngươi, hiện tại ngươi kế vị thật sự có chút không thích hợp, bây giờ ta đã trở về, ngươi liền có thể hòa hoãn một hồi, hoàng huynh đáp ứng ngươi, ngày sau ngươi có thể tiêu dao."

Đây coi như là một loại thu mua biến tướng, mà yêu cầu tự nhiên là nhường ra hoàng vị.

Tần Triệt dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn hắn, cũng không muốn tiếp lời, trực tiếp kéo cổ tay Hàn Phỉ đang đứng bên cạnh như đang xem kịch vui, sau đó hai người đi lên.

Lưu lại một mình Tần Uyên đứng trơ tại chỗ, sắc mặt trầm xuống, hướng về phía bóng lưng họ nói: "Tam đệ, ngươi thật muốn lựa chọn như thế sao?"

Đáp lại Tần Uyên, chỉ là bóng lưng hai người đã đi xa. Tần Uyên cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên, đột nhiên vung xuống. Đây là một cái ám hiệu, nghĩa là muốn thủ hạ hắn bố trí ở trong các góc tối tiến hành theo kế hoạch đã định -- công thành.

Ánh mắt Hàn Phỉ xéo qua, nhìn thấy hắn vung tay xuống, trong lòng co rút, đang muốn nói gì đó, đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Uyên, sau đó lại vung tay thêm mấy lần, sắc mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin, giống như không hiểu.



Hàn Phỉ thấy không xảy ra chuyện gì lập tức liền hiểu được, nhìn về phía Tần Triệt, nói: "Có phải chàng đã làm cái gì rồi đúng không?"

Tần Triệt nhìn thẳng phía trước, trực tiếp lôi Hàn Phỉ lên đài cao, còn quay sang gật đầu với Tuệ Minh đại sư, Tuệ Minh đại sư thoáng kinh ngạc một hồi, cũng không hề nói gì, cười cười ôn hòa với Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ choáng váng, lôi tay Tần Triệt, hạ giọng nói: "Chàng điên rồi! Chàng sẽ không thật sự muốn ta làm hoàng hậu đấy chứ?"

Tần Triệt không nói gì, mà cầm lất một cây đuốc, tiến đến gần hỏa lò đốt cháy, sau đó giơ cây đuốc đang cháy hừng hực lên cao, ném một cái chuẩn xác không một chút sai sót vào đống lửa trại trên đài, trong nháy mắt, ngọn lửa bay lên, thế lửa mạnh mẽ, hấp dẫn ánh mắt cảu tất cả mọi người. Tần Triệt trực tiếp tiến hành nghi thức tế trời.

Lúc hỏa diễm càng ngày càng mãnh liệt, khói báo tin xông thẳng lên trời, Hàn Phỉ nhìn thấy, bầu trời vốn sáng sủa bắt đầu tràn ngập mây đen, mây đen cuồn cuộn, giống như sắp nổi lên bão táp vậy, toàn bộ thiên không bị ép xuống rất thấp, rõ ràng vừa rồi bầu trời rất trong trẻo, nhưng trong nháy mắt đã biến đổi, biến hóa này quá mức bất ngờ, làm dân chúng nổ tung. Tuệ Minh đại sư lại càng nhíu mày thật sâu, một loại linh cảm không tốt lắm xông lên đầu. Tình hình này ở nghi thức tế thiên trước đây chưa bao giờ xảy ra, mà cái này, cũng mang ý nghĩa không rõ.

Dân chúng nghị luận sôi nổi, mỗi một người đều lộ ra vẻ mặt khó coi, một Hoàng đế không được ông trời xem trọng làm sao bọn họ làm tin tưởng có thể bảo vệ giang sơn thái bình. Tuệ Minh đại sư lấy ra phật trần, vung lên, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, tựa hồ đang cật lực ngăn cản cảnh tưởng đang phát sinh ngày hôm nay, đột nhiên, một tiếng tiếng sấm ầm ầm nổ tung, nương theo đó là từng tiếng thét chói tai, dân chúng bị hù dọa bắt đầu chạy trốn tứ phía, tràng diện trong nháy mắt hỗn loạn.

Tâm tình Tần Uyên vốn gay go, khi nhìn thấy tình cảnh này lập tức vui sướng lên. Tần Triệt càng không được như ý, hắn lại càng hưng phấn, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc binh sĩ hắn bố trí vì sao hiện tại một chút phản ứng cũng đều không có. Tần Uyên không biết, nhân thủ hắn đã chuẩn bị kỹ càng, giờ khắc này toàn bộ đã nằm trên đất, không còn hơi thở.

Lúc tiếng sấm ầm ầm liên tiếp không ngừng vang lên, dân chúng càng ngày càng bất an, không biết có ai bắt đầu nói, đây là, đây là ông trời đang nổi giận, Tân Đế vương của họ không được ông trời thừa nhận, càng ngày càng nhiều người tin câu nói này.

Hàn Phỉ nhìn phía dưới hỗn loạn, lại nhìn mây đen vần vũ trên trời, nhíu mày thật sâu.

Hàn Phỉ ngẫm lại, cuối cùng vẫn lựa chọn gọi hệ thống vẫn đang say giấc nồng.

"Đào Bảo! Đào Bảo! Tỉnh lại đi, ta cần ngươi trợ giúp!"

Trong đầu không hề xuất hiện thanh âm quen thuộc kia. Hàn Phỉ thoáng nghi hoặc, hô hoán thêm mấy lần, nhưng vẫn không có tiếng trả lời, trong lòng nàng nặng nề, từ bỏ tìm kiếm hệ thống trợ giúp, ngược lại nghĩ đến một vấn đề, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Triệt, nói: "Tây Bắc hiện tại đang bị khô hạn đứng không? Là hạn hán?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play