Hàn Phỉ nhìn Tần Triệt đứng trước mặt một thân hoàng bào màu đen, nàng lại có chút không cách nào nhìn thẳng. Các binh sĩ cũng hận không thể đem con ngươi đính vào trên người Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, tựa hồ họ còn đang mong đợi chuyện gì đó xảy ra.
Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, cảm thấy thật sự bất đắc dĩ với vẻ mặt cùng ánh mắt của những binh sĩ này, ngay lúc nàng muốn nói gì đó với Tần Triệt, hắc sa trên mặt nàng đột nhiên bị xốc lên, cả khuôn mặt cũng bại lộ trước mắt mọi người. Một trận tiếng hít vào một ngụm khí lạnh vang lên. Dân chúng cũng há hốc mồm nhìn, tưởng mình bị ảo giác, nếu không làm sao có thể nhìn thấy tiên nữ hạ phàm như thế a. Nếu như không phải là tiên nữ, nhân gian sao có thể có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành bậc ấy.
Các binh sĩ cũng không nhịn được ưỡn ngực, giống như hết sức hài lòng với vẻ thán phục của dân chúng, rất có cảm giác tự hào. Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là Hàn cô nương của họ, không chỉ tướng mạo xinh đẹp như hoa, còn anh dũng thiện chiến, trên đời này người duy nhất xứng đáng với Vương gia chiến thần của họ, chỉ có thể là Hàn cô nương mà thôi!
Hàn Phỉ không dự liệu được Tần Triệt lại đột nhiên tháo hắc sa của mình xuống, liền có chút tức giận, đang muốn nghiêm mặt, liền đối diện với ánh mắt chăm chú của Tần Triệt. Đó là một loại ánh mắt.. Hàn Phỉ rất khó diễn đạt, tựa như thuần túy, thuần túy đến mức trong mắt hắn giờ khắc này chỉ có mình nàng, vạn vật xung quanh dường như đều không thể lọt vào mắt hắn. Lúc Hàn Phỉ bị ánh mắt như vậy nhìn, liền, liền, liền không nhịn được nhẹ dạ.. Cuối cùng, không thể tức giận được nữa, Hàn Phỉ có chút nhận mệnh, thái độ cũng từ khó chịu biến thành ngây ngẩn.
Vừa vặn, bởi vì dung mạo của nàng và vấn đề liên quan đến hoàng hậu, thành công dời đi lực chú ý của dân chúng, hiện tại không còn nhiều người còn nhớ vừa rồi đang tranh luận cái gì, mỗi một người đều trợn mắt lên nhìn Hàn Phỉ.
Trong tay Tần Triệt còn cầm hắc sa, thần sắc hắn chăm chú, trên ngũ quan anh tuấn đều có một vẻ bướng bỉnh khó nói, môi mỏng khẽ mở, Tần Triệt quay về phía Hàn Phỉ nói rõ từng chữ: "Gả cho ta, thiên hạ thương sinh là sính lễ, giang sơn trời đất chứng nhân, một đời này, chỉ yêu mình nàng, sinh tử bên nhau, như Tử Du nói, cùng người nắm tay đến bạc đầu giai lão."
Lời vừa nói ra, cả quảng trường đều giật mình. Tất cả mọi người nín hơi nhìn Tần Triệt cùng Hàn Phỉ, ngay cả hô hấp cũng vô thức thả nhẹ hơn, có không ít cô nương trẻ tuổi trang phục lộng lẫy lại càng trực tiếp đỏ mắt, mỗi một người đều không nhịn được bị lời nói thâm tình của Tần Vương đánh động. Thế gian này hiếm có nhất không phải là câu nói đó sao? Một nam nhân bình thường còn không làm được, chứ nói gì là một đế vương, nhưng, Tần Vương lại có thể tình nguyện cho một người phụ nữ khác một lời hứa như thế, điều này sao có thể không khiến người ta cảm động chứ, họ thậm chí cũng hận bản thân không phải là Hàn Phỉ, vĩnh viên khắc ghi giây phút cảm động này.
Hàn Phỉ nghe câu nói này, nói trong lòng không có bất kỳ gợn sóng nào là giả. Vẻ mặt nàng hốt hoảng trong nháy mắt, phảng phất nhớ lại ngàn năm trước, hắn cũng đã từng nói với nàng như thế.
"Bệ hạ, một đời này, ta Hàn Linh nguyện đối với người không rời không bỏ, giúp đỡ lẫn nhau, dù cái chết cũng không thể chia tách hai ta, sống chết có nhau vĩnh viễn không bao giờ chia cách."
Mà cũng hệt như câu nói kia, hắn làm bạn bên cạnh nàng ròng rã tám năm. Trong tám năm này, hắn quả thực làm được, không rời không bỏ, thậm chí đồng ý dùng tính mạng ngăn trước mặt nàng. Hàn Phỉ không nhịn được đưa tay che mắt, che lại đồ đằng đột nhiên xuất hiện trong đồng tử. Đồ đằng của nàng đang nóng lên, làm toàn bộ viền mắt cũng bắt đầu nóng, Hàn Phỉ biết đây là vì tâm tình nàng tăng vọt quá mức, đồ đằng này cùng một loại với dấu hiệu trên mặt Tần Triệt, đây là năm đó, bọn họ ở trong miếu Nguyệt Lão ưng thuận lập khế ước. Dấu vết khế ước này làm cho họ dù có trải qua mấy đời luân hồi, cuối cùng cũng sẽ gặp lại, hoặc sớm hoặc muộn.
Cổ họng Hàn Phỉ đau xót, giọng nói, vì thế, vốn bình tĩnh cũng màng theo một tia oan ức.
Nàng nói: "Chàng xác định?"
Tần Triệt mỉm cười, khí thế trên người cũng nhu hòa hạ xuống: "Đúng."
Hàn Phỉ hít hít mũi, đang muốn mở miệng, cách đó không xa truyền đến một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Tam đệ, vào lúc này mà còn bận tâm nhi nữ tình trường, ngươi sợ là không thích hợp ngồi vào vị trí kia đi."
Hàn Phỉ cùng Tần Triệt cùng nhìn về một hướng, biểu hiện cũng từ động tình biến thành cảnh giác.
Từ trong đám đông bị tách ra một con đường, một bóng người quen biết chậm rãi xuyên qua đoàn người xuất hiện ở trước mặt mọi người, Hàn Phỉ gần như lập tức phản ứng lại, nói: "Tần Uyên?"
Người tới chính là Tần Uyên mất tích đã lâu. Giờ khắc này, Tần Uyên mặc một thân áo vàng hoa mỹ, đầu đội mũ ngọc, nhìn qua khá có uy nghiêm, Hàn Phỉ còn cảm thấy bộ quần áo này giống như là phỏng chế Hoàng Bào, xuất hiện vào lúc này có vẻ hơi cố ý.
Tần Uyên xuất hiện trực tiếp khiến tình thế trở nên căng thẳng hơn, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía Tần Uyên, bắt đầu khe khẽ bàn luận, ngay cả văn võ bá quan cũng không nhịn được châu đầu ghé tai, nghị luận việc Nhị Hoàng Tử điện hạ biến mất đã lâu làm sao lại xuất hiện vào lúc này. Còn có một vài quan lại đem tiền đặt cược trên người Nhị Hoàng Tử Tần Uyên cũng không nhịn được lộ ra vẻ hưng phấn, đối với bọn họ mà nói, Nhị Hoàng Tử leo lên hoàng vị đối với bản gia của họ là cực kỳ hữu dụng. Mà những người vốn theo phe cánh của Đại Hoàng Tử Tần Mục thì lại hi vọng đại điện kế vị của Tần Triệt không nên xuất hiện bất kỳ bất ngờ nào, dù sao cũng cùng là cừu địch, còn không bằng để một người không có bối cảnh lớn đảm đương chức vị Hoàng Đế. Nói chung, tâm tư mọi người bắt đầu hoạt lạc.
Ánh mắt Tần Uyên rơi vào trên người Tần Triệt trên thân, nhìn trên người hắn một bộ Hoàng Bào màu đen, ánh mắt hắn lóe lên một tia Ám Quang, nói: "Tam đệ, một thân xiêm y này của ngươi ngược lại là không thể tôn lên thân phận của ngươi a, hoàng huynh đưa cho ngươi một bộ khác, sao nào?"
Đối với một người có tâm ý đoạt vị còn ăn nói uyển chuyển như vậy, Hàn Phỉ thật không có gì để nói, làm người không thể thẳng thắn hơn một chút sao? Phải ít một chút thủ đoạn, nhiều một chút chân thành a!
Bất luận trong lòng Hàn Phỉ nhổ nước bọt ra sao, thì trên mặt, nàng vẫn đảm nhiệm là một bình hoa xinh đẹp mỹ lệ. Tần Uyên tất nhiên là chú ý tới một mỹ nhân như Hàn Phỉ, hắn phải thừa nhận, đây quả thật là nữ nhân xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua, khí chất của nàng cũng khiến nam nhân phải động tâm, nhưng có một thứ còn có sức mê hoặc hơn người con gái trước mắt này, là hoàng vị! Còn mỹ nhân? Giang sơn đã có, thì mỹ nhân còn thiếu sao?
Nhưng làm Tần Uyên ngạc nhiên là dung mạo của tam đệ, hắn đã từng phỏng đoán gương mặt của Tần Triệt dưới tấm mặt nạ ra sao, nhưng có đoán thế nào, hắn cũng không thể ngờ được.. Tần Uyên sẽ không thừa nhận Tần Triệt lớn lên dễ nhìn hơn mình.
Tần Uyên thu lại tâm tư, dưới sự mở đường của hộ vệ, chậm rãi đến gần Tần Triệt, nói: "Tam đệ, đã lâu không gặp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT