Mà toàn bộ bảo tàng của Hạ Hầu đều đang nằm trong tay Hàn Phỉ, đúng vậy, trong tay. Khi nàng hoàn chỉnh kế thừa ký ức, liền có thể thu trọn bảo tàng vào trong tay, nói một cách đơn giản, cái này giống như một không gian ẩn hình, mà bảo tàng Hạ Hầu nằm ngay bên trong không gian này, mà đây là năng lực ngàn năm trước nàng thu được, cũng là khả năng tối đã nang trao đổi được cùng tổng hệ thống, ở lúc kế thừa ký ức, năng lực này cũng một lần nữa được kích hoạt.
Ngay cả Đào Bảo cũng vô cùng cảm thán cùng hiếu kì, cảm thấy vận khí của kí chủ quả là nghịch thiên, vừa đoạt được bảo tàng lại vừa có được năng lực, Hàn Phỉ cũng không để lộ ra chút dấu vết nào của việc khôi phục ký ức, thậm chí còn thỉnh thoảng giả ngu lừa gạt. Cũng may có được vật tư của Hạ Hầu bảo tàng, bằng không, nhân số tử vong chỉ sợ còn lớn hơn nhiều, nhưng dù cho có Hạ Hầu bảo tàng, dược tài cũng chỉ là vật chết, bọn họ cần đại phu còn sống sờ sờ kia.
Hàn Phỉ nhắm mắt, nghĩ tới pháo hoa ba ngày trước nàng thả ra, trong lúc nhất thời, trong lòng có chút chìm xuống.
Nàng đứng lên, nói: "Ghi chép lại danh tính cùng gia thế của hắn. Ngày sau khải hoàn hồi triều, tất sẽ hậu táng, dàn xếp tốt cho người nhà hắn."
Các binh sĩ thay đổi sắc mặt, đây cũng không phải là người thứ nhất như vậy, hầu như mỗi một binh lính chết đi, hoặc ở trên chiến trường, hoặc ở nơi chữa bệnh, đều sẽ được ghi chép lại rõ ràng, khắc lên một tấm bia đá lớn, mà tấm bia đá kia hiện tại đã bị khắc đầy tên, phía dưới mỗi một cái tên còn viết chi tiết tin tức của binh sĩ chết đi, đến từ nơi nào, năm nay bao nhiêu tuổi, cùng với, thời gian vì đất nước dâng ra tính mạng.
Đây là bia đá Hàn Phỉ đã cho người chuẩn bị lúc trở lại trận doanh, mỗi ngày, số tên người phía trên đều tăng lên, càng khiến người ta bất đắc dĩ không phải là bọn họ chết trên chiến trường, mà là chết do thương tích không thể cứu. Ngay cả các binh sĩ tới lui đều sẽ dừng lại, nghỉ chân trước tấm bia đá cực lớn kia trầm mặc một lúc, sau đó chua xót tiếp tục huấn luyện, bọn họ là binh lính, dù cho đồng đội có chết, bọn họ cũng không thể buông lỏng, không có ai biết, lần sau địch nhân sẽ đến vào lúc nào.
Trận chiến của bọn họ với Vân Hỏa đã sớm truyền khắp đại lục, tất cả mọi người đều ồ lên thán phục, không nghĩ tới đế vương trẻ tuổi của Vân Hỏa sẽ trả giá lớn như vậy tiến hành tiêu diệt Tần gia quân. Nhưng, càng thán phục là, dù cho Vân Hỏa trả đại giới, nhưng vẫn bị Tần gia quân đánh trả thành công. Trận chiến này, không tính là Vân Hỏa thắng lợi, cũng không tính Tần gia quân vinh diệu, thật là một trận chiến không hiểu ra sao. Không có nguyên do bắt đầu, không có tin tức kết thúc.
Trong lúc này xảy ra chuyện gì, quá nhiều tin tức không có truyền tới, nhưng người nghe thấy một cái xưng hô thần kì -- Hàn cô nương. Chỉ vì, thám tử mà các quốc gia bố trí tại chiến trường đã nghe thấy tiếng gào thét đinh tai nhức óc, có Vương gia, có Hàn cô nương, đó là một người có thể sánh ngang cùng chiến thần Tần Vương. Tất cả mọi người đều ra sức tra thông tin về người gọi là Hàn cô nương kia, dẫn tới sự tình năm đó được đào bới ra. Chuyện liên quan đến Tần Vương cùng Yêu Nữ Hàn Phỉ đã từng truyền khắp toàn quốc Hàn Linh, càng ngày càng nhiều người khẳng định, Hàn cô nương này chính là Yêu Nữ năm đó. Chỉ sợ cũng chỉ có Yêu Nữ mới có thể khiến Tần gia quân sắp diệt vong tìm được đường sống trong chỗ chết.
Càng ngày càng có nhiều lời đồn đãi truyền ra, càng nhiều suy đoán lại càng khiến câu chuyện tranh quyền đoạt vị của Hàn Linh nóng lên, nhất là Yên Phi vẫn chưởng quản chính quyền đã mất tích rất lâu, tung tích không rõ, khiến triều đình vốn đã không vững vàng lập tức liền đối mặt với sự tan vỡ. Thậm chí, còn xuất hiện chuyện bức Tân Hoàng thoái vị.
Đại Hoàng Tử Tần Mục trực tiếp mang nhân mã tới, xông vào trong cung, muốn thừa dịp Nhị Hoàng Tử Tần Uyên không ở đó đoạt được hoàng vị. Nhưng lúc Tần Mục công phá thành công Chính Dương Điện, đã bị đội Hộ Vệ Đội được cuẩn bị từ trước ngăn cản, lần đầu vội vã bức vua thoái vị cứ như vậy liền thất bại, mà Đại Hoàng Tử Tần Mục lại càng trực tiếp bốc hơi khỏi thế gian, mang theo nhân thủ rời khỏi hoàng thành, động tác này khiến Tân Hoàng còn nằm trên giường bệnh tức giận tới mức tỉnh lại, liều chút sinh mệnh cuối cùng hạ lệnh tập nã Đại Hoàng Tử Tần Mục, đem xử tử.
Trong lúc nhất thời, thiên hạ ồ lên. Vô số người đều vì Đại Hoàng Tử mà cảm thấy không đáng, hắn quá gấp, nếu có thể chờ thêm một chút thời gian, dù sao thân thể Tần Hoàng cũng không thể chống đỡ bao lâu nữa, nhưng một mực hắn chỉ vì cái trước mắt, dẫn đến bản thân triệt để vô duyên với hoàng vị. Mà sau khi hạ lệnh tập nã, Tần Hoàng lại ban bố một mệnh lệnh khác, triệu kiến chiến thần Tần Triệt đang trấn thủ biên cương trở về.
Mà khi Hàn Phỉ cầm trong tay thánh chỉ triệu kiến này, sắc mặt nàng trở nên âm trầm. Vào lúc này triệu kiến Tần Triệt trở lại, triều đình kia đã sớm giống như một bãi nước bùn, tùy tiện trở lại như thế, ấn theo binh lực gầy yếu hiện tại của bọn họ, nhất định sẽ bị triệt để áp chế. Hàn Phỉ nghĩ hậu quả bết bát nhất, chính là binh quyền bị thu về. Nhánh quân đội trong tay Tần Triệt này, chỉ cần người tinh tường liền có thể biết rõ giá trị lớn bao nhiêu, dù cho lần này nhân số thương vong đông đảo, nhưng người còn sống sót cũng không ít, mà những người này mới là quý giá nhất, bọn họ trải qua từng trận chiến, hoàn toàn là lấy chiến dưỡng chiến, những binh sĩ này có tố chất cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói, những người này có thể lấy một địch mười tân binh, nhưng giá trị của bọn họ càng cao ở chỗ.. Trận pháp. Đúng vậy, là trận pháp. Trận pháp bài binh bố trận là thực lực cực kỳ mạnh mẽ, loại thực lực này không phải là tân binh có thể làm được, phải là lão binh mới có thể triển khải, mà trận pháp đối với chiến tranh mà nói là nhân tố mang tính then chốt. Một trận pháp cao minh đủ để chống lại một đội quân cường đại. Đây cũng là lí do vì sao Tần gia quân lúc đối mặt với chiến thuật biển người của Vân Hỏa vẫn còn có thể còn sót. Quân đội như vậy, quả thực là bảo vật vô giá, cũng là bảo vật mà vô số người dòm ngó.
Hàn Phỉ nắm chặt thánh chỉ, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí. Mặc kệ quân quyền có thể bị thu hồi hay không, chính yếu nhất là Tần Triệt vẫn chưa tỉnh lại. Sau khia trải qua một cuộc phẫu thuật Ngoại Khoa, Tần Triệt vẫn chưa thức tỉnh. Mà lần hôn mê này, đã ròng rã 7 ngày! Nếu không phải khí tức của hắn vẫn vững vàng, vết thương đang thong thả khép lại, Hàn Phỉ suýt chút nữa cũng tan vỡ, nàng đã tìm khắp trong sách thuốc cũng không tìm được nguyên nhân Tần Triệt hôn mê bất tỉnh. Hàn Phỉ mỗi ngày đều tự nói với mình không thể hoang mang, không thể tan vỡ, nàng còn cần giúp hắn bảo vệ đội quân này, mỗi ngày trôi qua nàng đều bận tới mờ mịt, nỗ lực cứu chữa người, nhưng số người chết đi trên tay nàng cũng rất nhiều. Nàng là người, không phải là thần thánh, dù cho nàng đã từng là thần nữ, thì cũng chỉ là một cách gọi của người đời mà thôi, nàng không thể cứu tất cả mọi người từ cõi chết trở về, ngay cả Tần Triệt, nàng cũng đều không thể làm hắn tỉnh lại.
Trên thánh chỉ yêu cầu thời gian là trong vòng nửa tháng, từ nơi này đến Đế đô cần 10 ngày, vậy có nghĩa là bọn họ chỉ còn dư lại năm ngày thu chỉnh, mà Tần Triệt, trong vòng năm ngày cũng nhất định phải tỉnh lại. Hàn Phỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng, thân thể vốn mệt mỏi đến cực điểm rốt cục phát sinh kháng nghị. Nàng ngã xuống, hôn mê bên cạnh Tần Triệt, trên dung nhan tú lệ toàn bộ là mệt mỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT