Lời này vừa nói ra, các binh lính cũng bắt đầu bận túi bụi, bọn họ giống như tìm được trụ cột tinh thần, biêu hiện vốn hoảng loạn cũng trấn định lại.
Có một phó tướng không nhịn được đứng ra cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hàn cô nương, Vương, Vương gia thế nào?"
Các binh sĩ đang bận rộn cũng đều dừng lại, tất cả mọi người căng thẳng nhìn Hàn Phỉ, chỉ lo từ trong miệng nàng nghe thấy tin tức gì không tốt.
Không khiến người ta thất vọng, Hàn Phỉ dùng ngữ khí khẳng định nói: "Vương gia sẽ không sao, ta bảo đảm!"
Trên thực tế, Hàn Phỉ không thể bảo đảm. Hiện tại dù trạng thái của Tần Triệt đã ổn định lại, nhưng nếu tối nay bắt đầu sốt cao, vậy chắc chắn vô cùng nghiêm trọng. Nhưng, cái này không thể nói cho bọn họ biết. Tần Triệt chính là tín ngưỡng tinh thần của bọn họ, mà tín ngưỡng này đại diện cho quân tâm, một khi Tần Triệt xảy ra vấn đề gì, toàn bộ quân đội sẽ gặp sự cố, cái này giống như một cỗ máy cực lớn đang vận hành, mà bây giờ, hạch tâm của nó đang gặp sự cố, nàng chỉ là một người thợ sửa chữa, liều mạng cứu chữa, duy trì cho toàn bộ cỗ máy vận chuyển.
Quả nhiên, khi mọi người nghe thấy Hàn Phỉ đảm bảo chắc chắn như thế, trái tim vốn một mực treo cao cũng chậm rãi buông ra. Hàn cô nương lợi hại như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện gì, không có cái gì là Hàn cô nương không thể cứu trở về! Đúng! Hàn cô nương chính là thần y! Ánh mắt mọi người hướng về Hàn Phỉ chứa đầy vẻ cảm kích, bọn họ yên lặng bắt đầu theo lời dặn dò của Hàn Phỉ, tháo dỡ những lều vãi không cần dùng tới, di chuyển đến phạm vi lều vải chữa bệnh, khi tất cả người được chỉ huy bài bản, hiệu suất làm việc nhanh chóng tăng lên, hầu như không mất bao nhiêu thời gian đã dựng xong lều vải, cũng chuyển thương bệnh binh qua đó.
Hàn Phỉ tiếp tục hạ lệnh mọi người vệ sinh toàn bộ phạm vi chữa bệnh, dù nơi này phương pháp trừ độc rất không thuần thục, nhưng đây đã là phương pháp dễ làm nhất mà Hàn Phỉ có thể nghĩ đến rồi. Lúc sau, không khí của toàn bộ phạm vi chữa bệnh đã được lưu thông, các binh sĩ cũng không ngừng đun nước nóng, lúc xử lý vết thương nhất định phải sử dụng, mọi dụng cụ sử dụng đều phải nghiêm ngặt dùng nước sôi luộc qua mới có thể tiến hành sử dụng. Dưới một loạt hành động khiến mọi người không hiểu ra sao, mọi việc cứ như vậy được an bài xong xuôi, dù cho mọi người không hiểu tại sao Hàn cô nương lại làm nhiều chuyện phiền toái như vậy, nhưng từ tín nhiệm tuyệt đối với Hàn cô nương, không có một ai thắc mắc hay phản kháng. Rất nhanh, hành động này của Hàn Phỉ thể hiện hiệu quả hết sức rõ ràng, các thương binh nằm ở nơi chữa bệnh có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, mũi được hít thở bầu không khí tươi mát, không còn vẩn đục khó chịu như trước nữa, thậm chí bởi vì Hàn Phỉ yêu cầu, mỗi người cũng tạo thành thói quen rửa tay, điều này sẽ giúp khả năng vết thương khép miệng sẽ cao hơn rất nhiều.
Lúc này, đã không còn một ai hoài nghi Hàn cô nương làm ra những cử động này là vô dụng nữa, ngược lại càng thêm tích cực quán triệt, từ lúc mới bắt đầu bất đắc dĩ rửa tay, nhưng hiện tại chỉ cần vừa có thời gian liền đi tẩy rửa, chuyển biến như vậy là tương đối lớn, dù sao những binh lính này trước đây đều là một đám đại lão gia, luôn cảm thấy chú ý vệ sinh như thế chẳng khác nào cô nương, hiện tại chỉ cần có thể giảm thiểu một chút đau đớn, giảm thiểu chút thống khổ cho đồng bạn, bắt bọn họ làm cái gì cũng đồng ý!
Nhưng mà, dù cho Hàn Phỉ dốc hết toàn lực tuyên bố cải thiện hoàn cảnh, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật là số lượng quân y trong đội ngũ quá ít, ngay cả Hàn Phỉ cũng đã loay hoay căn bản không có thời gian nhắm mắt nghỉ ngơi, thêm vào nàng còn muốn thời khắc chiếu cố quan sát tình hình của Tần Triệt, lâu dần, sắc mặt Hàn Phỉ cũng đã tái nhợt, thân thể gầy yếu của nàng hầu như khắc ở trong mắt của các binh lính. Đã không còn ai có nửa phân nghi ngờ Hàn cô nương nữa, tự đáy lòng họ vô cùng cảm kích, Hàn cô nương vào lúc này vẫn không rời bỏ Vương gia, ngay cả với đám binh lính quèn bọn họ cũng đối xử bình đẳng, chưa bao giờ lộ ra bất kỳ đãi ngộ bất công nào, thậm chí hiếm hoi lắm mới được nghỉ chân một chút, nhưng chỉ cần nghe thấy tình hình của ai chuyển biến xấu, nàng sẽ không nói hai lời mà lao tới.
Nhưng.. Cho dù Hàn Phỉ không ngủ không nghỉ cứu chữa thương binh như vậy, thì mỗi ngày trôi qua đều có người tử vong. Những quân nhân cứng rắn này dù đến chết vẫn không lộ ra chút nhu nhược yếu đuối nào, lúc hấp hối, bọn họ vẫn cứ dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hàn cô nương. Mà bây giờ, Hàn Phỉ lại một lần nữa đối mặt với một sinh mệnh sắp chết đi. Đây là một binh sĩ bị đâm xuyên phổi dẫn đến hoại tử, kéo dài được nhiều ngày như vậy có thể nói là Hàn Phỉ đã cố gắng rất nhiều, dù thế, nàng vẫn không cứu được hắn. Những ngày gần đây, Hàn Phỉ đã nhìn thấy quá nhiều người chết đi như vậy. Con mắt, tràn ngập tơ máu. Nàng cầm bát, còn nỗ lực cho binh sĩ này uống thuốc, nhưng binh sĩ đã không thể nuốt vào, khí tức của hắn, càng ngày càng yếu ớt.
Giọng người binh sĩ kia run rẩy nói: "Hàn, Hàn cô nương.. Đủ rồi, đủ.. Đem thuốc, để cho, người càng cần hơn.. đừng, lãng phí.."
Ánh mắt Hàn Phỉ càng thêm đỏ, ngay cả các binh sĩ đứng xung quanh cũng đỏ mắt, cho đã thấy nhiều người chết, nhưng vào những lúc như vậy, không có ai có thể thói quen.
Hàn Phỉ dùng lực nắm chặt tay, cố chấp cho hắn uống xuống, dù cho đã không có tác dụng.
"Đừng sợ, thuốc còn có rất nhiều, ngươi uống đi."
Binh sĩ vẫn cứ từ chối, hắn còn có lời muốn nói, liều mạng nỗ lực hắn quay về Hàn Phỉ nói. "Hàn cô nương.. Ta là một binh sĩ tốt phải không.."
"Đúng vậy, các ngươi đều là binh sĩ tốt, các ngươi là thủ hạ tốt nhất của Vương gia, các ngươi đều là những binh sĩ tốt nhất."
"Như vậy.. là đủ, đủ rồi.."
"Đừng nói chuyện, uống thuốc vào đi, những đồng bạn của ngươi còn đang chờ ngươi cùng tiến lên chiến trường."
"Hàn cô nương.. Ta biết rõ.. Chính mình không được.. Ta không hối hận a, Vương gia.. Là tướng quân tốt nhất, đúng, đúng là chiến thần.. Mà ngươi, ngươi là thần nữ a.."
Hàn Phỉ ngẩn ra.
"Mẹ ta nói, nói chỉ có thần nữ, mới, mới cứu tế thiên hạ, mới, mới lòng mang từ bi, thần nữ a.."
"Ngươi đừng nói chuyện, uống thuốc đi, ngươichỉ cần nghỉ ngơi một hồi, liền có thể đứng lên."
"Hàn cô nương.. Ngươi a.."
Dứt lời, ánh mắt người binh sĩ kia bắt đầu tan rã, nhưng trước khi chết, hắn vẫn cứ nhẹ nhàng nói: "Thật muốn.. Cùng Vương gia.. Lần nữa ra chiến trường.."
Sau đó, rời bỏ nhân gian. Hàn Phỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút vô lực. Xung quanh, các binh sĩ quen binh sĩ kia cũng đỏ vành mắt. Ở đây, mỗi ngày trôi qua đều có người chết đi, loại khủng hoảng này là không cách nào tránh khỏi, bọn họ thà rằng chết ở trên chiến trường, chết trong vinh dự, còn hơn nhìn mình suy nhược, chậm rãi chết đi. Thậm chí, nếu không phải dược liệu dự trữ trong kho thuốc còn sung túc, thì các binh sĩ thương thế có chút nặng e là đã muốn tự sát, để tiết kiệm quân dụng vật tư, dành cho đồng đội càng cần hơn. Nhưng tất cả mọi người không biết, dược tài sung túc trong kho thuốc, đều là Hàn Phỉ mỗi lúc trời tối, một thân một mình lén lút lẻn vào, không ngừng bổ sung dược tài, những dược liệu kia đều thu được từ trong bảo tàng của Hạ Hầu gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT