Hàn Phỉ lại bổ sung một câ: "Ta thích hắn nhưng ta cũng không muốn làm hoàng hậu của hắn."
Hoa Phi tức đến đỏ mắt, nói: "Ngươi đây là muốn mang bệ hạ đi sao? Ngươi muốn độc chiếm sao?"
Hàn Phỉ triệt để không nói gì, khóe miệng co quắp, nói: "Ngươi từ đâu rút ra kết luận thế hả? Ta nói yêu thích cũng không phải kiểu thích giống như ngươi, giữa chúng ta chẳng qua chỉ là bằng hữu."
Hoa Phi sững sờ, nói: "Thật sao?"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ta nếu thật sự có suy nghĩ gì đó, thì còn ở nơi này cùng ngươi phí lời hay sao? Được rồi, mau tránh ra, ta muốn đến xem sư phụ của ta."
Hoa Phi ngơ ngác, càng thực sự tránh sang một bên, để cho Hàn Phỉ đi qua. Người ngoài đi rồi, Hoa Phi có chút buồn cười lại có chút muốn khóc, vẻ mặt phức tạp cực, mãi đến tận lúc ánh mắt nàng xéo qua nhìn thấy vị Nhất Mạt Minh Hoàng kia xuất hiện ở trước mặt, lập tức nàng căng thẳng hành lễ, nói: "Tham kiến Hoàng Thượng!"
Bách Lý Mân Tu đứng trước mặt Hoa Phi, không nhìn ra tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Hoa Phi, có một số việc không nên làm, cũng không cần đi thử nghiệm."
Trong lòng Hoa Phi hồi hộp một tiếng, hắn nhìn thấy! Hoàng Thượng nhìn thấy!
"Hoàng Thượng thứ tội!"
Bách Lý Mân Tu nhìn sắc mặt nàng thất kinh, có chút bất đắc dĩ, phi tử này là trước khi thoái vị Phụ hoàng cố ý tìm cho hắn vì thế hắn vẫn còn lưu lại cho nàng mấy phần mặt mũi. Nhưng khuôn mặt này, cũng không phải vạn năng, chí ít hiện tại, hắn không thích hành động của Hoa Phi.
"Ngày sau, đừng để trẫm biết, ngươi làm ra cái gì không nên làm."
Hoa Phi ngẩn ra, lòng tràn đầy cay đắng, nàng dành tình yêu chân thành dành cho vị đế vương này, lần đầu gặp gỡ cảm giác động tậm vẫn còn tồn tại, khi biết nàng được ban cho cưới Hoàng Thượng, nàng đã suиɠ sướиɠ cỡ nào. Nàng cho rằng dựa vào sắc đẹp cùng tài tình của mình, sẽ thu được sủng ái của đế vương, nhưng cuối cùng, nàng biết mình sai. E là ở trong lòng Hoàng Thượng, đã sớm có một người, mà người kia, chỉ sợ chính là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành này. Luận dung mạo, nàng thua, luận tầm quan trọng đối với Hoàng Thượng, nàng lại càng là thua.
Vốn nên thương tâm gần chết, nhưng giờ khắc này Hoa Phi lại cảm thấy có mấy phần buồn cười, mấy phần đồng tình, đồng tình Hoàng Thượng, từ thái độ thản nhiên của người kia, e là không phát hiện được tâm tư của Hoàng Thượng, người kia đối với Hoàng Thượng không có nửa phần lưu niệm, đối với Hoàng Thượng mà nói, thật đúng là tàn nhẫn.
Bọn họ đều là người đáng thương thôi. Nghĩ đến đây, tâm tình Hoa Phi đột nhiên tốt hơn rất nhiều, nói: "Thần thiếp biết rõ."
Bách Lý Mân Tu hơi kinh ngạc, tựa hồ Hoa Phi trước mặt đã thay đổi, nhưng lại không nói ra được thay đổi cái gì, liền bỏ qua, hắn đang nóng lòng đi gặp Hàn Phỉ, cho bọn họ lui ra.
Đầu kia, Hàn Phỉ cho sư phụ uống chén thuộc kia, lại bắt mạch cho người.
Lúc Bách Lý Mân Tu lúc đi vào, Hạc lão nhìn thấy trước tiên, cười chào hỏi: "Hoàng Thượng tới."
Hàn Phỉ kinh ngạc quay đầu lại, Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, nói: "Hạc lão, ngài đừng chê cười ta, danh xưng này nghe có vẻ không quá dễ nghe."
Hạc lão cười híp mắt, hiển nhiên là tâm tình rất tốt. Nói đến đây lại thấy, ấn tượng của Hạc lão đối với Bách Lý Mân Tu là tương đối tốt, nhất là trong khoảng thời gian năm năm này, Bách Lý Mân Tu gần như xem lão là sư phụ mà đối đãi, dù cho thân thể lão trở nên kém, cũng tìm đủ mọi cách trị liệu cho lão. Hạc lão tự nhiên biết rõ đây là tại sao, tấm lòng của tiểu tử này đối với đồ nhi rất chân thành, nhất là khi đồ nhi còn tung tích không rõ, tìm khắp nơi mà không có tin tức nào, ấn theo tình trạng thân thể Hàn Phỉ lúc đó, ngay cả người làm sư phụ như lão, cũng cảm thấy vô cùng hung hiểm, sợ là sớm đã chết. Chính là bởi vì như vậy, thân thể Hạc lão mới càng ngày càng kém, không nghĩ tới Hàn Phỉ còn trở về! Mà lại là đang yên đang lành trở về! Hơn nữa đồ nhi ngoan bây giờ trở nên xinh đẹp như hoa, xem ai còn dám nói nàng không xứng với bất luận người nào hay không! Dư sức xứng đôi với một đế vương đấy! Hạc lão càng nghĩ càng đắc ý, nhìn Bách Lý Mân Tu lại càng hợp mắt.
"Hàn Phỉ, ngươi ở nơi này đã quen thuộc chưa?"
Hàn Phỉ cười nói: "Cũng không tệ lắm."
Hàn Phỉ đón đến, lại bổ sung một câu: "Ngươi, Tiểu Bạch. Ha ha, không thể gọi ngươi Tiểu Bạch, nên gọi Hoàng Thượng."
Bách Lý Mân Tu cau mày, nói: "Ngươi biết, ta không thích ngươi gọi ta như vậy mà."
Hàn Phỉ cười một cái, không nói tiếp. Trong lòng nàng biết rõ tình cảm của Bách Lý Mân Tu, nhưng, nàng không thể đáp lại. Có bất kỳ sự đáp lại nào đều là không công bằng đối với Tiểu Bạch, Hàn Phỉ rõ ràng hơn ai hết, người trong lòng nàng thật sự yêu là ai, mà đối với còn lại cảmTiểu Bạch, nàng không thể có bất kỳ cảm động nào. Giữa hai người lập tức liền trầm mặc xuống, Hạc lão nhìn Hàn Phỉ, lại nhìn Bách Lý Mân Tu, đang muốn dùng mặt già đánh gãy không khí mất tự nhiên này, thì ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.
"Báo!"
Bách Lý Mân Tu không vui quay đầu lại, nhưng không răn dạy, hắn biết rõ, chỉ có quân báo khẩn cấp mới khiến người này bất chấp quy củ trực tiếp chạy vào báo cáo với hắn. Thám tử vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy Bách Lý Mân Tu lập tức quỳ xuống, mặt đầy mồ hôi, hiển nhiên là vô cùng khẩn cấp.
"Bẩm báo Hoàng Thượng! Biên giới truyền đến quân báo khẩn cấp!"
Hàn Phỉ nghe thấy vô cùng thức thời muốn đỡ Hạc lão trở lại bên trong phòng, nàng biết tin tình báo được xem như một bí mật quốc gia, không thích hợp để bọn họ nghe trộm.
Nhưng Bách Lý Mân Tu ma xui quỷ khiến nói: "Không cần né tránh, nói thẳng đi."
Trong lúc nhất thời, mọi người sửng sốt, Hàn Phỉ còn tưởng bản thân mình nghe lầm, thám tử báo cáo vốn định chờ sau khi Hàn Phỉ rời khỏi mới mở miệng, nhưng bây giờ nghe thấy Hoàng Thượng nói như vậy, hắn cũng sửng sốt, chưa dám mở miệng.
Ngữ khí của Bách Lý Mân Tu nặng thêm một phần, nói: "Nói!"
Thám tử phục hồi tinh thần lại, cúi đầu, nói: "Vâng! Hồi bẩm Hoàng Thượng, biên cảnh đột nhiên xuất hiện đại quân áp cảnh, cách biên giới khoảng năm dặm! Lòng quân hoảng sợ, trước đó vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì!"
Bách Lý Mân Tu nhíu mày, trầm giọng nói: "Nhân số đối phương ra sao?"
Thám tử cẩn thận nói: "Đại để năm vạn."
"Tướng lãnh là ai?"
"Chiến thần, Tần Vương."
Bầu không khí, đột nhiên đọng lại. Hàn Phỉ trợn mắt lên, tưởng bản thân mình nghe lầm. Tần Vương.. Tần Triệt sao? Tần Triệt tới sao?
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Vâng! Hồi hoàng thượng, quân ta sớm đã từng gặp qua bộ hạ của Tần Vương, sẽ không nhận sai! Đó thật sự là quân đội trực thuộc Tần Vương! Nhưng đối phương hiện nay vẫn chưa có cử động, chỉ là trú đóng."
Bách Lý Mân Tu trong lòng chăm chú, hắn đúng là vẫn biết Hàn Phỉ đang ở đây, xem ra, là Bách Lý hắn đánh giá thấp Tần Triệt.
Bách Lý Mân Tu mở miệng nói: "Minh Quốc có động tĩnh gì không?"
"Hồi Hoàng Thượng, đội quân của Minh Quốc, biến mất."
Bách Lý Mân Tu đột nhiên nghĩ đến một suy đoán lớn gan, nhưng hắn không nói ra, mà hỏi: "Vì sao lại biến mất?"
Thám tử nuốt nước miếng, nói: "Bị chiến thần thanh lý. Toàn bộ biên cảnh, chỉ có còn lại hai đội quân chúng ta đang đối đầu, tướng quân phái chúng ta khẩn cấp về hoàng cung bẩm báo Hoàng Thượng, đợi Hoàng Thượng quyết định!"
Bách Lý Mân Tu lẩm bẩm thì thầm một câu: "Quả nhiên.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT