Bách Lý Mân Tu đang xử lý chính sự. Ra ngoài mấy ngày, công việc chồng chất lên gần như nhấn chìm cả một mặt bàn. Bách Lý Mân Tu đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực. Vị trí Đế vương, chưa bao giờ ung dung. Nếu như có thể, hắn căn bản cũng không muốn ngồi lên vị trí này, nhưng nếu muốn có được lòng người, nhất định phải có có thực lực, mà điều hắn có khả năng nghĩ đến, chính là đăng cơ.

Bách Lý Mân Tu cầm sổ con, không hề có một tiếng động cười một cái, chuyên tâm phê duyệt tấu chương. Bên kia, Hàn Phỉ đang lo điều phối dược tài cho sưu phụ, may là ở nơi trắng xóa nàng đem nghiên cứu xong cuốn bí tịch y thuật kia, còn bị ma quỷ huấn luyện, mặc dù mệt, nhưng vào thời khắc này nàng đột nhiên vui mừng vì bản thân đã liều mạng. Đồng thời, Hàn Phỉ cũng rất kinh hỉ với sự dung túng của Bách Lý Mân Tu đối với nàng, hầu như nàng muốn dược tài gì cũng sẽ trong khoảnh khắc đưa đến, tuyệt đối không mang theo bất kỳ do dự nào! Đồng thời trong hoàng cung cũng không có nửa điểm cản trở, cái này làm trong lòng nàng nửa điểm khúc mắc cũng không có.

Mà Hàn Phỉ không biết là, tất cả những thứ này đều là Bách Lý Mân Tu đã sớm bày mưu tính kế, toàn bộ hoàng cung cũng sẽ không có một ai không có mắt mà dám đi đắc tội người Tân Hoàng tự mình mang về, nhất là thái độ của Tân Hoàng, đã đơn giản dễ hiểu, thêm vào vị trí hoàng hậu của hậu cung vẫn treo đang lơ lửng giữa trời, ai cũng sẽ không ngu ngốc đi đắc tội người kia.

Đợi đến khi Bách Lý Mân Tu xử lý tốt chính sự, vội vội vàng vàng chạy tới chô Hàn Phỉ, Hàn Phỉ lại đang gặp phải một chút phiền toái nhỏ. Nàng bưng một bát thuốc, đang chuẩn bị chạy tới chỗ sư phụ, đây là chén thuốc nàng bận rộn từ sáng sớm mới làm ra được, tất nhiên là phải bưng cẩn thận từng li từng tí một, mà trước mặt nàng, lại xuất hiện một người phụ nữ, một nữ nhân ăn mặc hoa lệ, phía sau còn mang theo mấy nha hoàn, đang vênh váo tự đắc nhìn nàng. Hàn Phỉ bị nhìn không khỏi cảm thấy khó hiểu. Mà nữ nhân kia nhìn thấy Hàn Phỉ lại càng ghen ghét.

Quá đẹp, nàng không thể không thừa nhận, dung mạo này ngay cả thân là người phụ nữ đều sẽ ghen ghét. Thời khắc này, nữ nhân thậm chí đang hối hận vì sao trước khi xuất hiện ở đây không mặc trên người một bộ y phục càng đẹp mắt hơn một chút, không chỉnh một kiểu tóc càng đẹp mắt hơn.

Hàn Phỉ nhìn nàng một hồi, đang chuẩn bị tránh sang một bên rời đi, nhưng nha hoàn đứng đối diện lại ngăn chặn, lần này, Hàn Phỉ tự nhiên là sẽ không nghĩ rằng vô ý, ánh mắt của nàng hơi híp lại, nếu không phải là tới hỏi chuyện, đó chính là đến tìm cớ gây sự.

"Có chuyện gì không?" Hàn Phỉ bình tĩnh hỏi một câu.

"Ngươi chính là nữ nhân Hoàng Thượng tự mình mang về? Ăn mặc cũng chẳng hơn gì nha hoàn cả."

Điều suy nhất nữ nhân có thể xoi mói chính là cách ăn mặc của Hàn Phỉ. Quả thật, trên người Hàn Phỉ bây giờ còn mặc một bộ y phục phổ thông, thậm chí giống như quần áo của nông phụ, hoàn toàn không hợp với dung mạo của Hàn Phỉ, nhưng bản thân nàng cũng không quá lưu ý, còn cảm thấy ăn mặc như thế thật thoải mái, chính Hàn Phỉ còn chưa ý thức được, thật đẹp cũng là một loại sai trái.

Nhưng địch ý trong mắt người phụ nữ kia Hàn Phỉ nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Đối với địch nhân, xưa nay Hàn Phỉ chưa từng nương tay.

Nàng hé miệng, làn điệu quái dị nói: "Ôi, là ta không ra hồn, không có điểm nào dễ coi, làm sao bây giờ đây, lớn lên thật đẹp cũng là một cái tội!"



Câu nói vô liêm sỉ như vậy thành công khiến một đám người đối diện khiếp sợ, dồn dập dùng một loại ý niệm 'Vô sỉ' trừng mắt Hàn Phỉ, nhất là nữ nhân ăn mặc hào hoa phú quý kia.

Giờ khắc này, nha hoàn đứng bên cạnh nữ nhân đứng ra, nói: "Lớn mật! Nhìn thấy Hoa Phi còn không hành lễ!"

Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, thì ra là phi tử hậu cung, nói như vậy.. Chính là lão bà của Tiểu Bạch? Trong lòng Hàn Phỉ nghĩ một hồi, cũng đúng, Tiểu Bạch đã là Hoàng Đế, có lão bà cũng không kỳ quái, hắn sẽ còn có rất nhiều lão bà, chà chà, hậu cung 3000 Giai Lệ, cũng đủ náo nhiệt.

Hàn Phỉ nhìn chén thuốc trong tay, đột nhiên ác liệt nói: "Rất xin lỗi, nhưng Tiểu Bạch đã nói cùng ta, ta ở trong hoàng cung không cần hành lễ."

Câu nói này Bách Lý Mân Tu xác thực đã nói, hắn chỉ lo Hàn Phỉ ở trong hoàng cung không vững vàng, vì thế cố ý nói đến điều này.

Hoa Phi tức giận đến run cả người, nói: "Ngươi tính là cái gì, mà dám không hành lễ với ta?"

Hàn Phỉ chỉ lo nàng đem hất tung chén thuốc trong tay mình, cố ý lùi vài bước, ngữ khí hơi không kiên nhẫn nói: "Ngươi có cái gì bất mãn, thì đi tìm Tiểu Bạch, không phải, tìm Hoàng Thượng là tốt rồi, ta không có thời gian cùng ngươi tranh cãi."

Thuốc này nhân lúc còn nóng phải cho sư phụ uống mới càng hữu dụng. Nhưng hiển nhiên, Hàn Phỉ đã đánh giá thấp lòng ghen tỵ của một người phụ nữ, thấy nàng không chút khách khí như thế, lý trí của Hoa Phi cũng triệt để biến mất, nàng là phi tử do Tiên Hoàng tự mình chọn cho Bách Lý Mân Tu, ở hậu cung vẫn không tính là đầy đủ của Tân Hoàng, xem như là địa vị lớn nhất, nàng vốn tưởng bản thân mình sẽ leo lên hậu vị, nhưng.. Tân Hoàng chậm chạp không đề cập tới! Toàn triều văn võ đều đang đợi Tân Hoàng lập Hậu, một ngày không lập Hậu, triều đình cũng không an tâm, vị trí này có quá nhiều người tranh cướp, đủ để hất lên một phen mưa gió, thêm vào Tân Hoàng tuổi trẻ anh tuấn, ở lúc còn là thái tử cũng đã bị vô số thiếu nữ hoài xuân nhớ nhung, hiện tại leo lên hoàng vị, vậy thì mang ý nghĩa là người có địa vị cao nhất thiên hạ, thân phận, ngoại hình cùng năng lực như vậy, ai mà không tâm động.

Nhưng Tân Hoàng căn bản cũng không lưu ý, cũng không để ý tới tấu chương yêu cầu lập Hậu, cứ kéo dài như vậy, hiện tại lại đột nhiên mang về một nữ tử xinh đẹp, còn dùng thái độ sủng ái đến thế, không trách được Hoa Phi đứng ngồi không yên.

"Ngươi đừng mơ tưởng thu được một vị trí ở trong hậu cung! Nữ nhân lại lịch không rõ ràng như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài!"



Hoa Phi nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

Hàn Phỉ nghe xong có chút không hiểu ra sao, nói: "Vị đại tỷ này, ngươi có phải đã hiểu lầm cái gì đó hay không? Ta đã nói muốn mưu một vị trí ở chỗ này lúc nào thế?"

Lần này, đến lượt Hoa Phi há hốc mồm, nói: "Ngươi không muốn làm hoàng hậu sao?"

Hàn Phỉ càng không hiểu ra sao: "Tại sao ta phải làm hoàng hậu?"

Hoa Phi nhất thời sửng sốt. Mà Nhất Mạt Minh Hoàng trốn ở phía sau cái cây cũng sửng sốt. Bách Lý Mân Tu cúi đầu, không hề có một tiếng động cười cười, cũng phải, đây mới là lời Hàn Phỉ sẽ nói ra, vừa rồi hắn rốt cuộc là đang ước ao cái gì chứ? Ước ao Hàn Phỉ sẽ nói ra lời hắn muốn nghe sao? Biết rõ là không thể, tại sao còn muốn ước ao? Là bởi vì lần này, hắn rốt cục không đến trễ sao? Cũng bởi vì như vậy, hắn bắt đầu nảy sinh hi vọng.

Bách Lý Mân Tu cảm giác mình có chút đáng thương, hắn không dám nói ra khỏi miệng tình cảm năm năm của mình, dù cho thành đế vương, hắn cũng có không dám nói một lời nào. Vốn là tìm được Hàn Phỉ từ rất sớm, nhưng lúc nhìn thấy Hoa Phi, hắn ma xui quỷ khiến ngăn cản người thông báo, tự mình trốn ở phía sau cái cây, nhìn tình cảnh đó, chuyện đương nhiên, các nàng nói chuyện hắn đều nghe thấy. Chỉ là, thà rằng không nghe thấy.

Bách Lý Mân Tu không hề có một tiếng động thở dài một hơi, đang chuẩn bị ra ngoài.

"Ngươi không muốn làm hoàng hậu tại sao lại xuất hiện ở trong hậu cung? Ngươi không thích Hoàng Thượng sao?"

"Yêu thích chứ."

"Ngươi.."

Bách Lý Mân Tu vốn sắp bước ra ngoài liền dừng bước lại, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play