Rõ ràng nói điều này có vẻ vô cùng không để ý, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia âm u.
Bách Lý Mân Tu nhàn nhạt nói: "Thiên phú của ngươi so ra cũng không hề yếu."
Man Diệp phẩy phẩy tay, nói: "Chớ nâng cao ta, ta không phải là kẻ thích tâng bốc, hơn nữa ngươi cũng biết, ta không thích luôn ngốc ở một chỗ, con người của ta quen tự do biếng nhác, sao có thể thủ hộ được gia nghiệp, vẫn là nên giao cho đại ca của ta đi, đừng nói những chuyện vô vị nữa, đi tới Hoa thanh thành cũng đụng phải ta, cái này không thể không nói là duyên phận a, lần trước từ biệt ở Vân Hỏa, chúng ta cũng đã rất lâu không gặp, Tiểu Bạch ngươi vẫn không thay đổi chút nào a."
Bách Lý Mân Tu che trán, hắn đối với danh xưng Tiểu Bạch này không có chút nào yêu thích, nhưng cũng dung túng tên kia làm càn, điều này cũng có thể nhìn ra được Bách Lý Mân Tu rất coi trọng Man Diệp.
Mang diệp, nhị công tử của Man gia ở Cơ Quan Thành. Mà Man gia là đại gia tộc lớn nhất trên toàn bộ đại lục, một mình chiếm giữ một phương, chưa bao giờ tham dự bất kỳ phân tranh nào, cư dân trong Cơ Quan Thành đều có tính tình vô cùng quái dị, chưa bao giờ dễ dàng ra khỏi cửa thành, hầu như một đời đều sẽ chết già ở trong thành, đúng là rất kì quái, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai dám coi khinh Cơ Quan Thành. Bởi vì, Cơ Quan Thành chính là đại biểu cho mọi công cụ cùng vũ khí của toàn bộ đại lục, trình độ tạo vật của bọn họ có thể nói là nhất lưu, nhất là Man gia của Cơ Quan Thành, một nhà độc đại, sở hữu toàn bộ Nghiệp Giới ở mức độ chí cao, có thể nói, xuất phẩm của Man gia Cơ Quan Thành, hẳn là tinh phẩm, mà chuyện đương nhiên, chi phí cũng vô cùng cao, nhưng dù thế cũng chỉ là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Thật sự là hiệu suất làm ra tạo vật của Man gia quá chậm, thông thường một quãng thời gian rất dài mới đẩy ra sản phẩm mới, nhưng cũng chính bởi vì như vậy mới không làm cho bốn nước lớn đưa mắt nhìn chằm chằm gia tộc bọn họ. Dù sao vũ khí có lợi hại đến đâu, số lượng không đủ thì cũng chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi, còn không uy hiếp được an nguy của cả một đất nước, nhưng nếu toàn bộ quân đội được trang bị, thì đó chính là một thế lực không thể coi thường, bốn nước lớn tuyệt sẽ không cho phép có tình huống như vậy xuất hiện.
Man Diệp thân là nhị công tử, bên trên có một đại ca tên là Man Khánh, mà trọng trách của gia tộc đều đặt trên vai của đại ca hắn, đối với đứa con thứ hai như hắn, lại mặc kệ hắn tự do phóng túng, bằng không cũng sẽ không tùy ý để Man Diệp lưu lạc bên ngoài du sơn ngoạn thủy nhiều năm như vậy mà không đưa trở về.
"Tiểu Bạch, nếu ngươi cứ muốn hỏi nhiều chuyện của gia đình ta thì ta sẽ tức giận đấy, ta cũng không hài lòng việc ngươi không gọi cô nương nào a, không nên nói những chuyện không vui nữa, đến đi, chúng ta uống rượu, mở lòng tán gẫu, đến Hàn Linh lâu như vậy, có phát hiện ra cô nương của Hàn Linh cùng Vân Hỏa khác nhau chỗ nào không? Nếu không, tự mình thử xem."
Nói xong Mang Diệp còn ám muội nháy nháy mắt, có ý tứ thay Bách Lý tìm một người.
Bách Lý Mân Tu nâng mí mắt, tựa như cười mà không cười liếc hắn một cái, ánh mắt kia khiến Man Diệp có chút lạnh cả sống lưng.
"Nhìn ngươi hư thoát như thế, chỉ sợ chưa già đã yếu rồi đấy."
"Tiểu Bạch! Có người bạn nào nói như ngươi sao! Ta xem ngươi chính là một tên lập dị, ngươi chê nữ tử chỗ này chỉ là dong chi tục phấn chứ gì? Thôi, ta xem ánh mắt ngươi cao như thế, cũng phải, nhìn thân phận ngươi a, giống như là đem nữ nhân cả nước thả ở trước mặt ngươi tùy ngươi chọn, ánh mắt cao cũng phải thôi, nếu đã vậy thì chờ xem hoa khôi hôm nay là ai, tiểu gia ta liền hào phóng một lần, thay ngươi mua lại."
Bách Lý Mân Tu cau mày, nói: "Không cần. Không có hứng thú."
Man Diệp khó chịu, nói: "Được, Tiểu Bạch, ngươi nhớ kỹ câu nói này a, sau này đừng có xầu xin ta bao giúp ngươi! Hừ!"
Bách Lý Mân Tu sửa lại cổ áo một chút, nói: "Không quan tâm."
Ngay lúc hai người đang so công phu miệng lưỡi, lầu một đã bắt đầu náo nhiệt, hai người cũng đình chỉ đề tài, ngó xuống nhìn, quả nhiên, giải đấu hoa khôi đã bắt đầu.
Tú Bà trang điểm thật đậm, trên người mặc một bộ đồ đỏ thẫm đi tới sân khấu, lanh lảnh mở miệng nói: "Các vị khách quý, đã để chư vị đợi lâu a, ta xin phép đại biểu cho các cô nương Vạn Hoa Lâu cảm tạ các vị gia đại giá quang lâm, giờ cũng không dám nhiều lời, mọi người chắc cũng không đợi được nữa, chúng ta lập tức mở màn giải đấu hoa khôi khoe sắc a! Người thứ nhất lên sân khấu, chính là Tú Oánh cô nương của Vạn Hộ lầu chúng ta!"
Tú Bà lui ra, lụa mỏng bị thổi ra, một bóng người xinh đẹp uyển chuyển xuất hiện ở bên trong, trong nháy mắt khiến bầu không khí toàn trường bị đẩy đến cao trào, nhất là trong ngày thường mấy vị ân khách từng mấy lần tiếp xúc với Tú Oánh cô nương lại càng ra sức vỗ tay. Không thể không nói, chuyện này đã làm bầu không khí trở nên sôi nổi hơn rất nhiều.
Hàn Phỉ ngồi trong phòng đầu, nghe tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở bên ngoài vang lên liền câu câu khóe môi. Nàng nhìn tấm gương trước mặt, một gương mặt quỷ khổng lồ đột ngột xuất hiện. Lông mày kia vẽ vừa thô vừa dài, trên mặt thoa một lớp phấn dày không thể dạy hơn, mỗi lần chau mày một lớp phấn lại thi nhau rơi xuống, nhất là đôi môi đỏ thẫm kia, lớp son đỏ bị bôi tràn ra cả ngoài viền môi, làm cho toàn bộ cái miệng lớn như chậu máu, căn bản không thể nhìn a.
Khóe miệng Hàn Phỉ nở nụ cười bất đắc dĩ. Được rồi, nàng thừa nhận, nàng căn bản cũng không có sở trường trang điểm! Nhất là loại trang điểm cổ đại này, đồ trang điểm nguyên thủy, lại càng khó có thể thao tác! Nàng đã dằn vặt rất lâu, cuối cùng thành dáng vẻ quỷ quái này! Thật có cảm giác tội lỗi với khuôn mặt đẹp đẽ của nguyên thân.
Hàn Phỉ phiền muộn, đâm đâm hệ thống, nói: "Đào Bảo, phải làm sao bây giờ? Ta đã cố gắng lắm rồi."
Đào Bảo yên lặng liếc mắt nhìn thảm trạng của Hàn Phỉ trong gương, cảm thấy có chút cay con mắt, an ủi nói: "Chí ít còn có thể nhìn ra được nơi nào là mũi, nơi nào là mắt, nơi nào là miệng a, phốc.."
Hàn Phỉ trừng mắt, nói: "Đừng cười, mau mau nghĩ cách đi, cuộc thi hoa khôi cũng đã bắt đầu rồi!"
"Khụ khụ, kí chủ quên còn một lần tiểu trợ thủ chung tình còn chưa sử dụng sao? Nếu không, đến đó học tập một chút kĩ thuật trang điểm đi. Trong hệ thống có đào tạo kĩ thuật hóa trang đỉnh cấp đấy."
Hàn Phỉ có chút không muốn: "Một tháng mới có một lần tiểu trợ thủ chung tình hệ thống, liền vì học tập kĩ thuật hóa trang này sao? Ta lại không tầm thường như vậy."
"Không có cách nào khác a, nhiệm vụ này là khẩn cấp! Còn nữa, phía dưới trận đấu cũng đã bắt đầu rồi, nếu kí chủ không hoàn thành, không thể tỏa sáng kinh người giật lấy vị trí hoa khôi, thì chính là thất bại, nam thần sẽ phải làm sao bây giờ a, nam thần đáng thương của ta nha.."
"Ta học! Ta học! Ta học còn không được à!"
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, liền tiến vào không gian Hư Nghĩ.
Dưới lầu hết cô nương này tới cô nương khác trình diễn, có kinh hỉ, có thất vọng, cũng có nhiệt huyết sôi trào, nhất là lúc một cô nương 'Không cẩn thận' làm tuột y phục, lộ ra một đám da dẻ trắng nõn, cùng với nửa bộ ngực mềm, ngay lập tức khiến cho toàn bộ tràng diện suýt nữa mất khống chế. Nam nhân ngồi phía dưới hầu như đứng lên hơn nửa, quần tình khó ép, âm thanh kêu gào lập tức dâng đến cao trào, mà cái kia không cẩn thận nữ tử lại càng là dương dương tự đắc phất tay một cái mới xuống, trong mắt những tỷ tỷ khác lại vừa ghen tỵ vừa xem thường.
"Đúng là đồ giá điếm không biết xấu hổ! Loại thủ đoạn này cũng làm ra được, mặt cũng mất hết!"
"Còn không phải sao, lại dựa vào trò này, dung tục cùng cực, nghe nói ở Như Ý lầu còn rất nhiều, rất nhiều khách điểm nàng, chẳng qua hơn phân nửa là những kẻ không lên được mặt bàn, đây không phải là hoa tàn ít bướm, bắt đầu gấp gáp sao, làm ra một chiêu như thế! Cũng không nghĩ một chút, nam nhân khá một chút, làm sao lại muốn một nữ nhân như vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT