Sắc trời chậm rãi tối lại, nhưng Hàn Phỉ ngồi ở trong phòng vô cùng thích ý, còn chỗ nam thần, nàng đã sớm dùng bồ câu đưa tin về báo cho hắn biết nàng có một số việc muốn làm, sẽ trở lại chậm một chút. Hàn Phỉ vui rạo rực nghĩ, dùng bồ câu đưa tin thật giống như điện thoại di động thời hiện đại a, đúng là quá thuận tiện.
Không bao lâu sau, ngoài cửa liền vang lên âm thanh xôn xao, vô cùng vui mừng, Hàn Phỉ đứng dậy, ngó ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, không biết từ lúc nào toàn bộ đường đi đã được đốt hoa đăng. Từng chiếc từng chiếc đèn lồng màu sắc khác nhau tô điểm đủ mọi màu sắc ánh sáng, mang đến cho toàn bộ con đường không khí vui mừng, mà trên lan can đã sớm ngồi đầy các tỷ tỷ trang điểm lộng lẫy, từng người từng người quay về phía các nam nhân đang đi lại dưới lầu làm điệu này bộ kia, mãi đến tận lúc này, Hàn Phỉ mới cảm nhận được không khí của Hoa Nhai. Không khí tựa hồ cũng bị nhiễm phải mùi son phấn, Hàn Phỉ không thể không quấn khăn che mặt càng thêm chặt hơn một chút, nếu không sẽ bị dị ứng mất.
Đợi khoảng gần một canh giờ, mắt thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập ở trong Vạn Hoa Lâu, Hàn Phỉ đánh giá một hồi, đứng dậy nhìn cả căn phòng, Băng Linh cũng đang ở đây, lúc nàng trở về, trên thân còn mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu trắng, trên mặt trang dung nhàn nhạt, không quá đậm, búi một kiểu tóc tinh xảo, cả người có vẻ thanh tân thoát tục, như là một đóa Bạch Liên Hoa.
Băng Linh thấy thẩm thẩm nhìn nàng, nhất thời cười rồi xoay người một vòng, nói: "Thẩm thẩm, ngươi cảm thấy nhìn có được không? Ta cố ý đi tìm Tú Bà để lấy một bộ trang phục màu trắng, đây chính là bộ quần áo duy nhất của Vạn Hoa Lâu, thẩm thẩm ngươi nói ta có đẹp hay không?"
Hàn Phỉ chân tâm thực ý nói: "Rất đẹp, cô nương lớn lên thật đúng như thủy linh."
Băng Linh cười càng thêm hài lòng, trong lòng bắt đầu có chờ mong, cũng nói: "Thẩm thẩm cảm thấy ta nên biểu diễn tài nghệ gì thì tốt?"
Hàn Phỉ sờ lên cằm nghĩ một hồi, nói: "Sở trường của cô nương là gì?"
"Đại khái là nhảy múa thôi."
"Vậy thì khiêu vũ đi, cô nương đẹp như vậy khiêu vũ nhất định sẽ không tồi."
Băng Linh nhảy nhót, sắc mặt hiện lên một tia ửng đỏ, trông rất đẹp mắt, nói: "Thẩm thẩm, Tú Bà muốn chúng ta xuống, thẩm thẩm hãy ở trên lầu này chờ xem, Băng Linh nhất định sẽ không để thẩm thẩm thất vọng!"
Hàn Phỉ phất tay một cái, nói: "Đi thôi đi thôi, thẩm thẩm sẽ ở đây nhìn."
Sau khi đưa Băng Linh ra khỏi phòng, Hàn Phỉ đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía tủ quần áo cùng bàn trang điểm trong phòng, thở dài một hồi, nói: "Chúng ta nên hành động rồi."
"Kí chủ cần làm gì?"
"Ta không phải là còn một lần biến thân sao?"
"Đúng là chỉ còn một lần."
Hàn Phỉ híp đôi mắt, nói: "Thời điểm đặc thù thì phải dùng cách đặc thù."
"Vậy được rồi."
Một trận hào quang loé lên, một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở trong phòng, quần áo chậm rãi rơi trên mặt đất, trong đó có cả một tấm mặt nạ da người.
Tối nay, trong toàn bộ Hoa thanh thành thì Vạn Hoa Lâu là nơi náo nhiệt nhất, nói là người đông vui tấp nập cũng không quá đáng, chỉ cần mỗi người trên tay có ít tiền nhàn rỗi thì đều sẽ cố ý chạy tới nơi này xem trò vui, còn có mỹ kiều nương bồi bạn, há không phải là điều thích ý lớn nhất nhân gian sao.
Nhất là sau khi tuyển ra được hoa khôi, nếu ai có thể mua lại một đêm của nàng, thì đây chính là biểu tượng thân phận a! Sự kiện này không phải chỉ là bách tính trong thành ngóng trông, mà ngay cả tú bà của toàn bộ Hoa Lâu cũng mưu đủ sức lực, từ một tháng trước đã bắt đầu huấn luyện các cô nương, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, dung mạo tư thái mọi thứ không thua, chính là vì vị trí hoa khôi lần này, đương nhiên, nếu không thể tranh được vị trí hoa khôi, thì cũng có thể gây dựng được danh tiếng, tất nhiên cũng có thể nâng cao giá cả hoa lâu của mình, điều này cũng là thứ lớn nhất mà các nữ nhân ở nơi ăn chơi này chờ đợi. Nếu có thể gặp được một phu quân chuộc thân cho mình, há không phải là cuộc đời đã viên mãn sao.
Canh giờ còn chưa tới, Vạn Hoa Lâu đã ngồi đầy người, đại sảnh ở lầu một đã bị thay đổi một phen, mọi đồ đạc vốn có đã bị bỏ đi, ở giữa bày một cái sân khấu cực lớn, bao quanh sân khấu là một rãnh nước, trong nước còn bày đèn hoa sen, trên sân khấu, lụa mỏng nhẹ bay, nếu bên có người thì gió sẽ thổi tấm sa mỏng bay lên, tạo ra hiệu quả thị giác không nhỏ. Mà dưới sân khấu, đặt từng hàng những chiếc bàn thấp, không có ghế, khách nhân đều sẽ ngồi trực tiếp trên mặt đất đã được kê sẵn đệm giường, thêu những hoa văn tinh xảo, đem lại cảm giác vô cùng thoải mái, hơn nữa còn có thể chứa được số lượng người nhiều nhất có thể.
Đương nhiên, lầu một chỉ là dùng để chiêu đãi những bần dân bách tính cùng phú thương, những đại nhân vật chính thức, thì sẽ ngồi ở nhã gian trên lầu hai, dùng bình phong ngăn thành từng gian phòng riêng biệt, trên bàn bày sẵn trà bánh, tầm nhìn lại càng vô cùng tốt, thu hết mọi tràng cảnh trên sân khấu vào mắt.
Giờ khắc này, trong gian phòng trang nhã đã ngồi không ít người, thân phận những người tới đều không nhỏ ở Hoa thanh, còn có những khách nhân không ngại vượt khoảng cách cả vạn lý, cố ý đến đây xem giải đấu hoa khôi này để mở mang tầm mắt.
Bách Lý Mân Tu vậy mà cũng ở đây. Từ khi chia tay ở thôn Thủy Biên, Bách Lý Mân Tu liền đuổi theo hình bóng người kia mà đi tới nơi này, nhưng manh mối cũng đến đây là đứt đoạn, hắn dừng lại Hoa thanh thành vài ngày ngắn ngủi, vừa khéo đụng tới giải đấu hoa khôi lần này, vốn dĩ hắn đối với chuyện hoa nguyệt này không có bất cứ hứng thú gì, nhưng không nghĩ là ở đây hắn lại gặp phải một người bạn cũ trước đây có chút giao tình, người bạn cũ này còn vô cùng thịnh tình mời hắn tới tham gia giải đấu hoa khôi. Không chịu nổi hắn thịnh tình mời, Bách Lý Mân Tu cuối cùng phải đồng ý đến, nhưng cũng chỉ là đến ngồi một chút thôi, đối với 'hoạt động giải trí' kiểu này, hắn không muốn nhiễm chút nào.
Cũng vì thế, nhã gian Bách Lý Mân Tu ngồi chính là nơi sạch sẽ nhất của toàn bộ Vạn Hoa Lâu, chỉ có hai người. Ngồi đối diện Bách Lý là một nam nhân diện mạo không tồi, phong lưu phóng khoáng, chỉ là dáng vẻ còn mang theo vài phần phóng đãng, cũng là một tên tuổi trẻ tuấn kiệt, giờ khắc này vẻ mặt hắn đau khổ, nằm ở trên bàn, oán trách: "Ta nói Tiểu Bạch a, ngươi cũng quá vô vị đi! Đến Vạn Hoa Lâu lại không gọi cô nương! Ngươi đây là hòa thượng à!"
Bách Lý Mân Tu cầm lên chén trà, nhẹ khẽ nhấp một cái, căm ghét thả xuống, trong nước trà này cũng mang theo mùi vị son phấn, thật sự khó có thể nuốt trôi.
"Ta vốn không muốn đến nơi này."
Nam nhân rên một tiếng, nâng người lên, một tay chống hàm dưới, nhìn Bách Lý nói: "Tiểu Bạch a, ngươi nói xem có phải là phương diện kia của ngươi không được hay không? Nếu như không được thì rất gay go đấy nhé, toàn bộ tương lai của Vân Hỏa quốc sẽ phải đoạn trong tay ngươi a!"
Dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, phần giao tình này cũng không nhỏ đâu, người này thân phận cũng tuyệt đối không đơn giản.
Bách Lý Mân Tu giương mắt, nhàn nhạt nói: "Không bị người nhà bắt trở về sao?"
Nam nhân nghe vậy thân thể lên run lên, vô thức nói: "Tiểu Bạch! Ngươi đúng là không phúc hậu! Ngươi nói cho đại ca của ta biết?"
Bách Lý Mân Tu cười cười, nói: "Man Diệp, ngươi rời nhà lâu như vậy, nếu không phải đại ca ngươi có ý phóng túng, thì sao có thể tự do như vậy."
Nam nhân, cũng chính là Man Diệp, bĩu môi, nói: "Nói chung Tiểu Bạch ngươi không cần nói cho đại ca ta là tốt rồi, ta còn chưa muốn trẻ tuổi như thế liền ra đi, ngày ngày đối diện với một đống khúc gỗ mục chẳng có cái gì hay ho, cũng chỉ có đại ca là có thể nhận được, hơn nữa cha cũng xem trọng đại ca, đứa con thứ như ta, có cũng được mà không có cũng không sao, còn không bằng hưởng thụ thật tốt a."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT