Hàn Phỉ bị đưa vào trong hiệu thuốc, có người dâng nước trà cùng bánh ngọt, chưởng quỹ lo sợ tát mét mặt mày đứng ở một bên, nói: "Không biết khách quý đại giá quang lâm, lúc trước hiểu nhầm mong rằng tiểu thư đại nhân đại lượng không tính toán."

Hàn Phỉ cười híp mắt uống trà, ăn bánh ngọt, không nói lời nào, thái độ lập lờ nước đôi này thành công khiến chưởng quỹ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

"Khách quý.."

Hàn Phỉ rốt cục mở miệng ngắt lời hắn: "Không cần phải nói những lời này nữa, ta đến chỉ vì muốn mua một ít dược tài, còn có muốn hỏi ngươi một ít chuyện."

Chưởng quỹ lập tức đáp lời: "Khách quý yên tâm, bản điếm nhất định sẽ dâng mọi dược tài tốt nhất cho khách quý."

Chưởng quỹ cũng là người rất kiên quyết, vì muốn cứu vãn hình tượng trong lòng khách quý mà định đáng cuộc một phen, tự mình móc tiền túi ra, chỉ hy vọng vị khách quý này thỏa mãn.

Hàn Phỉ đương nhiên thỏa mãn, còn cười híp mắt tiếp nhận, hiện tại thế đạo không dễ dàng gì, nàng và Vương gia thân là tội phạm truy nã, tuy rằng Vương gia có vẻ không hề quan tâm đến tiền tài, nhưng nàng không thể không lo lắng a, không phải lo liệu việc nhà thì sẽ không biết gạo, dầu, củi, muối quý giá, vẫn nên tiết kiệm một chút thì tốt hơn.

"Chỗ này của ta có một tờ khai, ngươi cứ theo như trong đó mà chuẩn bị dược tài tốt cho ta là được."

Chưởng quỹ tiếp nhận, lập tức dặn dò tiểu nhị đi lấy thuốc, phần lượng phải cho đủ, không được thiếu cân thiếu lượng, lại phải nhanh tay.

Sau đó chưởng quỹ quay đầu cung kính nói: "Khách quý xin đợi một chút, khách quý muốn hỏi thăm điều gì ạ? Tiểu nhân ở Hoa thanh thành cũng có thể coi là Lão Cư Dân, tất cả sự tình lớn nhỏ cũng gần như đều biết rõ, khách quý có gì cứ hỏi."

Hàn Phỉ ngẫm lại, quyết định hỏi vấn đề đơn giản nhất: "Chấp sự Cốc Khải Sinh hiện ở nơi nào?"

Chưởng quỹ không nghĩ tới vị khách quý vừa đến đã hỏi một vấn đề quan trọng như vậy, lập tức bị dồn vào thế khó.



Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Ta muốn tìm Cốc chấp sự, làm sao có thể liên lạc với hắn?"

Chưởng quỹ cẩn thận từng li từng tí một nói: "Cốc chấp sự thuộc về cao tầng, chi nhánh tại Hoa thanh thành cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ, dưới tình huống bình thường chấp sự sẽ không xuất hiện, nhưng khách quý đã có yêu cầu như vậy, tiểu nhân có thể đi lên bẩm báo một chút."

Hàn Phỉ nghe xong có chút thất vọng, nàng cũng không phải là muốn gặp Cốc Khải Sinh mà là Hác lão bản, nhưng Hác lão bản là ông Trùm giấu mặt, những chưởng quỹ này sẽ không thể biết được, vậy mà hiện tại tựa hồ cũng không dễ gặp được Cốc Khải Sinh.

Nhưng Hàn Phỉ rất nhanh đã thu thập xong tâm tình, nói: "Vậy thì đổi sang chuyện khác, có chuyện gì xảy ra với mặt nạ Phỉ Phỉ vậy?"

Chưởng quỹ vừa nghe, lập tức lên tinh thần, còn có vẻ kiêu ngạo nói: "Khách quý nếu cần tiểu nhân lập tức sẽ chuẩn bị kĩ càng mấy đợt trị liệu cho ngài! Về mặt giá cả cũng có thể ưu đãi một chút!"

Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, nàng thật không biết phải giải thích bao nhiêu lần nữa thì mới có người tin là nàng thật sự không muốn mua mặt nạ này, nói: "Không, ta chỉ muốn biết rõ vì sao mặt nạ này lại đưa ra buôn bán như thế?"

Hàn Phỉ nhớ lại lúc trước Hác lão bản đã nói cho nàng cổ phần bán mặt nạ, lúc đó nàng còn không hề để ở trong lòng, hiện tại hình như có chút ý tứ. Nói không chừng đây chính là một số tiền lớn..

Hàn Phỉ đột nhiên vui mừng bản thân lúc đó không ấm đầu mà hất tay không thèm nhận, không đúng, may mà Hác lão bản vẫn tính là người phúc hậu, giữ lại cho nàng, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Hác lão bản là có thể lấy được tiền của nàng a, vì thế, bây giờ nàng vẫn còn rất nghèo!

Hàn Phỉ muốn bạo phát, đời này một trong những điều nàng ghét nhất, chính là nghèo khó! Nàng phải nghĩ cách kiếm tiền nuôi nam thần, nhất là nam thần có vẻ sẽ rất khó nuôi, nhất định phải nỗ lực. Càng khiến cho Hàn Phỉ đứng ngồi không yên là, ở chỗ hệ thống nàng nghèo khó thì cũng thôi đi, nhưng sinh sống ở hiện thực mà cũng nghèo khó thì đúng là rất khó chịu!

Chưởng quỹ nhìn vị quý khách kia sắc mặt phức tạp vô cùng, trong lúc nhất thời cũng không thể đoán được tâm tư của nàng, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, mà lúc này vừa vặn tiểu nhị đem gói thuốc đã chuẩn bị kỹ càng đến.

"Khách quý, dược liệu ngài cần đều ở nơi này, may mà tất cả đều là những dược tài đơn giản, Bản Điếm đều có thể cung cấp. Nhìn dược liệu này giống như là kê theo đơn thuốc, người khách quý quen biết bị bệnh sao? Nếu cần đại phu, thì Thần Nông Giá có đại phu có thể xem bệnh, những bệnh tật ốm đau thông thường vẫn có thể giải quyết."

Ý tứ bên trong là, nếu là bệnh tật nghiêm trọng thì thôi, đi tìm chỗ cao minh khác đi.



Hàn Phỉ cầm thuốc, lắc đầu, nói: "Không cần, ta đi đây, lần sau trở lại!"

Nghe được câu này thân hình chưởng quỹ run run, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra vui cười nói: "Là vinh hạnh của bản điếm!"

Hàn Phỉ hài lòng cầm thuốc rời đi, lúc đang đi ra nàng lại quay đầu nói một câu: "Kỳ thực ta có thể cho ngươi một kiến nghị, xếp hàng dài chờ mua hàng như vậy sẽ không công bằng, những gia đình lớn giàu có hoàn toàn có thể phái nhiều hạ nhân cùng đứng xếp hàng từ trước, vậy thì rất nhiều người muốn mua hàng sẽ không thể mua được, mãi mãi sẽ đều bị những quý phụ mua mất, như vậy sẽ không có lợi cho việc tuyên truyền, ngươi có thể.. ừm, tiến hành phát số, chính là mỗi người sẽ có một cái mã hóa, sau này muốn mua hàng phải cung cấp mã hóa mới có thể mua, hoàn toàn công bằng~"

Nói xong Hàn Phỉ liền đi, lưu lại chưởng quỹ từ chỗ trợn mắt ngoác mồm cho đến kinh hỉ vô cùng.

Hàn Phỉ rời khỏi Thần Nông Giá, liền chuẩn bị trở về, nhưng phương hướng nàng đang đi có vẻ không tốt lắm, con ngõ nhỏ nàng đang đi có không khí rất khác thường. Hàn Phỉ có cảm giác nổi gai ốc, nhất là mùi vị nơi này.. đặc biệt nồng nặng, dày đặc khiến nàng cũng không nhịn được phải hắt hơi mấy cái, mũi cũng phải ngứa. Càng kỳ quái là, con đường này rất ít người, lại không có lão nhân cùng tiểu hài tử, đúng vậy, toàn nam nhân đi ở trên đường, mà hai bên đường phố xây những gian nhà vô cùng đẹp đẽ, trên lầu hai rào chắn cẩn thận, là những nữ tử trang phục, trang điểm lộng lẫy, mềm mại không xương tựa ở trên lan can, thỉnh thoảng còn quay về phía những nam nhân đi trên đường liếc mắt đưa tình.

Hàn Phỉ còn đang cảm thán nơi này dân phong thoải mái như vậy sao, thế mà nữ tử dám ở ngay trên đường phố vứt mị nhãn câu dẫn nam nhân cơ đấy. Chẳng qua là lúc Hàn Phỉ chỉ lo nhìn những nữ tử đang quăng mị nhãn, lại không chú ý tới dưới chân, trực tiếp vấp một cái ngã trên nền đất, mắt nàng bốc tinh quang, dường như cảm thấy có phiền phức tới gần.

"Ngươi, đại thẩm này sao lại không thèm chú ý đi đứng gì thế hả! Ngươi có biết giày ta quý lắm không! Ngươi làm bẩn thì phải đền cho ta!"

Hàn Phỉ sờ sờ cằm, bò lên, đã nhìn thấy một nam nhân xấu xí đang vênh váo tự đắc nhìn nàng.

Hàn Phỉ liếc hắn từ trên xuống dưới, nói: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý. Nhưng ta thấy giày của ngươi cũng không bị bẩn."

Nam nhân tức giận đưa tay muốn kéo Hàn Phỉ, Hàn Phỉ nhạy bén lắc mình né tránh, làm hắn vồ phải khoảng không, lập tức ngã xuống đất, nhất thời không đứng lên nổi.

Hàn Phỉ nhìn hắn, xem như có lòng tốt nói: "Ngươi có chút phóng túng quá độ, thân thể cũng bị móc ra khoảng không, ta khuyên ngươi nên kiềm chế một chút, nếu cứ sinh hoạt như vậy một thời gian dài, thì sẽ ảnh hưởng đến nửa đời sau đấy."

Hàn Phỉ nói mấy lời này vốn là xuất phát từ lòng tốt, nhưng lại đâm trúng chỗ đau của nam nhân, hắn đã không thể hành sự rất nhiều ngày, đã tìm đại phu ở khắp nơi, uống rất nhiều thuốc, đều không thể giúp hắn lấy lại bản lĩnh đàn ông, bây giờ lại bị một địa thẩm tung hê ngay giữa đường, điều này làm hắn vô cùng căm tức! Càng thêm phẫn nộ muốn gϊếŧ người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play