"Tức chết ta! Bắt nàng lại cho ta a! Ta muốn đánh chết mụ nông phụ này! Bẻ gãy từng ngón tay của mụ ta! Ném cho chó ăn!"

Hàn Phỉ thương xót nhìn nàng, nói: "Người giống như ngươi, dù cho có mỹ mạo xinh đẹp đi nữa, thì cũng vẫn là xấu, bởi vì tâm ngươi đen tối, xấu xí vô cùng."

Nữ nhân không nghĩ tới nông phụ có vẻ lớn tuổi như vậy mà nhanh mồm nhanh miệng đến vậy, trước giờ đã bao giờ nàng ăn phải cục tức như thế, lập tức bị chọc cho phẫn nộ tới nỗi nói không ra lời. Hàn Phỉ thấy vô vị, lập tức không còn tâm tư cùng loại người xấu xí này dây dưa, vẫn mau mau làm chính sự mới là quan trọng, nàng đã đáp ứng nam thần sẽ đi sớm về sớm.

Nhưng động tĩnh bên này đã kinh động người của Thần Nông Giá, lập tức có tiểu nhị đi tới. Người phụ nữ kia giống như túm được thời cơ, chỉ vào Hàn Phỉ nói: "Người này muốn chen ngang, Thần Nông Giá các người còn quản hay không!"

Hàn Phỉ cau mày, nói một câu: "Ta đối với cái mặt nạ này không có hứng thú."

Dược phương này là nàng cho đấy! Còn có bản cải tiến, nơi nào cần phải mua! Mấy tiểu nhị nghe thấy nữ nhân nói lập tức nhìn về phía Hàn Phỉ, vén tay áo lên, chuẩn bị đem Hàn Phỉ cho cứng rắn kéo đi, còn nữ nhân kia thì lộ ra nụ cười đắc ý.

Hàn Phỉ lập tức muốn bạo phát, ngay lúc nàng định cho chúng biết tay, thì một giọng nói khác ôn hòa chen vào.

"Nơi này xảy ra chuyện gì? Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì!"

Tiểu nhị nhìn thấy người đến lập tức bày ra vẻ cung kính, hô: "Chưởng quỹ, nơi này có người quấy rối, chúng tôi đang muốn đem người đuổi đi."

Người tới là một người nam nhân trung niên, ăn mặc y phục biểu trưng cho chưởng quỹ, trong tay còn cầm một cái bàn tính, sau khi nghe thấy lời nói của tiểu nhị liền nhìn về phía Hàn Phỉ, trong lòng có chút hơi kinh ngạc. Rõ ràng là một nông phụ có diện mạo không đáng chú ý, nhưng cặp mắt kia lại sáng ngời quá mức, vô cùng dễ thấy, vóc người thoáng đẫy đà một chút, nhưng không có cảm giác nặng nề chút nào, hơn nữa thân thể còn có mấy phần thướt tha, cả người đứng ở nơi đó khí chất cũng biểu hiện ra còn tốt hơn so với quý phụ kia.

Người có thể lên làm chưởng quỹ tự nhiên có nhãn lực nhất định, vì vậy hắn không có ý xem Hàn Phỉ là người bình thường mà xử lý, chỉ nói: "Vị đại thẩm này.."

Khóe miệng Hàn Phỉ co giật, tâm tình càng kém.

Chưởng quỹ bỗng cảm thấy rùng cả mình, lại không biết đến từ đâu, vì vậy vẫn nhắm mắt nói: "Vị đại thẩm này, nếu như muốn mua mặt nạ, thì có thể xếp hàng, lần này mặt nạ Phỉ Phỉ sẽ gia tăng số lượng, chắc là có thể mua."



Hàn Phỉ thiếu kiên nhẫn, nói thẳng: "Ta nói, ta không mua mặt nạ! Ta muốn mua dược tài, nhưng đội ngũ này quá dài, ta không qua được, nên chỉ muốn đi xuyên qua a! Thần Nông Giá các ngươi không định bán thuốc sao?"

Chưởng quỹ sững sờ, mặt lộ vẻ lúng túng, nhưng đối với việc lời nói của Hàn Phỉ thẳng thừng như thế có chút không thích, nói: "Đại thẩm muốn mua thuốc thì có thể đi qua, hà tất phải phát sinh xung đột như thế."

Hàn Phỉ tức cười, ánh mắt quét về phía quý phụ kia nói: "Nhưng mà có người cảm thây không vui khi ta đi qua, cố tình muốn gây sự!"

Nữ nhân tức điên: "Ngươi!"

Chưởng quỹ cau mày, nói: "Đại thẩm hà tất xuất khẩu cuồng ngôn như thế, vẫn nên lịch thiệp ba phần mới phải."

Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy không vui, hóa ra bây giờ muốn bám vào điểm này không tha đúng không?

Nếu cứ tiếp tục dây dây chuyện này, thì không thể xong việc được, suy tư một hồi, nàng đột nhiên nhớ tới lúc từ biệt Hác lão bản từng cho nàng một chiếc lệnh bài, là một miếng gỗ nho nhỏ, phía trên có khắc kí hiệu của Thần Nông Giá, giống như hình Thập Tự Giá, còn nói sau này có phiền toái gì, chỉ cần cầm thẻ bài đi bất kỳ nơi nào cũng sẽ nhận được sự trợ giúp toàn lực của Thần Nông Giá.

Nàng thế mà quên mất thứ đồ hữu dụng này! Ở chỗ nào rồi ấy nhỉ? Nàng nhớ mình vẫn luôn mang theo bên người mà!

Hàn Phỉ tìm kiếm trên dưới một hồi, khiến những người chung quanh càng thêm không kiên nhẫn, chưởng quỹ cũng đã muốn cho rằng lần này bản thân nhìn nhầm, người này vẫn chỉ là một nông phụ bình thường mà thôi, lập tức muốn sai tiểu nhị đuổi Hàn Phỉ đi, cũng không thèm làm sinh ý này.

Nhưng còn không chờ chưởng quỹ mở miệng, Hàn Phỉ đã tìm ra mộc bài, móc ra, chưởng quỹ nhìn thấy lập tức hai mắt trừng lớn.

Hàn Phỉ cầm mộc bài lắc lắc trước mặt chưởng quỹ, nói: "Cái này có hữu dụng không? Ta có thể mua dược liệu sớm chút được chưa?"

Chưởng quỹ hoàn toàn biến sắc, vẻ không kiên nhẫn cùng coi thường vừa sinh ra lập tức biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại sự tôn kính cùng kinh hoảng, lập tức khúm núm nói: "Thì ra là khách quý, thất kính thất kính, là tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin cô nương đi vào bên trong, để tại hạ tạ tội!"

Thái độ trước sau trái ngượi rõ ràng của chưởng quỹ khiến cho mọi người xung quanh đều xôn xao, càng lúc càng có nhiều người chú ý tới bên này, Hàn Phỉ lập tức cảm thấy có chút rêu rao, liền mau mau nói: "Hay là chúng ta đi vào bên trong nói chuyện đi."

Chưởng quỹ vội vã tránh sang một bên, nói: "Mời quý nhân dời bước vào trong!"



Hàn Phỉ không chút khách khí tiến lên một bước, khiến cho quý phụ kia kinh ngạc đến há hốc mồm, nhảy ra nói: "Chưởng quỹ! Ngươi đây là có ý gì? Nàng chen ngang ngươi còn quản hay không? Còn có vương pháp hay không?"

Chưởng quỹ lập tức dựng râu trừng mắt, phía sau lưng cũng đã chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hắn làm sao cũng không nghĩ tới người này nhìn như một nông phụ bình thường thế mà lại có thể cầm trong tay lệnh bài tối cao của Thần Nông Giá, vậy thì địa vị chẳng khác nào đại lão bản a! Những khách nhân cực kì tôn quý cũng không có được đâu! Điều này đại biểu đại lão bản cực kì xem trọng người này, toàn bộ trên dưới Thần Nông Giá đều phải dùng lễ lớn nhất mà tiếp đãi a! Buồn cười là vừa rồi hắn suýt chút nữa đã đuổi người đi! Hiện tại người nên bị Thần Nông Giá đuổi đi phải là hắn thì có! Hắn thật vất vả cẩn thận trăm bề mới có thể lăn lộn đến vị trí chưởng quỹ, nếu thật bị đuổi ra, thì cũng không có hiệu thuốc nào đồng ý thu nhận giúp đỡ hắn nữa! Lúc này hắn chỉ có thể cầu nguyện vị khách quý này có chút hào phóng rộng lượng, tha thứ cho hắn có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, cũng mừng thầm bản thân vừa rồi không làm ra hành động nào quá đáng.

Chưởng quỹ hiện tại đúng là hối hận muốn chết, mà hết thảy những chuyện này đều là do quý phụ không biết phải trái đúng sai kia khởi xướng! Hiện tại quý phụ này vẫn muốn hãm hại hắn!

Chưởng quỹ lập tức lớn tiếng nói: "Mặt nạ Phỉ Phỉ đã bán hết, ngươi đi nhanh lên!"

Quý phụ kinh hãi đến biến sắc, nói: "Làm sao có thể! Hôm nay còn chưa mở bán mà!"

Chưởng quỹ kiên định nói: "Hôm nay không bán cho ngươi, ngươi có thể đi, tiểu nhị, dẫn nàng đi!"

Quý phụ tức giận đến run cả người, nói: "Ngươi, ngươi, ngươi có biết ta là ai không! Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy! Ngươi sẽ hối hận! Chẳng qua chỉ là một cái tiệm thuốc nho nhỏ, lại dám lớn mật như thế! Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Chưởng quỹ không chút nào sợ phiền phức nói: "Được, hôm nay mặt nạ một mực không bán, muốn nói lý do, chính là vì nàng ta, không bán không bán!"

Một câu nói này trong nháy mắt khiến tất cả mọi người nổ tung, mỗi người đều nhìn chằm chằm quý phụ, rất nhiều ánh mắt giống như đang nhìn tử địch, sát khí tràn đầy, cũng dễ hiểu thôi, bọn họ đã phải chờ đợi bao lâu, hiện tại vì nàng ta mà bị liên lụy không mua được mặt nạ Phỉ Phỉ, điều này sao có thể chịu đựng! Lập tức đã có người nhảy ra quát: "Ngươi đi mau! Đừng có hại tất cả mọi người!"

"Đúng đấy, chúng ta đã xếp hàng rất lâu, từ lúc trời tờ mờ sáng đến tận bây giờ, cũng bởi vì ngươi mà không thể mua, lương tâm ngươi không có trở ngại à!"

"Đại thẩm người ta đã nói rõ ràng là muốn mua thuốc, ngươi lại cứ nói người ta chen ngang, mắt ngươi bị mù à!"

Quý phụ bị tức đến nỗi không nói ra lời, oa một tiếng liền bật khóc, quay người chạy đi.

Hàn Phỉ nhìn thấy đột nhiên lương tâm có chút bất an, nàng có phải đã làm hơi quá rồi không? Nhưng mà.. cảm giác này thật sự quá sảng khoái. Ỷ thế hiếp người cái gì, đúng là thích ý!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play