Không chờ đến khi được đáp lại, Hàn Phỉ liền tự mình xuống giường, một bộ ngoại bào màu trắng đã được đặt lên giường, nàng nhìn xem, quyết định khoác lên người, dùng chân trần đi trên mặt đất, cảm giác man mát dưới chân làm nàng càng cảm thấy thêm chân thực.
Nếu nói gian phòng kia giống như của nhà bình thường, thì gian phòng này lại vô cùng xa hoa vừa nhìn liền biết không phải một nơi tầm thường, nàng sao lại nằm ở nơi này?
Hàn Phỉ lại gọi tên Khôi Nam thêm mấy lần, vẫn không có tiếng trả lời như cũ, đành không thể làm gì khác hơn là tự tiếp tục đi. Lần này trong phòng có cửa, không cần nàng xuyên tường mà qua, chỉ là vừa đẩy một cái ra ngoài, đã nhìn thấy một cái hoa viên, đúng vậy, là hoa viên. Ở dưới lòng đất tối tăm không có ánh mắt trời này, vây mà lại có hoa viên, hoa ở nơi này đều có màu đỏ rực, giống như bị nhiễm phải máu tươi vậy, cực kỳ rực rỡ, Hàn Phỉ nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là hoa Mạn Đà La, chính là hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết.
Hàn Phỉ chậm rãi tới gần, lúc muốn đưa tay chạm vào cánh hoa, bàn tay nàng thế mà lại đi xuyên qua, cái gì cũng đều không chạm vào được. Hàn Phỉ sững sờ nhìn bàn tay của mình, lại nhìn những đóa hoa kia.
"Bệ hạ, nơi này chẳng qua là do thuộc hạ bố trí huyễn thuật, tái hiện tẩm cung trước đây của bệ hạ thôi, một ngàn năm quá dài, hoa bệ hạ thích cũng không thể sống lâu như vậy, là thuộc hạ sai."
Hàn Phỉ nghe thấy giọng của Khôi Nam vang lên phía sau lưng. Nàng rũ tay xuống, nắm chặt lại, nói: "Ta ngất đã bao lâu?"
Khôi Nam tiến lên, đưa tay phủ thêm ngoại bào trên người của Hàn Phỉ, nói: "Bệ hạ, thân thể ngài quá yếu, vượt quá mức tầm thường, thời gian 1000 năm này gây ra tổn thương quá to lớn với ngài."
Hàn Phỉ đón lấy, đột nhiên có chút không kiên nhẫn, đối với loại việc giả bộ làm người khác này, nàng có chút phiền chán, nhân tiện nói: "Ta không phải là bệ hạ của ngươi, ta tên là Hàn Phỉ, ngươi nhận lầm người rồi, làm phiền ngươi có thể đưa ta ra ngoài được không?"
Khôi Nam ngơ ngác, thở dài, nói: "Bệ hạ, cử chỉ của ngài thật điên rồ."
Quả nhiên, đầu óc người đàn ông này không được tốt.
"Rốt cuộc ngươi muốn ta nói thế nào thì ngươi mới tin ta thật sự không phải là bệ hạ của ngươi?"
Khôi Nam trầm mặc một hồi, nói: "Bệ hạ, đi theo ta."
Hàn Phỉ có chút tự giận mình, từ sau khi hôn mê tỉnh lại, tính khỉ của nàng cũng có chút táo bạo, giống như trong mơ hồ có chút gì đó bị giải phóng ra vậy, mà tâm tình xa lạ này cũng giống như không phải của nàng, quá mức bạo ngược, quá mức bi thương.
Khôi Nam dẫn Hàn Phỉ xuyên qua hành lang, đi qua từng cung điện, mãi đến tận lúc này Hàn Phỉ mới có cảm giác mê cung dưới lòng đất này to lớn bao nhiêu, không, chính xác thì đây là một tòa cung điện dưới lòng đất, mà không phải mê cung gì hết. Nếu thế, người ở nơi này, chủ nhân của tòa cung điện này, người được Khôi Nam tôn kính xưng là bệ hạ, đến tột cùng là người nào?
Rất nhanh, Khôi Nam liền dẫn Hàn Phỉ đi tới phía trước một cánh cửa bằng đồng cực lớn, cả cánh cửa bằng đồng này cao tới mười mét, phong cách cổ xưa hào phóng, phía trên còn điêu khắc đồ án quỷ thần, trông rất sống động, giống như một bức bích họa nhiều màu sắc. Hàn Phỉ ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa, mơ hồ nghe thấy thanh âm gì đó, giống như đang triệu hoán nàng vậy, làm nàng không nhịn được đưa tay ra, muốn đụng vào cánh cửa đồng, lại bị lý trí mạnh mẽ kìm chế.
"Bệ hạ, tất cả những gì ngài muốn biết, đều ở phía sau cánh cửa này, ngài vào đi thôi."
Hàn Phỉ giống như bị mê hoặc, đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào cánh cửa bằng đồng, đúng lúc này, một âm thanh ầm ầm vang lên, cánh cửa to lớn mở ra từng chút một. Đập vào mắt nàng, là một ngọn núi hoàng kim khổng lồ. Đúng vậy, là núi vàng. Kim quang lóe lên chói mắt như sắp chọc mù cả mắt Hàn Phỉ, từng cái từng cái kim ngân tài bảo chồng chất lên tạo thành ngọn núi vàng, chồng đến mức rất cao, mà ở nơi đỉnh núi, tựa hồ có vật gì đó đặc biệt chói mắt, Hàn Phỉ muốn nhìn rõ ràng, nhưng thứ đó quá mức lấp lánh, căn bản không thể thấy rõ được.
"Bệ hạ, ngài cầm lại thứ thuộc về ngài, hết thảy đều sẽ có đáp án."
Thanh âm của Khôi Nam trầm ổn, xa xưa, giống như mang theo khí tức cả ngàn năm, hắn đứng ở trước cửa, bàn tay nắm chặt, đặt ở trước ngực, nói: "Bệ hạ, chào mừng ngài trở về."
Hàn Phỉ từng bước một tiến lên, bước chân của nàng giống như không có trọng lượng vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên, ánh mắt của nàng nhìn chăm chú nhìn lên phía trên, đồ vật trên ngọn Kim Sơn kia đang triệu hoán nàng.
Biểu hiện của Khôi Nam vô cùng nghiêm túc, con mắt trừng trừng nhìn thân ảnh của Hàn Phỉ, trong miệng mang theo than thở giống như thở dài. Một ngàn năm.. Bệ hạ rốt cục trở về.
Ngay lúc Hàn Phỉ bị mê hoặc, muốn chạm vào ngọn Kim Sơn kia, một trận âm thanh còi xe cảnh sát chói tai nổ tung trong đầu nàng.
"Cảnh cáo, cảnh cáo! Phía trước cực kỳ nguy hiểm! Không thể tới gần! Không thể tới gần! Tình huống khẩn cấp, bắt đầu dùng phương thức giật điện!"
Một trận điện lưu trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân, Hàn Phỉ bị điện giật đến nỗi tóc cũng dựng lên, ánh mắt trong nháy mắt thanh minh.
"Kí chủ! Mau tỉnh lại! Kí chủ!" Thanh âm sốt ruột của Đào Bảo lập tức quanh quẩn trong đầu Hàn Phỉ, hệ thống vốn im ắng đã lâu nay một lần nữa khôi phục.
"Đào Bảo!"
"Đúng, đúng, đúng, là ta! Kí chủ! Hiện tại mau chóng tránh xa khỏi ngọn Kim Sơn này! Nhanh chóng lui về phía sau a!"
Hàn Phỉ lập tức lùi về sau vài bước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng thậm chí đã quên vừa rồi tại sao mình nhất định phải tới gần chỗ này, nếu không phải Đào Bảo đột nhiên xuất hiện, thuận tiện giật điện nàng một hồi, nàng chắc hẳn sẽ hoàn toàn không thể khống chế được hành động của mình! Thật đáng sợ!
"Đây rốt cuộc là cái gì?" Hàn Phỉ cả giận nói.
"Ta cũng không biết! Nhưng thứ phía trước có hệ số nguy hiểm cấp S! Kí chủ tuyệt đối không thể tới gần! Vừa rồi tồn tại của ta bị che đậy, nơi này quá cổ quái! Kí chủ mau chóng rời khỏi đây thì hơn!"
Hàn Phỉ nghe xong, vô thức lùi về sau, nhưng một bức tường người liền ngăn cản phía sau, Hàn Phỉ ngẩng đầu, không biết từ lúc nào, Khôi Nam sắc mặt quái dị đã đứng ở sau lưng nàng.
"Kí chủ! Nhân vật này cực kỳ nguy hiểm a!" Đào Bảo lần thứ hai kêu lên.
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, giả vờ trấn định nói: "Khôi Nam a, nếu không chúng ta hôm nay đi về trước đi. Có chuyện gì ngày khác hãy nói tiếp."
Khôi Nam bình tĩnh nhìn Hàn Phỉ, đột nhiên nói: "Bệ hạ lại muốn rời đi sao?"
Câu hỏi này lập tức khiến Hàn Phỉ cảm thấy chột dạ, nói: "Không phải như thế! Ta chỉ muốn rời khỏi đây thôi! Hiện tại ta không thấy thoải mái nha. Muốn đi về nghỉ một hồi!"
"Bệ hạ, Khôi Nam ở hoàng cung chờ đợi ngài một ngàn năm, bệ hạ còn muốn rời khỏi đây một ngàn năm nữa sao?"
Đầu Hàn Phỉ đã muốn lớn hơn, hận chết tại sao ban đầu mình lại giả bộ làm 'Bệ hạ' a! Hiện tại tên nam nhân đầu óc không tỉnh táo này rõ ràng đã điên cuồng.
"Khôi Nam, ta chỉ muốn ra ngoài thôi, ngươi yên tâm đi!" Hàn Phỉ nỗ lực để cho biểu hiện của mình rõ ràng một chút, nhưng sắc mặt Khôi Nam càng lúc càng kém, càng lúc càng khó coi, cuối cùng, hắn trực tiếp đưa tay bắt đầu mở y phục của mình ra, khiến Hàn Phỉ vô cùng sửng sốt, lập tức che mặt.
Một lúc sau liền nghe thấy giọng nói mang theo bi thương của Khôi Nam truyền tới: "Bệ hạ! Thuộc hạ.. Cũng không thể chờ nổi nữa!"
Hàn Phỉ chấn động, chậm rãi thả tay xuống, chỉ thấy Khôi Nam đã mở y phục của mình lộ ra phía dưới. Mà điều này, khiến đồng tử của Hàn Phỉ cũng trừng lớn.
Đó căn bản không phải là một thân thể, mà là một bộ khô lâu. Một bô khô lâu được che dưới một lớp y phục. Mà giờ khắc này, gương mặt tuấn tú của Khôi Nam từng chút một biến mất, những da thịt cùng ngũ quan đều đang chậm rãi hòa tan, từng chỗ một lộ ra đều là xương sọ trắng toát. Đậu phộng! Xương trắng đại biến a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT