Hàn Phỉ đối với gian phòng đột nhiên xuất hiện này vô cùng cảnh giác, nàng híp mắt, sau khi lẳng lặng quan sát một phen mới cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm đồ vật trong gian phòng. Nàng ngoài ý muốn phát hiện, trên bàn sách còn đặt một tờ giấy, Hàn Phỉ hiếu kỳ đi lên trước, muốn nhìn rõ xem phía trên viết gì, chỉ là đại bộ phận chữ đã bị nhiễm nước, chỉ còn dư lại vài chữ miễn cưỡng có thể nhận ra.

"Hàn.. nhớ ngươi.. Sớm ngày trở về.."

Rất ít chữ còn đọc được, chỉ có bốn chữ 'Sớm ngày trở về' là nhìn rõ nhất, còn lại cũng đã mơ hồ đến mức hoàn toàn nhận không ra, nhưng từ bốn chữ này có thể suy đoán ra đây là một phong thư nhà, nói chuẩn xác hơn thì hẳn là một phong thư gửi cho tình nhân đi.

Hàn Phỉ nhìn hai chữ "nhớ ngươi" kia, toàn thân nổi lên một tầng da gà, nhưng quỷ dị là, nàng cảm thấy chữ viết này rất quen thuộc, nhìn thật kĩ một chút, bỗng nhiên phát hiện, chữ này thế mà lại giống chữ của nàng, không, không đúng, chữ của nàng cũng là mô phỏng theo nam thần, có nghĩa chữ viết này cùng chữ của nam thần rất giống nhau.

Không chiếm được tin tức hữu dụng, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là buông tha trang giấy, đi về phía bên kia tấm bình phong, ở sau tấm bình phong là một cái bồn tắm, bên trong không có nước, vậy mà trên tấm bình phong lại có một bộ y phục, ngay khi Hàn Phỉ muốn cầm bộ y phục kia xuống, một trận âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, giống như có người nào đang đến gần.

Hàn Phỉ giật mình một cái, nhìn hai bên một chút, vô thức tiến vào trong thùng nước tắm kia, may là cái bồn tắm đủ lớn, có thể chứa được thể tích thân thể nàng, cũng coi như vừa vặn, nàng kẹt ở bên trong giống như một viên thịt vậy. Hàn Phỉ ngừng thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng nàng hoảng hốt, không nghĩ tới ở dưới đáy mê cung này lại còn có người ở!

Cách bình phong, Hàn Phỉ còn có thể nhìn thấy một bóng người đi tới đi lui, bóng người kia xem ra rất cao lớn, có vẻ không phải là một nữ tử, mà là thân ảnh của một người nam nhân. Hàn Phỉ yên lặng móc ngân châm ra, ánh mắt trừng trừng nhìn bên ngoài, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay liền phóng ngân châm ra.

Thời gian từng chút trôi qua, bóng người bên ngoài bình phong sau khi đứng lặng một lúc, liền chầm chậm đi ra, Hàn Phỉ nghe tiếng bước chân kia chậm rãi đi xa mới hơi khẽ thở phào một cái, nhưng nàng cẩn thận không lập tức đứng lên, mà dừng lại một hồi, mới từ trong thùng nước tắm leo ra, đi ra phía ngoài bình phong, sau khi nhìn thấy gian phòng trống rỗng, mới thở ra một hơi.

Nhưng vào lúc này, bên tai vang lên một giọng nói trầm ổn.

"Ngươi là người phương nào! Dám to gan tự tiện xông vào cấm địa!"

Hàn Phỉ sợ đến run lên một cái, suýt chút nữa liền ngã xuống, lập tức quay người lại, ngân châm trong tay liền bắn xuyên qua, tiên thủ hạ vi cường luôn là nguyên tắc của nàng. Vậy nhưng mấy cây ngân châm lại vững vàng bị người kia bắt được, Hàn Phỉ hoảng hốt, lúc này mới nhìn rõ, người đứng ở sau lưng nàng là một nam nhân trẻ tuổi tuấn lãng. Nam tử mặc một bộ hắc bào quái lạ, trên trán còn quấn một sợi dây lụa màu xanh sẫm, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, ngón tay còn đang kẹp ngân châm Hàn Phỉ bắn ra, chỉ là lúc nhìn thấy khuôn mặt Hàn Phỉ, hắn lộ ra biểu hiện vô cùng kinh ngạc.

Hàn Phỉ so với hắn càng kinh ngạc hơn, lập tức lui về phía sau vài bước, ngân châm đã bị hắn tóm lấy, thứ có thể sử dụng chỉ có thuốc bột, nhưng nàng chuẩn bị không nhiều, cũng không hề nắm chắc đắc thủ.



Ngay lúc Hàn Phỉ đang lo lắng đề phòng, nam nhân trước mặt lại đột nhiên quỳ một chân xuống, cúi đầu, ôm quyền nói: "Bệ hạ!"

Hàn Phỉ bị một tiếng 'Bệ hạ' này làm cho ngây ngẩn, cho rằng người này là nhận sai người, liền cẩn thận từng li từng tí lùi về đến sát bên tường, nói: "Ngươi, ngươi là ai?"

"Bệ hạ, ngài rốt cục trở về rồi!" Trong thanh âm còn mang theo vẻ run rẩy.

Hàn Phỉ càng ngày càng khẳng định người này đã nhận lầm người, trong chớp mắt nàng nghĩ đến một ý kiến hay, ho khan hai lần, làm ra dáng vẻ thong dong, còn tri kỷ chỉnh trang y phục, nói: "Ngươi.. Gọi là gì?"

"Bệ hạ, ngàn năm trôi qua, ngài đã quên tên thuộc hạ rồi sao? Nhưng, thuộc hạ một mực ở nơi này chờ người!"

Dứt lời, nam nhân thẳng tắp ngẩng đầu lên, dọa Hàn Phỉ nhảy dựng một cái, nhưng càng làm cho nàng giật mình là, đôi mắt của nam nhân cũng đã phát hồng, dường như còn mang theo nước mắt kích động. Thời đại này nhận lầm người còn mang cảm động như thế sao? Làm cho Hàn Phỉ cũng không còn lòng dạ nào giả thần giả quỷ nữa.

"Khụ khụ, cái kia, ngươi chờ ta bao lâu?"

Hàn Phỉ vừa rồi còn tưởng bản thân mình nghe lầm thời gian.

"Bệ hạ, thuộc hạ Khôi Nam chờ đợi bệ hạ đã một ngàn năm!"

Hàn Phỉ dám khẳng định, người đàn ông này đầu óc sợ là hỏng rồi, vì thế nhận lầm người cũng không kỳ quái, nàng lập tức thu lại cảm giác quái dị, chắp tay sau lưng, bày ra bộ dáng của lão lãnh đạo, vô cùng tự nhiên nói: "Khôi Nam đúng không, cái kia, nơi này là chỗ nào?"

Khôi Nam kinh ngạc, chần chờ nói: "Bệ hạ đã không còn nhớ được tẩm cung của mình sao?"



"Tẩm cung?" Gian phòng cũ kĩ này là tẩm cung?

Như là nhận ra Hàn Phỉ không tin, Khôi Nam lại nói: "Bệ hạ quả nhiên là đã quên, gian phòng này từng là nơi ngài thích nhất, trước đây ngài không thích lưu lại chính điện của mình, mà yêu thích ở lại đây, vì thế thuộc hạ mỗi ngày đều cẩn thận lau dọn, ngóng trông có một ngày bệ hạ sẽ một lần nữa trở về."

Hàn Phỉ thử dò hỏi: "Cái kia, Khôi Nam a, trí nhớ của ta không tốt lắm, rất nhiều thứ cũng quên, vì thế ngươi có thể nói cho ta biết rõ một chút không?"

Khôi Nam lộ ra biểu hiện phân vân, nói: "Dáng dấp của bệ hạ cũng thay đổi rất nhiều, ừm.. Tựa như mũm mĩm hơn một chút, nói vậy bệ hạ ở dân gian sinh hoạt rất vui vẻ?"

Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, mũm mĩm? Đây đại khái là từ nghữ thiện ý nhất mà nàng từng nghe qua a, không có nói thẳng nàng mập.

Hàn Phỉ quyết định, tiếp tục giả vờ làm người hắn nhận lầm, muốn từ nơi này ra ngoài, xem ra là phải trông cậy vào người đàn ông này, may là người đàn ông này có vẻ như đầu óc cũng không dễ dùng lắm, nên dụ dỗ thật tốt mới được.

Mang theo suy nghĩ như vậy, Hàn Phỉ lại nói: "Khôi Nam a, ta muốn ra ngoài, mang ta đi ra ngoài đi."

Lúc này, Khôi Nam lại trầm mặc, cúi đầu, không nói lời nào, khiến Hàn Phỉ có chút thấp thỏm bất an, đừng nói là người này đã nhận ra nàng mạo danh người ta nha.

Một lúc lâu sau, giọng nói mang theo oan ức của hắn truyền tới: "Bệ hạ vừa trở về liền muốn rời khỏi đây sao? Bệ hạ thật vất vả mới trở về một lần, vì sao phải rời đi vội vã như vậy? Thuộc hạ cùng các bộ hạ khác đều rất nhớ bệ hạ."

Hàn Phỉ kinh sợ, ý của hắn là nơi này không chỉ có một mình hắn? Còn có người khác? Hơn nữa số lượng còn không ít a!

Hàn Phỉ có chút tê dại da đầu, nói: "Nhưng ta phải ra ngoài vì còn có chuyện phải làm.."

Khôi Nam lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt thăm thẳm nhìn Hàn Phỉ, nói: "Bệ hạ, nơi này mới là chỗ của ngài, khôi chính quân từ trên xuống dưới trấn thủ hoàng cung hơn ngàn năm, là vì chờ đợi bệ hạ trở về, bệ hạ đi vào tiền tuyến, vừa đi là ngàn năm, chưa từng trở về, thời gian đấu chuyển, Nhật Nguyệt chuyển dời, ta theo mệnh lệnh của bệ hạ đem hoàng cung nhấn chìm vào trong lòng đất, là vì chờ một ngày kia bệ hạ trở về, tái hiện quang minh, bệ hạ thế mà lại muốn rời đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play