Chỉ trong một ngày, tin tức thiên kim tiểu thư Đồ Mộng Hàm của Tam Nguyên Đồ, đại biểu cho Tam Nguyên Đồ tham gia giải đấu y sư liền truyền khắp Ngư Trạch Trấn, dẫn lên sóng lớn mênh mông, mọi người ở đây dồn dập nghị luận về nữ tuyển thủ lần đâu tiên trong lịch sử dự thi này, đồng thời từ đía điểm dự thi ở nơi khác cũng truyền đến tin tức có Nữ Y sư dự thi. Tinh tinh chi hỏa, khả dĩ liệu nguyên, trong lúc nhất thời, tin tức sự xuất hiện đồng thời của các Nữ Y sư dự thi lập tức truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, càng ngày càng nhiều người bị hấp dẫn lại đây, bắt đầu chú ý vào giải đẩu y sư lần này, toàn bộ giải đấu lớn trở nên náo nhiệt chưa từng có.

Có thể dân chúng cực kì quan tâm và tán thành giải đấu y sư này, vậy quy định trận đấu cho phép nữ tử dự thi, có phải là.. đã coi rẻ tư cách của đại phu hay không đây?

Vừa có người đưa ra nghi vấn này đã thu hút mọi sự chú ý của đám đông. Nhưng nghi vấn kia vừa mới vừa xuất hiện không lâu đã bị đè xuống, bởi vì ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, người tổ chức giải đấu này đã không hề đưa ra quy định không cho phép nữ tử tham gia, trên thực tế, ở dân gian cũng không thiếu nữ tử bắt đầu học tập y thuật, chỉ là do bị hình thức học tập áp bách, không người nào dám lộ ra thôi, thêm vào tâm tư nữ tử của nữ đại phu so với nam đại phu có nhiều hơn mấy phần kiên trì cùng ôn nhu, đã có không ít người yên tâm đi tìm nữ đại phu để giúp xem bệnh. Hơn nữa một ít tiểu thư của các gia đình lớn, chưa lấy chồng, bị nam đại phu xem bệnh cũng có nhiều bất tiện cùng xấu hổ, nếu chẳng may bị ốm đau gì đều tự mình chống đỡ qua, nếu thật sự không được mới tìm một vài nữ tử hiểu chút y thuật đến khám bệnh, nhưng đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi, cũng không được nhiều người đồng ý tiếp thu.

Lần này có nữ tử tham gia giải đấu y sư có thể nói là giọt nước tràn ly, giải đấu lần này, chính là lúc bạo phát. Mà Hàn Phỉ thuận thế, thừa dịp có luồng bạo phát này nhẹ nhàng không hề phải chịu đựng sự quan tâm quá lớn của đám đông mà đăng kí xong. Cho dù có người nhận ra được Thần Nông Giá cũng có một nữ tử tham gia thi đấu cũng chỉ cho là Thần Nông Giá thừa dịp gió lớn mà lên theo thôi, còn có thực lực hay không, vậy cũng không nói được. Nơi mà mọi người quan tâm là ở chỗ Đồ Mộng Hàm của Tam Nguyên Đồ kia.

Lúc danh tiếng Đồ Mộng Hàm truyền ra ngoài, càng ngày càng có nhiều người đi thám tính tin tức về Đồ đại tiểu thư này, không tìm hiểu thì không biết, càng tìm hiểu lại càng giật mình, mọi chuyện Đồ đại tiểu thư từng làm qđều bị lôi ra, đương nhiên, điều này cũng rất có thể là có người cố ý thả ra tin tức.

Lúc Hàn Phỉ cầm trên tay tin tức về Đồ Mộng Hàm cũng không khỏi không khâm phục năng lực thu thập tin tức của Thần Nông Giá, trên tay nàng là một tờ giấy chi chít chữ gọi là nội tình bí mật, toàn bộ đều liên quan tới Đồ Mộng Hàm.

Hác lão bản vẻ mặt cung kính ngồi trước mặt Hàn Phỉ, nói: "Thị Phi cô nương, cho đến hiện tại, Đồ Mộng Hàm này có lẽ là người không thể coi thường nhất, cũng là do Thần Nông Giá chúng ta sơ sẩy, trước đây không lưu ý đến một người lợi hại như vậy, đúng là Đồ chưởng quỹ của Tam Nguyên Đồ đã phải nhọc lòng giấu giếm rồi."

Hàn Phỉ thả tư liệu trong tay xuống, nói: "Tam Nguyên Đồ là tồn tại như thế nào?"

Hác lão bản nghĩ một hồi, nói: "Chưởng quỹ Tam Nguyên Đồ là người có tài, ta đã từng gặp một lần, là một người tiến thối thỏa đáng, hiệu thuốc Tam Nguyên Đồ trên danh nghĩa là của hắn cũng không lớn, nhưng thắng là ở chỗ luôn có thể xuất hiện rất nhiều kỳ trân dị dược, rất nhiều dược tài quý giá đều có thể tìm thấy ở Tam Nguyên Đồ, mà người này lúc còn trẻ hình như có đi theo làm đệ tử của một vị y sư, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại không xuất sư, tự mình mở hiệu thuốc Tam Nguyên Đồ này, bởi vì thủ đoạn của hắn cao minh, lại có không ít y sư là hạt giống tốt đồng ý đầu quân cho Tam Nguyên Đồ, vì vậy có thể xem như đây là một hiệu thuốc Trung Thượng Lưu đi."

Hàn Phỉ chăm chú nghe, sau đó lại lật một tờ tư liệu xem xét, trong mắt lại có mấy phần kinh ngạc. Thấy Hàn Phỉ đang nhìn tư liệu, Hác lão bản sáng suốt giữ yên lặng, im miệng không nói.



Hàn Phỉ đâm đâm Đào Bảo, nói: "Đào Bảo, người gọi là Đồ Mộng Hàm này đúng là rất lợi hại a, ngươi xem một chút đi, nàng ta đã từng trị khỏi cho đại tiểu thư của Trần phủ bị bệnh sốt rét nhiều năm a, còn trợ giúp những người khốn cùng không trả giá trị liệu a, còn có cái này nữa, vạch trần thủ đoạn của kẻ lang băm, đem bệnh nhân sắp chết một lần nữa cứu sống lại, mỗi một sự việc cũng đều có thể lấy ra làm tiêu chuẩn của người tốt đấy."

Đào Bảo quyết định cẩn thận trả lời vấn đề của kí chủ, nói: "Kí chủ muốn nói cái gì?"

"Ừm.. Ta sao lại có cảm giác chuyện này giống như có âm mưu đây, những chuyện này trước đây được giấu kĩ kín kẽ không một lỗ hổng, hiện tại lại bị phơi ra không xót một thứ gì, giống như đang thủ thế chờ đợi vậy."

"Kí chủ, chủ nghĩa âm mưu của ngươi rất mạnh."

Hàn Phỉ nhắm mắt xem đó là một lời khích lệ, lại cẩn thận xem tư liệu về Đồ Mộng Hàm trong lòng giống như đang suy nghĩ gì đó.

Hác lão bản cẩn thận từng li từng tí một nói: "Thị Phi cô nương, ngươi thấy thế nào?"

Hàn Phỉ ngáp một cái, nói: "Đi đến đâu, tính đến đó."

Hác lão bản có chút không rõ: "Chuyện này.."

Hàn Phỉ đứng lên, nói: "Mục đích cuối cùng cũng chỉ là cuộc thi đấu này mà thôi, bất luận đối thủ có như thế nào cũng xử quyết theo thành tích của trận đấu, nếu như nàng có rắp tâm khác, vậy đến lúc đó sẽ biết."

Hác lão bản như vừa tỉnh giấc chiêm bao, xấu hổ nói: "Ta đúng là hồ đồ, cũng đúng, mục đích của chúng ta không phải là tìm tòi nghiên cứu mà là ở trận đấu, tất cả phải phiềnThị Phi cô nương rồi."



Hàn Phỉ gật đầu, giả vờ phong phạm cao thủ nói: "Trận đấu chỉ diễn ra một ngày sao?"

Hác lão bản vội vàng nói: "Dạ dạ dạ, ải thứ nhất cũng không khó, dựa theo quy củ thông thường chỉ là kiểm nghiệm người dự thi có phải là.. đại phu hay không mà thôi, chỉ cần một ngày."

Hàn Phỉ tính toán thời gian, một ngày trận đấu, một ngày chạy về thôn Thủy Biên, hẳn không có vấn đề, chỉ mong Bách Lý điện hạ có thể chịu đựng được a.

Trên thực tế.. Bách Lý sắp không chịu được nữa. Hắn nằm ở trên giường giả bộ là người bệnh đến mức sắp hoài nghi nhân sinh, mà hai vị Công Công kia thật đúng là kiên trì chờ đợi bệnh tình của hắn tốt lên a! Bách Lý Mân Tu chưa bao giờ có ý nghĩ muốn giết người như vậy, hắn vì giả bộ bệnh, ho khan ho đến nỗi sắp muốn bệnh thật rồi! Ngay cả Lục Bình biết rõ nội tình cũng phải có chút đau lòng cho người giả trang Hàn cô nương này, không thể làm gì khác hơn là tận lực giúp đỡ hắn kéo dài thời gian.

Hai vị Công Công cũng buồn bực, đi cũng không được, không đi cũng không xong, mấy ngày này ở thôn Thủy Biên bọn họ cũng hiểu rõ ràng tình hình trong thôn của Hàn tú nữ ở, cũng suy đoán được tám chín phần mười, không có gì đặc sắc, nhưng cũng không phạm lỗi lầm gì lớn, tóm lại hai chữ, bình thường.

Đương nhiên, hai vị Công Công không biết, đều là do Hàn Phỉ trước khi đi căn dặn, cố ý xếp đặt làm ra chân tướng của sự tình thôi, cũng là không cần quá lo lắng, toàn bộ thôn Thủy Biên đối với lời nói của Hàn Phỉ đều tôn sung, coi đó là mệnh lệnh tối cao, thành công hóa thành diễn viên quần chúng chuyên nghiệp.

Hai ngày sau, Bách Lý suýt nữa thì nổi khùng, xưa nay hắn chứ từng cảm thấy khỏe mạnh cũng là một chuyện trọng yếu đến vậy, cũng sâu sắc 'Hoài niệm' Hàn Phỉ một hồi.

Tại Ngư Trạch Trấn, Hàn Phỉ hắt hơi một cái thật lớn, nói: "Người nào đang nhớ ta đây, thật hi vọng là nam thần a."

Hệ thống: "..."

Kí chủ ngươi có thể hơi hơi chú ý một chút hình tượng không được à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play