"Ở đây, rất nguy hiểm." Hắn nói.

Lời nói của nam thần đã đánh gãy tâm tư của Hàn Phỉ, nàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lãnh đạm giống hệt như trong kí ức nàng, nói: "Vương gia, là chàng đúng không? Gọi tên ta, chàng, gọi tên ta, được không?"

Thật lâu sau, Tần Triệt hơi câu lên khóe môi, nói: "Hàn Phỉ, hà tất phải thế."

Đáy lòng Hàn Phỉ lặng lẽ thở ra một hơi, nói: "Vương gia, chàng còn nhận ra ta, quá tốt rồi."

"Nơi này không phải là nơi ngươi nên xuất hiện, hắn rất nguy hiểm."

Câu nói không hiểu ra sao này khiến Hàn Phỉ phải nhíu mày, nói: "Hắn là ai?"

"Ta."

"Vương gia, ta không hiểu, hắn là chàng, vậy chàng là ai?"

Tần Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẽ lẩm bẩm: "Đúng vậy, ta là ai?"

Hàn Phỉ đã triệt để không hiểu, nàng thật sự muốn làm cho rõ ràng, bèn đưa tay ra, muốn kéo lấy nam thần, nhưng chuyển xảy ra sau đó khiến Hàn Phỉ vô cùng sửng sốt. Tay nàng xuyên thấu qua thân thể của nam thần, nàng không tin thử lại mấy lần, nhưng trong tay vẫn cứ trống rỗng, không có thứ gì.

"Đây, cái này, đây là.."

Tần Triệt thở dài một hơi, nói: "Hàn Phỉ, trở về đi thôi."

Đây là lần thứ ba, hắn muốn nàng trở lại.

Hàn Phỉ quật cường đi tới, cắn răng nói: "Không! Ta không muốn trở lại! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không chạm được vào chàng? Tại sao a? Vừa, vừa rồi rõ ràng chàng còn đụng tới ta mà!"

Tần Triệt nhìn mắt nàng đỏ lên, trầm mặc không nói.

Hàn Phỉ hút hút mũi, nói: "Nơi này là mộng cảnh, là giấc mơ của chàng, ta thật vất vả mới đến được đây, chỉ cần ta ra ngoài, khi tỉnh mộng, chàng sẽ không nhớ ta đã từng tới trong mộng của chàng."

"Hàn Phỉ."

"Chàng có biết ta có rất nhiều điều muốn nói với chàng không! Ta viết thư cho chàng, chàng có nhận được không? Những điều ta muốn nói với chàng nhiều như vậy, chàng có nghe thấy không?"

Hàn Phỉ chưa từng yêu mến một người nào, đây là lần đầu tiên nàng xác định chắc chắn tình cảm của mình như vậy, nàng không hiểu, cũng không biết loại cảm giác lo lắng này là gì, nhưng khi nàng không thể chạm vào hắn, tâm tình nàng có cảm giác không thể chịu đựng nổi.

"Hàn Phỉ, hắn rất tức giận."



Hàn Phỉ kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Hắn.. Là chàng sao?"

Tần Triệt gật đầu.

Hàn Phỉ có một chút lý giải, nếu như giờ khắc này nam thần trong miệng hắn cũng chính là hắn, vậy.. Nhân cách phân liệt sao? Nhưng, trạng thái nhân cách phân liệt không phải sẽ khiến nạn nhân hoàn toàn không nhớ tới kí ức của đối phương sao? Vì sao ở đây, cả hai nhân cách của nam thần cũng đều nhận ra nàng, ngay cả những ký ức của cả hai đều cùng tồn tại?

"Hàn Phỉ, ta không có cách nào khống chế, rời khỏi nơi này, đừng về cung nữa."

Hàn Phỉ xoa xoa đôi mắt chua xót, mà lúc này, tuyết lại từ từ lớn lên, ánh amwts Tần Triệt hiện lên một tia sốt ruột, nói: "Hàn Phỉ, năng lực của ta đã tận, rời khỏi nơi này đi, hắn muốn vây nhốt nàng ở nơi này, triệt để lưu lại."

Hàn Phỉ tiến lên một bước, cấp thiết nói: "Vương gia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chàng lại ở chỗ này? Còn người vốn ở nơi này là ai? Còn nữa, ở trong hoàng cung, ở thế giới hiện thực chàng, chàng.."

Hàn Phỉ chưa kịp nói hết, gió tuyết đã lớn lên, mà thân ảnh Tần Triệt đã dần dần trở nên mỏng manh. Hàn Phỉ gấp gáp, nàng liều mạng đưa tay muốn bắt lấy hắn, nhưng đều không thể, hết thảy đều là khoảng không, hắn giống như một cái bóng, không có thực thể.

Hàn Phỉ khó chịu vô cùng, gọi: "Đừng đi! Tần Triệt! Đừng đi!"

Dưới tình thế cấp bách, Hàn Phỉ cũng quên tôn xưng, trực tiếp gọi thẳng tên húy.

Tần Triệt nhìn dáng vẻ nàng thất kinh trong lòng thở dài một hơi, nói: "Hàn Phỉ, nàng muốn biết rõ mọi chuyện sao?"

Hàn Phỉ hô to: "Ta muốn! Ta muốn biết rõ tất cả! Ta muốn biết rõ mọi chuyện liên quan đến chàng!"

"Dù cho chân tướng có thể khiến nàng không thể tiếp nhận sao?"

"Đúng!"

"Hàn Phỉ, nếu như có thể, không nên tới gần ta."

"Không! Tần Triệt! Chờ chút! Chàng còn chưa nói hết! Đừng đi!"

Nhưng bất đắc dĩ, tay Hàn Phỉ làm sao cũng không thể ngăn cản nam thần từ từ trở nên trong suốt, cho đến cuối cùng, hắn chỉ lưu lại một câu: "Chớ tới gần ta. Ta sẽ không khống chế được mà thương tổn nàng."

Tiếp theo, chớp mắt một cái, Hàn Phỉ đột nhiên mở mắt ra, nhìn xà nhà trên đỉnh đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

"Kí chủ! Ngươi rốt cục đã tỉnh! Hù chết ta!"

Hàn Phỉ vuốt ở ngực bò lên, sắc mặt hoảng hốt, trong đầu còn quanh quẩn câu nói cuối cùng của hắn.'Nếu như có thể, không nên tới gần ta. Ta sẽ không khống chế được thương tổn nàng. "Lời nói như thế, sao nam thần có thể nói ra khỏi miệng? Ở trong mơ nam thần sao lại nói ra lời nói kì quái như vậy? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?



" Kí chủ, kí chủ! Hoàn hồn a! "

Hàn Phỉ trì độn 'a' một tiếng, nói:" Làm sao? "

" Còn hỏi ta làm sao! Kí chủ ngươi đến cùng đã thấy gì trong mơ thế? Vừa rồi hế số tinh thần của ngươi mấy lần tăng vọt, làm ta sợ đến nỗi không biết làm gì! "

Hàn Phỉ có chút xấu hổ nói:" Ta không sao, đừng lo lắng. "

" Kí chủ, đến cùng ở trong mơ ngươi đã trải qua cái gì thế? "

Hàn Phỉ vừa định nói chuyện, lại có một loại trực giác nói cho nàng biết, không thể nói, không thể nói với bất kỳ ai.

" Kí chủ, làm sao thế? "

Hàn Phỉ tùy thời lôi ra một cái cớ, nói:" Không có chuyện gì, ta không gặp cái gì, chỉ ở trong mơ cùng nam thần tán gẫu một lúc mà thôi. "

" Chỉ là tán gẫu thôi sao? "

" Hừm, chỉ là nói chuyện phiếm, khả năng tâm tình nhất thời quá kích động đi, quá hưng phấn, ngươi cũng hiểu mà. "

" Vậy thì tốt. "

" Ta có thể trở lại trong mộng lần nữa được không? Ta, ta còn chưa nói chuyện đủ! "

Trên thực tế, Hàn Phỉ còn muốn đi thăm dò cho rõ ràng, nam thần đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sau khi vội vàng lại không hiểu ra sao ra ngoài như thế lại càng để lại cho nàng càng ngày càng nhiều nghi vấn.

Nào biết lần này hệ thống trực tiếp phủ quyết, thái độ vô cùng cứng rắn:" Không được! Kí chủ không thể đi vào thế giới trong mộng lần thứ hai! "

Hàn Phỉ há hốc mồm:" Tại sao a? "

" Sóng điện não của ngươi tăng vọt quá nhanh! Đã ảnh hưởng đến số đếm bình thường! Trong thời gian ngắn nếu tiến vào thế giới mộng cảnh nữa, thì e là kí chủ sé trở thành một kẻ ngu ngốc đấy! "

Hàn Phỉ chưa từ bỏ ý định nói:" Thật không được không? Ta rất nhanh sẽ đi ra! "

Thái độ của hệ thống rất kiên quyết:" Không được! Một giây đồng hồ cũng không được! Chuyện này không thể đem ra đánh bạc! Nhỡ đâu kí chủ xuất hiện bất kỳ vấn đề gì thì toàn bộ nhiệm vụ cũng sẽ thất bại, loại nguy hiểm này không đáng trao đổi! Lần này là ta sơ sẩy, không cân nhắc đến hậu quả! Mộng cảnh của hệ thống tạm thời sẽ đóng lại! "

Hàn Phỉ rốt cục hết hy vọng, không thể làm gì khác hơn là nằm lỳ trên giường, cẩn thận bắt đầu nhớ lại lần gặp nam thần này, nàng biết rõ nếu như không thể lần thứ hai tiến vào thế giới trong mộng, vậy nàng chỉ có thể đợi tới lúc hồi cung rồi đi tìm nam thần, còn câu nam thần nói không nên tới gần hắn kia, Hàn Phỉ coi như chưa từng nghe thấy.

Hừng đông, Hàn Phỉ thu thập xong chính mình, một lần nữa mang chiếc nón lá xuất hiện ở trước mặt mọi người, mà trải qua sự việc ngày hôm qua, khả năng của nàng đã triệt để chinh phục người Thần Nông Giá, lúc nàng đi xuống lầu, mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt cung kinh, mà Hác lão bản cũng tự thân đi lên nghênh tiếp:" Thị phi cô nương, xin hoan nghênh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play