Hàn Phỉ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, một bóng người lẳng lặng đứng đó, mà người kia toàn thân áo trắng càng giống như ánh trăng quỷ mị. Một cơn gió thổi qua xua đi tầng mây, ánh trăng trong ngần chiếu xuống, làm Hàn Phỉ cũng coi như nhìn rõ người vừa đến.

Nàng không nhịn được lộ ra vẻ mặt giật nảy mình, bật thốt lên: "Bách Lý!"

Người xuất hiện trước mặt nàng chính là Thái tử điện hạ của Vân Hỏa quốc, Bách Lý Mân Tu.

Bách Lý Mân Tu cũng kinh ngạc, vốn là hắn cảm nhận được lệnh bài chấn động mới vội vã chạy tới nơi đây, không nghĩ vừa đến lại bị nhận ra.

Bách Lý Mân Tu cau mày nói: "Ngươi biết ta?"

Hàn Phỉ che che miệng, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn hắng giọng, dùng lễ nghi tiêu chuẩn của A Mã Cung, nói: "Vừa rồi là Hàn Phỉ thất lễ, gặp qua Bách Lý điện hạ."

Bách Lý Mân Tu lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng rõ ràng, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ vài lần, luôn cảm thấy khuôn mặt tròn tròn kia có chút quen thuộc, dường như trong kí ức đúng là có một người như thế, nhưng lại không thể xác định chắc chắn. Dường như.. Khá giống tú nữ ngày ấy gặp qua trong hoàng cung.

Hàn Phỉ cười híp mắt gật đầu, nói: "Đúng, chính là ta, điện hạ không cần hoài nghi."

Bách Lý Mân Tu có chút không tự nhiên, lúc này mới giật mình bản thân vừa rồi có chút đường đột đi đánh một cô nương như thế. Nhưng.. tú nữ này hoàn toàn khác với cô nương ngốc nghếch, đần độn ngày ấy hắn gặp trong hoàng cung, bởi vậy hắn mới không nhận ra nàng.

Hiện tại thân hình Hàn Phỉ co lại rất nhiều, nhiều như một trên trời một dưới đất vậy, thêm vào việc nàng dùng mỹ phẩm tự phối chế cùng với khống chế lượng ăn, còn có một đống chuyện rối rắm cần nàng lo lắng, vì vậy ngay cả bản thân nàng cũng không biết rằng cân nặng của nàng đã giảm đi rất nhiều. Nếu là người thường thường ở chung nhìn thấy nàng thì sẽ không phát hiện ra được, nhưng người đã lâu không gặp lại thấy hết sức rõ ràng. Vốn là một cô nương mập đến nỗi ngũ quan cũng không thấy được rõ ràng hiện giờ bởi vì gầy gò cũng đã lộ ra đường nét mặt mày, đúng là tinh xảo, hợp mắt ngoài ý muốn a. Nhất là cặp mắt kia, sáng ngời sinh động, giống như chứa đựng cả tinh không vậy. Thân hình hơi chút đẫy đà, còn lưu lại chút mập giả tạo, nhưng đã có thể thấy được tư thái, cặp chân kia cũng không ngắn, sẽ sớm bộc lộ ra đầy đủ vẻ đẹp vốn có, mới nhìn xuống, mặc dù không tính là mỹ lệ, nhưng cũng không mập mạp đến mức làm cho người ta chán ghét.

Nhưng, càng làm cho Bách Lý giật mình không phải là vẻ ngoài của Hàn Phỉ thay đổi, mà là loại khí chất kì lạ quấn quanh thân nàng. Trải qua nhiều chuyện, phải bất đắc dĩ trở thành người chỉ đạo, Hàn Phỉ đã sớm hình thành một loại khi thế cao quý bức người, nàng không hề cảm thấy, nhưng người ngoài nhìn vào lại có cảm thụ vô cùng rõ ràng, loại tự tin kia dù đặt ở nơi đâu cũng không che lấp được, đó là khí chất không phải của một cô nương e lệ rụt rè, mà là một loại..

Bách Lý nghĩ đến một từ, 'ung dung hoa quý'. Nhưng cái từ này, không nên xuất hiện ở trên người một cô nương trẻ tuổi như vậy mới đúng.

Hàn Phỉ vì ngăn ngừa vẻ lúng túng, chủ động nói: "Bách Lý điện hạ vì sao đêm khuya lại tới đây chơi thế?"

Bách Lý Mân Tu thoáng phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt lấy lại vẻ ôn hòa, thấp giọng nói: "Hàn cô nương có thể lấy ra chiếc lệnh bài vừa rồi được không?"

Hàn Phỉ có chút cảnh giác, nói: "Lệnh bài gì cơ? Nô gia thật không biết điện hạ đang nói cái gì?"



Bách Lý Mân Tu câu câu khóe môi, nàng tỏ vẻ cảnh giác mím môi như vậy, kết hợp với khuôn mặt mập mạp, ngược lại rất đáng yêu.

"Hàn cô nương không cần căng thẳng, ta cũng không có ác ý."

Hàn Phỉ lùi về sau vài bước, mang theo ngữ khí đuổi khách, nói: "Đã khuya lắm rồi, điện hạ cũng không phải là người nên đi tới nơi hoang sơn dã lĩnh này, mong điện hạ sớm chút trở lại, nếu không nhỡ phát sinh điều gì bất ngờ sẽ không tốt. Nô gia không thể phụng bồi, cô nam quả nữ, nô gia còn muốn bảo toàn danh tiêng thanh bạch a."

Lời này của Hàn Phỉ nếu đặt ở bên ngoài thì chính là muốn làm trò cười cho thiên hạ, người nào sẽ tin tưởng một cô nương bị mọi người cười nhạo vừa béo vừa xấu lại dám to gan không biết xấu hổ nói ra những lời này như vậy! Đường đường là Thái tử Bách Lý Mân Tu điện hạ của Vân Hỏa quốc, được cả ngợi là nam nhân mà các cô nương toàn bộ đại lục muốn gả nhất, lại có thể làm gì một bà béo xấu xí cơ chứ? Đây quả thực là hoang đường!

Hàn Phỉ cũng không quản mình nói có bao nhiêu buồn nôn, trực tiếp quay đầu liền chuẩn bị trở về.

Bách Lý Mân Tu thấy buồn cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng gọi một câu: "Hàn cô nương."

Hàn Phỉ cũng rất cho hắn mặt mũi, dừng một chân, chờ đợi hắn nói.

"Ta cũng không có ác ý." Câu nói này hắn lặp lại hai lần.

Hàn Phỉ có chút nghi hoặc.

"Ta từng chịu ơn trạch của Hạc lão, đã đáp ứng hắn, nếu gặp người nắm giữ lệnh bài, thì sẽ hết sức trợ giúp. Mà ta, trùng hợp đang đuổi theo người giữ Đồng Bài, vì thế, Hàn cô nương không cần phòng bị ta như vậy."

Bách Lý Mân Tu nói lời này vô cùng bình tĩnh, Hàn Phỉ lại là tin năm phần, theo lý thuyết, vị Thái tử điện hạ này nếu thật sự muốn làm cái gì, cũng sẽ không nói nhiều như vậy.

Nàng quay người lại, nói: "Lời ấy là thật chứ?"

Bách Lý Mân Tu lập tức gật đầu: "Là thật!"

Ánh mắt Hàn Phỉ sáng lên, vội vã lấy ra cái Đồng Bài quái dị kia, nói: "Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút cái đồ chơi này đến cùng là vật gì?"

Bách Lý Mân Tu không khỏi vì thái độ trước sau vô cùng khác biệt của Hàn Phỉ mà kinh hãi, nhất thời cũng chưa kịp phản ứng, yên lặng trừng mắt mà nhìn.

Hàn Phỉ tức giận: "Ngươi quả nhiên đang gạt ta!"



Bách Lý Mân Tu khóc cười không được, nói: "Hàn cô nương thật thẳng thắn."

Hàn Phỉ không khách khí chút nào: "Ta biết, vì thế ngươi đừng có lãng phí thời gian, nói mau!"

Bách Lý có chút đau đầu, người này cùng Hàn cô nương thái độ khiêm tốn lúc trước hoàn toàn khác nhau, một người có thể chuyển biến nhanh như vậy sao?

Đối với Hàn Phỉ.. Chuyện cười! Người này rõ ràng chính là nợ sư phụ một ân tình, nếu hắn đã nợ nhân tình, cố ý lại đây trả nợ, vậy còn cần khách khí làm cái gì! Dù cho hắn là Thái tử cũng phải trả ân tình đấy!

Bách Lý Mân Tu sắc mặt đau khổ, chăm chú nói: "Tối triệt, đây là một tổ chức gần đây có động tác rất lớn, liên tiếp xuất hiện, căn bản tra không rõ ngọn nguồn, cũng không có người thấy thành viên hạch tâm của bọn họ, ngươi có thể nhìn Đồng Bài một chút, hoa văn đồ án phía trên chính là một chữ 'triệt'."

Hàn Phỉ nghe vậy móc ra Đồng Bài tử tử tế tế nhìn, quả thật đúng là không sai, bỏ qua những nét hoa văn điêu khắc rối rắm, quan sát cơ bản, quả nhiên là một chữ 'triệt'.

Bách Lý Mân Tu tiếp tục nói: "Không chỉ là Hàn Linh, thậm chí ngay cả Hỏa Vân quốc cùng hai nước còn lại đều có tung tích của tổ chức này, ta truy tra rất lâu, lần này đến Hàn Linh cũng có một phần nguyên nhân là tìm kiếm manh mối của tổ chức Tối Triệt này."

Hàn Phỉ híp híp mắt, giảo hoạt nói: "Điện hạ lần này truy tra là đại biểu cá nhân hay là đại biểu cho Vân Hỏa quốc?"

Bách Lý Mân Tu sững sờ, có chút ý vị thâm trường nhìn Hàn Phỉ, hắn không nghĩ tới cô gái này lại nhạy cảm đến vậy, có thể hỏi đúng trọng tâm vấn đề, điều này làm hắn âm thầm hoảng sợ.

"Rất xin lỗi, vấn đề này tại hạ không thể trả lời Hàn cô nương."

Hàn Phỉ không truy hỏi, nói: "Xem ra cái tổ chức này nhất định là đã lấy vật gì đó của các ngươi rồi!"

Bách Lý Mân Tu giật nảy cả mình, đầy vẻ kinh ngạc, nói: "Hàn cô nương làm sao lại biết?"

Nụ cười của Hàn Phỉ càng sâu, nói: "Ngươi xem, hiện tại ta biết rõ rồi."

Bách Lý Mân Tu: "..."

Thời khắc này, hắn muốn mình chết đi cho rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play