Nam nhân được gọi là Cổ đại phu lộ ra vẻ từ ái, mỉm cười nói: "Đã lâu không tới thăm, cái này, trong thôn đã xảy ra chuyện gì?"

Một thôn dân cầm lấy tay Cổ đại phu hướng trong thôn mà lôi đi, hoang mang nói: "Cổ đại phu, ngươi tới thật đúng lúc, mau đi cùng ta, trong thôn chúng ta gần đây xảy ra chuyện kì lạ, thật nhiều người không hiểu ra sao lại bị trúng độc! Những người lớn tuổi liền không qua khỏi, cứ như vậy buông tay lìa bỏ nhân gian! Ngươi mau đến xem một chút đi!"

Ánh mắt Cổ đại phu lóe lên một vệt tinh quang, nhưng trên mặt vẫn duy trì một bộ từ thiện, nói: "Đừng nóng vội, chờ ta đi xem sao."

Lúc thôn dân dẫn đường quay lưng bước đi, trên mặt lóe lên một tia thần sắc phức tạp, còn có một tia giãy dụa. Hàn cô nương nói, chỉ cần trong thời gian này ai xuất hiện cũng đều rất khả nghi. Nhưng, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, người đầu tiên xuất hiện lại là Cổ đại phu, người mà bọn họ từ trước đến giờ rất tôn kính.

Trước khi Hàn cô nương tới đây, Cổ đại phu vẫn là đại ân nhân của thôn bọn họ, bởi vì Cổ đại phu thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua thôn, giúp bọn họ chữa bệnh, cũng không lấy phí cao, điều này đối với thôn Thủy Biên nghèo rớt mùng tơi mà nói chính là một loại ban ơn. Nhưng hiện tại, bọn họ không thể không bắt đầu hoài nghi dụng ý của Cổ đại phu.

Đem người dẫn tới một gian nhà dân, Cổ đại phu đã có dáng vẻ một bộ định liệu trước nhìn người nằm trên giường bệnh sắc mặt thê thảm cỏ vẻ sắp trút hơi thở cuối cùng, bên cạnh là thân nhân đã là khóc không thành tiếng. Cổ đại phu liền vội vàng tiến lên, đưa tay ra, giả vờ giả vịt bắt mạch, sắc mặt vô cùng thần bí cao thâm.

Thôn dân có chút lo lắng hỏi: "Cổ đại phu, hắn, hắn như thế nào? Còn cứu được hay không a?"

Cổ đại phu bị thức giục cau mày, quyết định theo kế hoạch mà làm, nói: "Đây, đây là trúng độc a!"

Lúc này, các thôn dân cũng trầm mặc. Cổ đại phu cảm thấy có chút quái dị, trong lòng nảy sinh một tia bất an, sao lại không phản ứng chút nào thế? Có chuyện gì xảy ra sao? Hình như chuyện này cùng với tưởng tượng của hắn không giống nhau a? Không phải là nên giật nảy mình, hoặc là cầu xin hắn cứu chữa hay sao? Sao lại như bây giờ, mặt không hề có cảm xúc như thế?

Cổ đại phu hắng giọng, lặp lại một lần, nói: "Đây là dấu hiệu trúng độc a! Độc này phi thường lợi hại đấy, ta.."

Cổ đại phu vốn muốn nói 'Ta có thể cứu chữa ', nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, thì đột nhiên người nằm ở trên giường, dáng vẻ vốn sắp chết đến nơi lại vẫn sống sờ sờ bò lên, ngồi ở trên giường, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Cổ đại phu trong nháy mắt căng thẳng: "Các ngươi đây là làm sao?"



Cổ đại phu thật sự không nhịn được hỏi.

Mà lúc này thôn dân trúng độc ngồi ở trên giường cũng đã quên luôn lời Hàn cô nương căn dặn, thật sự không nhịn được mở miệng nói: "Cổ đại phu, tại sao? Ngươi tại sao phải hại chúng ta như vậy?"

Cổ đại phu bị hỏi ngược lại như vậy, trong lòng liền hồi hộp, thầm than không hay rồi! Lập tức xoay người chạy ra cửa, nhưng nơi đó sớm đã bị hai thôn dân lực lưỡng chặn lại.

"Các ngươi đây là có ý gì?" Cổ đại phu nghiêm giọng nói.

Hàn Phỉ trốn ở trong buồng, thở dài một hơi, bước chậm đi ra, xem ra nàng vẫn là đánh giá cao sự nhẫn nại của những thôn dân này, vốn nàng còn muốn họ tiếp tục giả vờ, dụ ra tin tức, không nghĩ tới các thôn dân nhanh như vậy liền không nhịn được.

Cổ đại phu nhìn nữ tử có vẻ hơi đẫy đà nhưng khuôn mặt cao quý từ phòng trong đi ra, lập tức sinh ra một dự cảm, hắn lần này xong rồi! Kế hoạch của chủ nhân cũng đã hỏng!

Những thôn dân thấy Hàn Phỉ đi ra đều nhìn nàng với ánh mắt chân thành, hô một tiếng: "Hàn cô nương."

Thôn dân gỉ bệnh còn có chút áy náy, không dám nhìn Hàn Phỉ. Vốn dĩ ý tứ của Hàn cô nương là muốn hắn tiếp tục giả bộ, tranh thủ dụ ra tin tức hữu dụng, nhưng hắn thật sự là thể chấp nhận được sự thật rằng kẻ được cho là người tốt như Cổ đại phu lại chính là người hãm hại bọn họ.

Cổ đại phu trừng mắt dựng đứng, nói: "Ngươi là ai?"

Hàn Phỉ khuôn mặt lạnh lùng, khẽ vuốt cằm, nói "Lấy hòm thuốc của hắn xuống."

Lập tức có một thôn dân cấp tốc tiến lên giật lấy hòm thuốc Cổ đại phu mang theo bên người xuống, khiến hắn lập tức bùng nổ, cả giận nói: "Các ngươi! Các ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy! Thật uổng phí ta nhiều năm chẩn bệnh không công cho các ngươi! Lại lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa như thế! Được lắm thôn Thủy Biên!"



Hàn Phỉ đột nhiên vỗ tay, ba ba ba, khiến lời nói còn dang dở của Cổ đại phu cũng không thể thốt ra được.

Hàn Phỉ trêu tức nói: "Được lắm lớn tiếng dọa người, ừm, chiêu ác nhân cáo trạng trước này của ngươi dùng thật tốt đấy, nhưng với điều kiện tiên quyết ngươi thật sự phải là một đại phu kia."

Sắc mặt Cổ đại phu trong nháy mắt không tự nhiên, nhưng vẫn khàn giọng nói: "Ngươi đang hoài nghi ta cái gì? Ngươi chỉ là một cô nương gia, nói ra những lời này là muốn làm nên phân lượng gì?"

Hàn Phỉ phi thường tán đồng gật đầu, nói: "Đúng, ta chỉ là một nữ tử tất nhiên là không tiện nói gì, nhưng thật trùng hợp, ta vừa vặn theo sư phụ học được chút y thuật, cho nên vẫn có thể nhìn ra một chút y đạo, vừa rồi thủ pháp bắt mạch của ngươi đúng là bắt chước rất giống, người bình thường căn bản không nhìn ra ngươi không biết chút u thuật nào đâu."

Sắc mặt Cổ đại phu lập tức chìm đến đáy vực, lần này thật đúng là đụng tới đinh sắt rồi!

Nhưng gừng càng già càng cay, Cổ đại phu vẫn cứ làm bộ không thèm để ý nói một câu: "Sư phụ ngươi là ai? Loại hành vi gian trá như thế làm sao ngươi có thể nhìn ra được? Ngươi tốt nhất đứng đứng ở đây mà giở trò yêu ngôn mê hoặc người khác!"

Hàn Phỉ 'xì' một tiếng, người này vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nàng tiện tay từ trong lòng móc ra một đồ vật. Đó là một cái lệnh bài nho nhỏ, phía trên khắc một đồ án hình chim hạc, vô cùng tinh xảo, nhưng sau khi Cổ đại phu nhìn rõ lệnh bài liền hoàn toàn biến sắc, bật thốt lên: "Hạc lão!"

Danh tiếng của Hạc lão ở dân gian sớm như sấm bên tai, có quá nhiều người từng nhận được ơn trạch của Hạc lão, người này phúc phận tích lũy được đã nhiều tới mức đếm không xuể, chỉ cần là người từng chịu ơn cứu trợ của Hạc lão lập tức sẽ nhận một yêu cầu của Hạc lão. Nhìn thấy lệnh bài này, cũng như thấy hắn, chỉ cần là người đã từng nhận qua ơn trạch nhất định phải dốc toàn lực giúp đỡ người cầm lệnh bài, để báo đáp ân tình của Hạc lão.

Hạc lão đem lệnh bài này giao cho Hàn Phỉ, có thể thấy được hắn có bao nhiêu cưng chiều nàng, liền ngay cả bản thân Hàn Phỉ cũng cảm động, trong lòng ấm áp.

Lúc này Cổ đại phu đã sớm chấn kinh đến nói không ra lời, mà đồng dạng kinh ngạc là Hác lão bản và Thường Đức đang ở phòng trong một mực quan sát động

Tĩnh. Danh tiếng của Hạc lão, bọn họ thân là thương gia kinh doanh hiệu thuốc làm sao có thể không biết được? Cũng là bởi vì hiểu biết thâm sâu nên khi biết Hàn Phỉ là quan môn đệ tử của Hạc lão, bọn họ mới kinh ngạc. Bọn họ đã từng đoán y thuật xuất thần nhập hóa này của Hàn cô nương là đến từ đâu, nhưng không ai dám hỏi vấn đề này, thêm vào việc Hàn cô nương cũng không muốn để lộ ra, vì thế chuyện này vẫn luôn là nghi hoặc lớn, cho đến ngày hôm nay mới có được câu trả lời. Nhưng đáp án này dù nằm ngoài ý liệu, song lại vô cùng hợp tình hợp lý, bởi vì nàng là đệ tử của Hạc lão, vì vậy nàng có thể nắm giữ tài nghệ y thuật tài giỏi như vậy mới không kỳ quái chứ? Cho dù là nữ tử cũng đủ để tin cậy.

Trong lòng Hác lão bản một lần nữa lại nâng cao thêm tầm quan trọng của Hàn Phỉ, một người có thể đạt được chân truyền của Hạc lão, còn nắm giữ lệnh bài của lão nhân gia người, có thể nói là khá quan trọng, Hạc lão từ trong Ngự Y phòng của Hoàng tộc đi ra, vẫn không thuộc về bất kỳ trận doanh nào, không ít đại thế lực đều muốn lôi kéo hắn, dù sao nếu có thể nắm giữ Hạc lão thì có thể nói là có thêm cái mạng thứ hai a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play