*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác Giả: A Gia Toa Đích bút ký

Trình Diệc chỉ mặc áo thun cùng dép lê liền đi ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước thì nhận được điện thoại của Lâm Hoà Triệt.

" Gọi cho tao có gì không?"

" Mày không cần lãnh đạm như vậy nha, tao gọi để hỏi xem ngày đi học đầu tiên ở trường mới của mày như thế nào"

" Tạm được, bất quá gặp phải một tên lớp trưởng không đứng đắn"

Trình Diệc một bên tản bộ một bên kể lại chuyện xảy ra hôm nay từ đầu đến cuối đều nói cho Lâm Hoà Triệt nghe, giống như hắn đang hướng Lâm Hoà Triệt cáo trạng nói ra oán giận của mình, nếu là ở trường cũ, ai dám đối với hắn như vậy.

"Tên lớp trưởng này đúng là tâm cơ kỹ nữ a! tên đó chắc chắn là bị đa nhân cách, mà mày lại còn ngồi cạnh nó, cũng đủ thảm" Lâm Hoà Triệt đối với người dám nhảy nhót trên đầu Trình Diệc cảm thấy khiếp sợ.

" Tao cũng không biết, hơn nữa...."

" Làm sao vậy, rớt tuyến hả? làm sao không nói nữa?" Lâm Hoà Triệt chờ nãy giờ mà cũng không nghe Trình Diệc nói gì.

Bên này Trình Diệc lâm vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, vội vàng cúp điện thoại. Có chuyện nào nhục hơn chuyện mình nói xấu người ta quay lưng lại thì thấy người mình nói xấu đang đứng sau lưng lại còn nghe được hết chứ.

" Sao không nói tiếp đi" Sầm Cẩn khoé miệng mỉm cười gợi lên một mạt trào phúng.

Trình Diệc hoá đá tại chỗ, không biết nói gì, con bà nhà nó lật xe rồi ( T^T)

Liền ở lúc Sầm Cẩn muốn rời đi, Trình Diệc mới lên tiếng gọi hắn lại" Từ từ, vừa rồi nói về cậu như vậy là tôi sai, tôi có thể xin lỗi vì chuyện này là tôi không đúng. Sẵn tiện thì chúng ta liền trực tiếp nói chuyện đàng hoàng đi"

" A, vậy nói đi" Sầm Cẩn nhướng mày nhìn Trình Diệc, muốn nhìn xem hắn có thể nói cái gì.

Trình Diệc nãy giờ vẫn luôn quan sát đối phương nhìn đến động tác của Sầm Cẩn, thầm than một tiếng quả nhiên bộ dáng ôn hoà ở trường chỉ là nguỵ trang. Nghe những người trong lớp một câu lại một câu khen tên này ngất trời, Trình Diệc cảm thấy lỗ tai mình sớm gì cũng điếc.

" Cậu vì cái gì sáng nay đối với tôi cứ luôn âm dương quái khí" Trình Diệc đi thẳng vào vấn đề.

" Rất đơn giản, bởi vì tôi thích"

"......."

Trình Diệc thật con mẹ nó cạn lời, đã lâu lắm rồi hắn không gặp ai còn kiêu ngạo hơn mình.

" Nga, nếu nói như vậy, SEE YOU LATER!" Nếu như không hợp nhau, nói nữa câu cũng ngại nhiều, Trình Diệc xoay người trở về nhà.

Bởi vì vừa rồi vẫn luôn căng thẳng, khi về đến nhà Trình Diệc mới phát hiện tuyến thể có điểm nóng lên, còn có chút ngứa. Đây là chuyện gì a, là bị chọc tức sao? Trình Diệc cũng không để trong lòng, đi ăn cơm.

Chờ Trình Diệc cơm nước xong xuôi thì đã 7 giờ, hắn đột nhiên nhớ tới bài tập hôm nay còn chưa làm. Tuy rằng các lão sư đều nói với hắn nếu theo không kịp có thể từ từ. Nhưng Ngô lão sư đã cùng hắn nói qua sắp đến lần kiểm tra thứ hai trong học kỳ, kêu hắn vẫn nên chuẩn bị chu toàn thì hơn.

Làm một học bá chưa từng lọt khỏi top 3, Trình Diệc không hy vọng sẽ phá hư thành tích của mình.

Hơn nữa tiến độ của trường bên đây chỉ nhanh hơn bọn họ có mấy tiết mà thôi, cũng không có gì khó. Việc hắn phải làm kỳ thật là làm quen phương thức ra đề cùng toán hình của tỉnh X. Trình Diệc tin tưởng mình có thể đuổi kịp.

Trình Diệc đọc sách một chút liền nghĩ ngày mai muốn hỏi Hà Tây - cũng chính là nam sinh Omega ngồi trước hắn, có thể mượn mấy bài thi lúc trước của bọn họ hay không.

"Ha------" Trình Diệc ngáp một cái, hắn ở bàn học ngồi xuống, một lần ngồi liền ngồi tới 1 giờ sáng.

Là thể chất Omega có vấn đề sao, như thế nào cảm giác thể thể lực của mình không bằng trước kia, mới thức tới 1 giờ sáng đã cảm thấy cơ thể vô cùng mệt nhọc. Trình Diệc có chút buồn bực, xem ra về sau phải thường xuyên tập thể dục rồi, nếu không liền bị bọn kia cười nhạo, đường đường là giáo bá một khu mà thể lực không bằng ai.

Hiệu suất của Trình Diệc vẫn rất cao, chỉ có mấy giờ đã đuổi kịp chương trình học bên đây. Ngày mai khi nghe giảng hẳn sẽ không mờ mịt cái gì cũng chẳng biết, Trình Diệc nghĩ như vậy liền vừa lòng buông sách vở xuống rồi lên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau thời điểm Trình Diệc rời giường thì trên mặt tràn đầy táo bạo, hắn thế mà mơ thấy Sầm Cẩn, còn bị tên đó cầm dao dí cả một buổi tối. Đây giấc mơ tầm xàm gì vậy, Trình Diệc chán nản.

Khi chuẩn bị đi học, liền vừa vặn gặp được Đại ba cùng Tiểu mới về, bọn họ còn mua bữa sáng cho hắn mang theo.

Trình Diệc thấy hai người đều mệt mỏi, liền chào hỏi một tiếng rồi đến trường, không quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.

Hắn vừa ngồi xuống thì thấy Sầm Cẩn từ cửa bước vào. Vừa thấy hắn Trình Diệc liền nhớ tới giấc mơ tối qua, ngiến răng, hắn mà bỏ qua được chuyện này liền không phải hắn.

Trình Diệc trực tiếp đứng lên, khi đi qua bàn Sầm Cẩn cố ý đụng một cái, khiến sách trên bàn hắn đều rớt xuống.

" Ai nha, xin lỗi nha, tôi không chú ý. Lớp trưởng sẽ không tức giận đi " dù xin lỗi nhưng nếu ai nghe kĩ cũng phát hiện được trong đó có bao nhiêu giả dối.

" A, không có việc gì, cậu không bị thương đi?" Sầm Cẩn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của quân tử, quan tâm nhìn Trình Diệc.

"......"

Trình Diệc không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình cạn lời với Sẩm Cẩn. Luận về kĩ thuật diễn hắn đúng là không bằng tên này.

Hắn ghét bỏ nhìn vị ảnh đế không ngai trước mặt, cảm thấy mình bị đập đầu ở đâu rồi mới sáng sớm đi tìm hắn tự ngược. Mặt Sầm Cẩn tuy rằng rất tuấn tú, nhưng Trình Diệc rất ghét nụ cười của hắn, trong rất giả tạo.

Trình Diệc đem đầu kề sát vào người Sầm Cẩn hạ giọng nói" Không muốn cười thì đừng cười, cậu là đang đóng kịch sao, nhìn đến tôi đều cảm thấy mệt dùm cậu"

Nói xong, hắn đối với Sầm Cẩn trợn trắng mắt, sau đó ngồi vào chổ.

Sầm Cẩn thu hồi nụ cười trên mặt, hắn cảm thấy thực ngạc nhiên. Vậy mà có người mỗi lần đều có thể gãi đúng chổ ngứa của hắn, Trình Diệc đúng không, tương lai còn dài, chúng ta cứ từ từ mà chơi.

Sau khi khiêu khích Sầm Cẩn xong, Trình Diệc cảm thấy toàn thân vừa thoải mái vừa vui sướng bắt đầu giờ tự học.

" Hà Tây, cậu có giữ lại mấy bài thi lúc trước hay bút ký linh tinh gì đó không?" Trình Diệc khều khều Hà Tây.

Hắn không muốn Sầm Cẩn biết mình muốn học bổ túc, cái gì cũng có thể ném nhưng mặt thì không thể! Vì thế hắn cố ý lúc Sầm Cẩn đi ra ngoài tìm Ngô lão sư, sau đó mới đi hỏi Hà Tây.

" Có nha, nhưng không phải thành tích của lớp trưởng rất tốt sao, bút ký của hắn đối với chúng tớ còn hơn kì chân dị bảo, sao cậu không đi hỏi hắn"

Trình Diệc xấu hổ cười cười, hắn không thể trực tiếp nói mình rất ghét tên kia được. Trình Diệc đành phải nói" Tụi tớ có chút không thân, không tiện mở miệng lắm"

" Không có việc gì, lớp trưởng rất tốt, chờ xíu nữa tớ hỏi giúp cậu" Hà Tây rất trượng nghĩa mà vỗ vỗ bả vai Trình Diệc.

Trình Diệc khiếp sợ, tình huống sao lại biến thành như vậy, hắn mới không cần bút ký của tên giả tạo kia!!!

" Không phải!!!, tớ..."

" Lớp trưởng, Trình Diệc muốn mượn mấy bài thi lúc trước cùng bút ký của cậu để tham khảo nè"

Thanh âm vui sướng của Hà Tây đánh gãy lời nói của Trình Diệc, quay đầu lại Trình Diệc phát hiện Sầm Cẩn đã đứng sau lưng mình hồi nào không hay, vì cái gì lần nào tên này cũng xuất quỷ nhập thần như vậy. Mẹ nó, đúng là quá mất mặt mà, chưa gì đã bị nghiệp quật.

" Cậu muốn mượn bài thi cùng bút ký của tôi sao?" Sầm Cẩn khẽ cười một tiếng, có chút buồn cười nhìn Trình Diệc. Hắn thấy Trình Diệc vì xấu hổ mà hai má đều ửng đỏ, cảm thấy học sinh mới này rất thú vị.

"Không, tôi chỉ nói giỡn thôi, thành tích của tôi rất tốt nên không cần đâu"

Trình Diệc cao ngạo ngẩng đầu, chẳng phải chỉ là diễn kịch thôi sao, muốn diễn thì ông đây diễn với ngươi, quá easy.

" Nga, thành tích rất tốt sao? Vậy cậu muốn cùng tôi cá cược không"

Sầm Cẩn đến gần Trình Diệc, cuối đầu nhìn hắn. Bây giờ Trình Diệc nới chú ý tới tên này thế mà cao hơn mình nữa cái đầu, hơn nữa khi hai người dựa sát vào nhau như vậy, Trình Diệc còn có thể ngửi được hương chanh nhàn nhạt trên người đối phương.

Đây là tin tức tố của Sầm Cẩn sao, Trình Diệc ngây ngẩn cả người.

Bởi vì tin tức tố có tính đặc thù, nên khi ra của mọi người đều sẽ không phóng thích tin tức tố, chỉ có dựa vào rất gần hai người mới có thể ngửi thấy tin tức tố của nhau. Hơn nữa độ xứng đôi giữa Sầm Cẩn cùng Trình Diệc rất cao, cho đối với tin tức tố của Sầm Cẩn, Trình Diệc đặc biệt mẫn cảm.

Nhưng Trình Diệc đối với kiến thức về AO trì độn đến cái gì đều không biết, ngược lại còn cảm thấy Sầm Cẩn không biết kiềm chế, nơi nơi xằng bậy, chổ nào cũng có thể phóng tin tức tố được.

Mà bên này Sầm Cẩn cũng ngửi thấy được mùi cam rất thơm, phi thường thanh mát. Hắn lập tức phản ứng lại, nhíu mày, chủ động kéo giãn khoảng cách với Trình Diệc.

Không phải vì mùi hương khiến hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại nó khiến hắn thoải mái vô cùng, làm hắn nhịn không được chỉ muốn lần nữa tới gần. Nhưng Sầm Cẩn không thích mọi chuyện vượt ra khỏi khống chế của mình, cho nên lựa chọn lui về sau.

Trình Diệc thấy Sầm Cẩn lui về sau, hiểu lầm đối phương ghét mình, càng mất hứng. Căn cứ vào tâm lý muốn làm cho Sầm Cẩn khó chịu, hắn ngược lại còn dựa sát vào Sầm Cẩn.

Mọi người trong lớp chú ý tới tình huống bên này đều giật nảy mình, cảm thấy không khí bên đấy có điểm giương cung bạt kiếm. Không ai cảm thấy hai người dựa sát vào nhau như vậy là mờ ám, dù sao không ai nghĩ Trình Diệc là Omega.

Trình Diệc " Trong lòng có câu XXX không biết nên nói không (=-=)"

" Cá cược cái gì? Ông đây chưa thua lần nào" Trình Diệc nhướng mày cà lơ phất phơ nhìn Sầm Cẩn.

Vốn dĩ bởi vì ngửi được tin tức tố của Trình Diệc, tâm tình muốn chỉnh hắn của Sầm Cẩn cũng mất, không nghĩ tới Trình Diệc tự mình dâng đến cửa.

" Nếu trong lần kiểm tra này ai điểm cao hơn, sẽ làm theo yêu cầu của người kia, dám cá sao" Sầm Cẩn trả lại Trình Diệc một cái nhướng mày.

Động thái bên này khiến các nữ sinh đều ngao ngao kêu lên, lớp trưởng vẫn luôn ôn hoà bây giờ lại lãnh khốc như vậy, lực sát thương quá lớn. Hai đại soái ca đói chọi nhau, quá kích thích, quá đã mắt.

Lúc này có người bất chấp nguy hiểm lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Trình Diệc híp mắt, có điểm không biết làm sao.

Rõ ràng thành thích của Sầm Cẩn rất tốt, mà hắn vừa mới chuyển tới, còn chưa hiểu biết tình huống rõ ràng, liền tính đối với thành tích của mình rất tự tin, hắn cũng không dám tuỳ tiện đáp ứng vụ cá cược này. Nhưng nhìn bộ dáng của Sầm Cẩn khiến Trình Diệc chán ghét vô cùng.

Trình Diệc cuối cùng quyết định đồng ý vụ cá cược này.

" Được, nếu tôi thắng thì cậu phải mặc nữ trang bồi tôi đi dạo phố nguyên một ngày, hơn nữa cùng ngày đó tôi nói cái gì cậu cũng phải làm" Trình Diệc đem hình phạt mình cho là tàn nhẫn nhất nói ra, đắc ý nhìn Sầm Cẩn.

Nhưng Sầm Cẩn mặt không đổi sắc nói" Được thôi, nếu tôi thắng cậu cũng làm giống vậy là được"

" Oa---------" trong lớp một mảnh ồ lên, mặc kề ai thắng bọn đều có drama để xem a.

Lúc này chủ nhiệm lớp bước vào" Ồn ào cái gì, vừa rồi còn hảo, là ai bắt đầu trước, đều đã lớn hết rồi, không biết tận dụng thời gian mà học tập sao?"

Mọi người nhìn về phí hai người Trình Diệc, chỉ thấy hai người vừa rồi còn đối chọi nhau gay gắt, lật mặt một cái liền ngồi vào chổ cầm sách đọc, trên mặt bình tĩnh giống như người nháo banh lớp vừa nãy không phải hai người.

Mọi người trong lớp bị bắt nghe một bài thuyết trình không mong muốn từ chủ nhiệm, trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ.



Lúc này Trình Diệc đang ngồi yên tĩnh, cảm thấy tuyến thể có điểm nóng lên, còn ngứa. Chẳng lẻ đây là triệu chứng mỗi khi cảm xúc kích động? Trình Diệc nghĩ nên đến bệnh viện một chuyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play