◇◇

"Không..."

Được...

Ngôn Băng Vân mới nói một chữ đã bị một cánh môi mềm mại bao lấy, lời còn lại bị Tạ Doãn nuốt vào khoang miệng, dùng đầu lưỡi nghiền nát chui xuống bụng.

Bàn tay hắn lần xuống eo Ngôn Băng Vân, véo một cái, Ngôn Băng Vân sợ ngứa, kêu lên, mang theo ý cười khó kiềm chế trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói: "Ngươi làm gì thế!"

"Ngươi gối tê cả tay ta rồi, ta đòi ít lãi mà ngươi cũng không cho, keo kiệt."

"Ta..." Ngôn Băng Vân nhíu mày, tay chống ngực đẩy hắn ra một khoảng, xấu hổ nói, "Ngươi đứng dậy trước đi."

Tạ Doãn không thuận theo, giữ y trong lòng mình, hai tay kéo ra sau lưng đè lại, một lần nữa tiến đến: "Ngôn đại nhân, ngươi trêu chọc ta."

Ngôn Băng Vân trừng mắt, há miệng thở dốc, bị mấy lời không biết xấu hổ của Tạ Doãn làm cho chấn kinh, một hồi lâu sau mới nhớ ra cãi lại: "Ta trêu chọc ngươi lúc nào."

"Ngươi biết rõ ta có tâm tư gì với ngươi, đã ngủ giường của ta rồi, lại còn lén chạm vào ta, không ngoan ngoãn gì cả."

"..."

"Ngôn đại nhân..." Tạ Doãn cọ chóp mũi y, ái muội nói, "Ngươi định bao giờ thì trao mình cho ta?"

Không biết là căng thẳng hay không vui, Ngôn Băng Vân có chút mâu thuẫn, lúc đứng dậy đầu gối không cẩn thận chạm vào giữa chân hắn, bị chỗ kia doạ một hồi.

Tạ Doãn cúi đầu nhìn thoáng qua, liếm môi, mặc kệ cái tư thế nửa chống mình dậy của đối phương, nhốt y giữa hai tay, hôn từ mắt xuống mũi, xuống cằm, cuối cùng liếm mút đầu lưỡi Ngôn Băng Vân, bị hai cái răng thỏ kia cắn rách môi.

Đau đớn khiến cảm giác trở nên kích thích, Tạ Doãn cách y phục xoa nhẹ hạ thể Ngôn Băng Vân, kệ người trong lòng kinh sợ mà đẩy ra.

"Tạ Doãn!"

"Ta biết rồi, ta không chạm vào ngươi." Tạ Doãn bị chọc cười không đúng lúc, lập tức thoả hiệp, đảo mắt lại giảo hoạt nâng mày, "Ta không chạm vào ngươi, vậy ngươi chạm vào ta được không?"

Hắn một bên nói một bên cầm tay Ngôn Băng Vân đưa xuống dưới thân, đầu ngón tay lành lạnh chạm nhẹ vào, khoái cảm nóng lạnh kết hợp đủ khiến đầu óc rối loạn, Tạ Doãn khẽ hừ một tiếng, sắc tình mà dùng thứ ấy đâm vào lòng bàn tay Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân cũng không phải chưa hiểu sự đời, lúc trước qua lại với đại quan quý nhân, nhiều lần ở tần lâu sở quán, những cảnh tượng hương diễm da thịt triền miên mà y từng thấy không tới một ngàn thì cũng phải tám trăm, nhưng nhìn xong đỏ mặt là một chuyện, đến khi chính y lên sân khấu đối mặt với một kẻ áo mũ chỉnh tề mặt người dạ thú thì lại là chuyện khác.

Huống hồ cái thứ trên tay y... cũng thực sự có chút làm người ta sợ hãi.

Tạ Doãn rên rỉ cực kỳ giống như khiêu khích, cố ý dán vào lỗ tai y, nhè nhẹ ngậm lấy, ngón trỏ tách mở quan bào của y, Ngôn Băng Vân sợ hãi mà quên cả phản kháng, y có một ảo giác, như thể bọn họ đang chìm nổi trên biển, Tạ Doãn đang kêu cứu với y.

"Chuyên tâm một chút đi."

Không biết qua đi bao lâu, bàn tay trên eo y của Tạ Doãn đột nhiên giữ chặt, như thể không thoả mãn, lật cả người y lại, chống bên hông, tàn nhẫn đỉnh mấy lần rồi trút xuống, Ngôn Băng Vân dùng tư thế ấy quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Doãn như thoả mãn thở hổn hển, hắn lại một lần nữa tiến đến, hôn lên sống lưng loã lồ bóng loáng của y, lưu lại dấu răng trên đầu vai trắng nõn của y, khi y kêu đau lại bẻ cằm y lại, lấp đầy miệng y.

Ngôn Băng Vân nghe thấy Tạ Doãn vô cùng thành khẩn mà khích lệ y: "Ngôn đại nhân cũng lợi hại thật."

Nửa ngày sau Ngôn Băng Vân mới phản ứng lại được rằng mình đã làm gì, không khỏi có chút bức bối, đột nhiên đẩy hắn ra, đuôi mắt nhuốm đỏ, túm lấy ngoại bào lung tung bọc lên người mình.

Tạ Doãn đỡ trán.

Bộ dạng này của y, quyến rũ người ta mà chẳng hay, tâm ý đặt trên người cái thằng khốn Phương Cảnh An kia, bây giờ còn chưa bị ăn sạch, bất kể cái vị trong cung mang tư tâm gì với y, trước mắt y cũng đều chỉ coi đối phương là quân tử thẳng thắn.

Đổi lại là hắn, có thế nào hắn cũng không thể nhịn được.

◇◇

Ngôn Băng Vân vừa tỉnh, lăn lộn một hồi, không khỏi hơi mệt mỏi, nhưng mà lúc này cả người bừa bộn, treo đầy bạch trọc lưu lại do tình sự lúc nãy, y ngồi trên giường ảo não nhíu mày, nằm xuống không được, mà đứng dậy cũng không được.

Tạ Doãn nắm cằm nhìn y, cảm thấy dáng vẻ thở hồng hộc của y cũng đáng yêu vô cùng. Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Ngôn Băng Vân nghiêng đầu nhìn thấy một quả cầu tuyết lông xù, nhảy nhót tưng bừng đi vào, rồi lại nhảy thẳng lên giường y.

Lúc này y mới thấy rõ, hoá ra là một con hồ ly trắng chỉ có hai đuôi.

Tiểu hồ ly dùng chóp mũi cọ cằm y, đang định chui vào lòng y, lại đã bị Tạ Doãn nắm cái đuôi quăng ra xa.

Ngôn Băng Vân chưa kịp cản, đã thấy quả cầu tuyết rơi xuống đất bỗng dưng biến thành một đứa bé, Tiểu Cửu phồng má gào thét lên: "Tạ Doãn! Ta đ* ông nội ngươi! Ngươi dám túm đuôi của tiểu gia!!"

Cái vị bị nhắc tên còn chẳng thèm nhìn nó lấy một cái, vươn tay nhặt sợi lông dính trên lông mi Ngôn Băng Vân xuống, xong mới cười thản nhiên: "Đến đúng lúc đấy, đi dặn dò bọn chúng làm nước Hồ Khuynh trì nóng lên một chút, Ngôn ca ca của ngươi muốn đi tắm."

Tiểu Cửu vốn còn đang nhe răng, vừa nghe thấy Ngôn Băng Vân muốn đi tắm lập tức vui vẻ chạy ra ngoài, hưng phấn nói: "Ngôn ca ca đợi ta!"

Ngôn Băng Vân đã quen việc mấy yêu thú thần tiên này đi tới đi lui, cũng không bất ngờ gì, chỉ nhăn mũi hỏi hắn: "Sao đứa nhỏ này thay đổi cảm xúc xoành xoạch thế."

"Đứa nhỏ?" Tạ Doãn cười nhạo một tiếng, "Nó chẳng nhỏ gì đâu."

"..."

"Tiểu Cửu là hậu nhân của Cửu Vĩ Thanh Khâu, theo cách tính của nhân gian các ngươi thì năm nay đã tròn 1500 tuổi rồi." Tạ Doãn nói, "Lúc trước nó bị thương, đứt mất mấy cái đuôi, thế nên mới mãi không lớn."

Cuối cùng lại bổ sung một câu: "Chú ý đừng bị dáng vẻ vô hại của người khác gạt, nếu nó dám lợi dụng ngươi, ngươi nhất định phải nói với ta."

"Ngươi sẽ làm gì?"

"Chém nốt hai cái đuôi của nó luôn, làm thành cổ áo lông hồ cho ngươi."

◇◇

Tắm xong rồi dùng bữa tối, Tạ Doãn rất hiểu lòng người mà làm cho y một chén gạo ủ hoa đào, Ngôn Băng Vân ngồi khoanh chân ăn trên giường trong cửa tiệm của Tạ Doãn, buồn chán nói chuyện phiếm với hắn.

"Cửa tiệm của ngươi buôn bán không tốt lắm nhỉ."

Tạ Doãn hơi ấm ức: "Ngươi thì tới lui tuỳ tâm, chứ tiệm ta có phải ai muốn vào cũng vào được đâu, trong lòng Ngôn đại nhân thì ta rẻ tiền quá đấy."

"Sao ngươi lại nghĩ thế!" Ngôn Băng Vân kích động, không cẩn thận làm bắn đồ ăn lên cái gối thêu Tô Châu của Tạ Doãn, y hoảng loạn gạt đi, cũng không kịp, để lại một vết bẩn rất bắt mắt.

Tạ Doãn dở khóc dở cười, cười khổ nói: "Đừng lau, ăn đi."

Ngôn Băng Vân lập tức hơi ngượng ngùng: "Bao nhiêu tiền? Ta đền cho ngươi."

"Ngôn đại nhân xa hoa quá, động tí là lấy tiền đập ta."

"Không được à?"

"Được." Tạ Doãn cười, "Ngươi chưa từng nghe nói tiền có thể sai khiến ma quỷ sao? Cho dù Ngôn đại nhân muốn ta ở cùng ngài một đêm mưa thuận gió hoà, ta cũng vui lòng vô cùng."

Ngôn Băng Vân thấy hắn nâng khoé môi, bình tĩnh nhìn mình, dục vọng và thâm tình trong đôi mắt kia đều rõ ràng, không khỏi nhớ đến giấc mộng mơ hồ kia.

"Tạ Doãn, ngươi vẫn luôn chỉ có một mình thôi sao?"

"Cái gì?"

"Ta nói, ngươi sống nhiều năm như thế, chưa từng ái mộ một ai, chưa từng có một người nào ở bên cạnh ngươi sao?"

Tạ Doãn ra vẻ đã hiểu: "Ngôn đại nhân, ngữ khí của ngươi, cứ như đang điều tra sự trong sạch của ta ấy."

"Ta..." Lòng Ngôn Băng Vân hoảng hốt, vẫn cắn răng nói, "Ta không có, ta chỉ tò mò thôi."

Tạ Doãn nghĩ nghĩ, đứng dậy đến trước mặt y ngồi xuống, ngẩng đầu cẩn thận nhìn ngắm vẻ mặt y, liếc mắt đã đủ thấy y nghĩ một đằng nói một nẻo, liền có chút vui mừng: "Không có, Tạ Doãn chỉ thích Ngôn Băng Vân thôi."

"..."

"Vậy ngươi thì sao? Ngôn Băng Vân, ngươi có từng thích ta một chút nào không?"

"Ta..."

"Ta không so với người khác, cho dù chỉ là động tâm một chút thôi cũng được."

Có không? Ngôn Băng Vân không biết, trong lòng y, cái thích này rất mơ hồ, y cố chấp cho rằng y thích Cảnh An, nhưng nếu như so sánh, cảm giác của y với Tạ Doãn và với Cảnh An lại không giống nhau.

Y không muốn lừa hắn, vì thế rất nghiêm túc mà suy nghĩ về vấn đề ngày, nhưng lại quên mất, giờ phút này, trầm mặc dài lâu mới khiến người ta tổn thương nhất.

Cuối cùng, Tạ Doãn khẽ nhoẻn miệng cười, vươn tay vuốt ve mái tóc dài của y.

"Bỏ đi, không cần nói với ta." Hắn nói, "Vốn dĩ ngươi ở đây thôi, ta cũng đã thấy đủ rồi."

Hắn nói, Ngôn Băng Vân, đừng sợ, ta vẫn luôn bảo vệ ngươi.

Hắn nói câu này xong liền xoay người rời đi, không nói là đi đâu, cũng không nói là bao giờ về, Ngôn Băng Vân ngồi tại chỗ hồi lâu, lâu đến mức chén gạo ủ trong tay đã lạnh, vào miệng còn hơi đắng, mới ngẩng đầu uống hết.

Buông chén không xuống, trong lòng y có một nỗi bực tức kì lạ, đã ngủ cả buổi trưa, bây giờ có thế nào cũng khó vào giấc, vì thế y dứt khoát đứng dậy khoác xiêm y, chuẩn bị vào thành đi dạo.

◇◇

Tạ Doãn vội vàng ra ngoài, bình thường hắn khí định thần nhàn, ngoài miệng một ngàn một vạn câu không thèm để ý, nhưng bây giờ thật sự chạm đến đáp án của người ta, trong lòng lại khó chịu đến phát điên, nhưng mới vừa bước ra khỏi hẻm hắn đã bắt đầu hối hận, sợ Ngôn Băng Vân lo lắng, cũng sợ y tự trách.

Hắn muốn quay đầu trở về, lại nhớ đến gương mặt do dự, tràn ngập khó xử của đối phương, đầu óc nhất thời rối loạn.

Hắn muốn tìm một nơi yên lặng một chút, nếu có thể say một hồi thì quá tốt, nhưng trong đầu, từng cảnh tượng nối nhau như đèn kéo quân, nhìn khắp trời đất chẳng có chốn dung thân, cuối cùng Tạ Doãn làm một cái quyết, đi thẳng lên Cửu Trùng Thiên.

◇◇

Ngày ấy Tạ Doãn kể câu chuyện về lão thần tiên trồng hoa đào với Ngôn Băng Vân, đối phương hỏi hắn có quan hệ gì với đám thần tiên kia không, lúc ấy hắn dừng lại một chút, nói rằng hắn không hề quen biết.

Nhưng thật ra, vị thần tiên ấy từng đối xử rất tốt với hắn, thậm chí còn bàn tới việc hôn nhân thay hắn.

Con đường nhỏ lên Vô Vọng sơn chín khúc thì tám đoạn quanh co, cả một đường hoa đào nở rộ, khắp núi tràn ngập mùi hương.

Tạ Doãn dừng lại trước căn nhà nhỏ trên núi, đối diện với lão nhân râu bạc ngồi trước cây đào, quy củ hành lễ, cung kính nói: "Trường Hồng trưởng lão."

"Tiểu tử này, lâu rồi không đến chỗ ta, lần nào đến cũng kịp lúc ta ủ rượu mới." Trường Hồng thu hoa đào mới hái lại một chỗ, cúi đầu nói: "Thính như mũi chó ấy."

Tạ Doãn chỉ cười, lưu loát bắt được bầu rượu hắn ném sang.

"Nếm thử đi, lần trước ngươi nói mùi hoa đào nhạt quá, ta đã sửa lại một chút, ngửi vào thơm nồng rồi."

Tạ Doãn ngẩng đầu rót một ngụm, chép miệng, lộ ra một biểu cảm rất khó miêu tả.

"Ngọt quá."

"Nhiều chuyện!" Trường Hồng không vui nói, "Không uống thì đổ đi! Người khác muốn uống còn chẳng có đâu đấy!"

"Vâng vâng vâng, Trường Hồng trưởng lão nói phải." Tạ Doãn cười lấy lòng, "Là đệ tử ngu dốt, không biết phong tình."

Hắn nói câu này xong, cả hai người đều ngẩn ra.

Tạ Doãn cúi đầu, không biết nghĩ gì, Trường Hồng hơi hé miệng, cuối cùng lại không nói gì cả.

◇◇

Người Đào Nguyên, tâm tư tỉ mỉ mà đơn thuần, tuy là cả một người đã sống lâu nhìn quen phong tình nhân gian như Trường Hồng, lúc trước cũng không hề phát hiện ra giữa Tạ Doãn và Ngôn Băng Vân có gì không ổn.

Trong lòng hắn còn thầm khen Tạ Doãn biết trả ơn, là một hậu sinh biết tôn sư trọng đạo, rất hiếu thuận hiểu chuyện, là một trong những người đáng đứng đầu đệ tử thế hệ ấy.

Mãi đến khi hắn chính tai nghe thấy Tạ Doãn đứng trên đại diện, trước mặt chúng tiên nói với Ngôn Băng Vân: "Đệ tử ngu dốt, không hiểu phong tình, xin hỏi sư phụ, một chữ tình phải giải thích thế nào?"

Hắn mới biết, hoá ra tình ý thâm hậu kia, không hề có hai chữ sư đồ.

◇◇

Ngày cuối cùng Tạ Doãn xuống núi rèn luyện, Cửu Trùng Thiên truyền ý chỉ, đứa cháu gái danh tiếng vang vọng lục giới, chưởng quản việc dệt vải nhân gian của Thiên Đế, sống chết đòi gả cho Ngôn Băng Vân.

Sư đệ của hắn, bình thường ở một mình đã quen, chuyện y không thích thì không ai ép được, lúc ấy y cũng không ngẩng đầu, lười nhác đáp một câu: "Cút."

Tất cả những người ở đó đều hít một ngụm khí lạnh, tiểu thiên quan đến truyền chỉ nổi trận lôi đình, chỉ vào Ngôn Băng Vân mắng y đại nghịch bất đạo.

"Thứ tán tiên thâm sơn cùng cốc như ngươi, nếu thiên tôn có gả cho ngươi thì cũng là phúc khí, đừng có không biết tốt xấu! Thanh danh Đào Nguyên các ngươi thì vang rồi, có còn nhớ rõ chủ lục giới là ai không! Cả đám đều muốn tạo phản rồi đúng không?!"

"Chủ lục giới?" Ngôn Băng Vân tháo trâm cài trên đầu, trong mắt là phong tình vạn chủng, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, "Ai cho hắn cái tư cách ấy?"

Trường Hồng muốn cản y lại, nhưng cuối cùng cũng không biết phải nói gì mới phải, hắn biết rõ tính tình y, mười con trâu cũng không kéo lại được. Cục diện trước mắt nói nhiều sai nhiều, huống hồ, từ đáy lòng hắn cũng không đồng ý với cuộc hôn nhân này.

Đào Nguyên hơn một ngàn tiên giả, chẳng lẽ không thể kháng lại một ý chỉ chó má được?

Nhưng hắn không ngờ sự tình sẽ đột ngột phát sinh nhiều biến cố như thế.

Khi Ngôn Băng Vân mang một thân y quan đầu tóc bù xù đến tìm hắn, hắn đang lau một thanh linh kiếm vừa tìm được.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ của Ngôn Băng Vân thì hoảng sợ, tay run lên, mũi kiếm sắc bén cắt qua đầu ngón tay.

Y vội vã gọi sư huynh, nắm lấy tay hắn, mờ mịt mà thất thố nói với hắn, sư huynh, Tạ Doãn xảy ra chuyện rồi.

Ta không tìm thấy hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play