Ngôn Băng Vân ngoái đầu nhìn lại giữa trời hoa tung bay, xuất trần tuyệt diễm, không gì sánh được.
Trong một thoáng chốc, Tạ Doãn không phân biệt được, là hương sắc của hoa vì vẻ đẹp của y mà thêm phần rực rỡ, hay là bởi vì y đứng ở đây, chốn đào hoa lưu thuỷ này mới trở nên xán lạn khác biệt.
Khó nén động tâm, hắn nhẹ nhàng gọi y.
"Sư phụ."
"Chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là... chỉ là đến thăm người thôi, trước lúc xuống núi muốn làm một đĩa thịt chiên hoa sen cho người, nhưng tìm mãi mà không thấy người đâu."
"Thịt đâu?"
"Cho chó ăn rồi."
"Tạ Doãn!!!"
"Hahaha đừng giận mà." Tạ Doãn đến gần, lấy một gói giấy dầu từ trong lòng ra, hương thơm thoang thoảng trào lên, Ngôn Băng Vân nâng chân mày, Tạ Doãn lấy một miệng ra đưa đến bên miệng y, "Vẫn cất đây này, còn nóng, người nếm thử xem?"
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu, lúc đưa miếng thịt vào miệng bị dầu mỡ dính vào khoé môi, Tạ Doãn thuận tay dùng ngón cái lau đi cho y, lại gần như lưu luyến mà dừng lại ở trên nốt ruồi dưới môi y, nhẹ nhàng ma sát một chút.
Vì Ngôn Băng Vân nên Tạ Doãn mới tham gia cuộc thi cho đệ tử, nhưng lại không có ai nói với hắn rằng người đứng đầu phải nhập thế tu hành nửa tháng, Trường Hồng trưởng lão đứng trong hội nghị vuốt bộ râu nói với hắn, lần này đến nhân gian, phải luôn luôn ghi nhớ tổ huấn Đào Nguyên, phải giúp đỡ người trong thiên hạ, nhập thế, phải đặt tất cả vào mắt, nhập tâm, nhất định phải nhớ.
Tạ Doãn khom người lĩnh giáo, đợi đến khi người khác đi hết, hắn mới cười nói với Trường Hồng trưởng lão: "Lần này đệ tử xuống núi, còn có chuyện muốn nhờ."
"Phù chú hay dược phẩm không đủ hả? Hay là pháp khí dùng không quen tay? Ngươi đi từ Đào Nguyên, nhất định phải đặt cho ngươi vài bộ y phục, chỗ ta vẫn còn..."
"Đều không phải." Tạ Doãn cung kính nói, "Trường Hồng trưởng lão, sư phụ ta bình thường nghiên cứu thuốc thang, thường không nhớ dùng bữa đúng giờ, những ngày ta không ở đây, mong người quan tâm đến y hơn một chút."
Trưởng Hồng nghe mà trợn mắt, lại nhận ra làm thế trước mặt đệ tử hơi mất thể diện, hắng giọng làm bộ nói: "Đừng đặt tâm tư vào mấy việc tầm thường ấy, trước khi ngươi đến cũng có thấy y thiếu thốn gì đâu."
Đến lúc sắp đi lại thấy Tạ Doãn vẫn đeo gương mặt cười ấy chưa thay đổi gì, ánh mắt đầy vẻ bướng bỉnh, nhất thời lại đành nói: "Được rồi được rồi, nhớ rồi, ngươi nhanh chóng thu dọn hành lý, nhanh chóng xuống núi đi thôi."
Bây giờ Tạ Doãn mới vừa lòng, lại chắp tay một cái: "Đã vậy, đệ tử xin cảm tạ."
Tạ Doãn không có bao nhiêu hành lý, chỉ có mấy bộ y phục, thuốc bột, và một thanh nhuyễn kiếm vô danh, lúc trước hắn cũng muốn để Ngôn Băng Vân lấy tên cho thanh kiếm của hắn, nhưng hôm đó đối phương bị cả đống mứt quả ngọt trong miệng làm cho nghẹn, phồng má, trông có vẻ hơi ngốc nghếch mà hỏi hắn: "Ngươi nói gì cơ?"
Tạ Doãn bất đắc dĩ đỡ trán, một tay lấy nước một tay giúp y xoa lưng, quăng việc này ra sau.
"Sư phụ... Hơn nửa tháng ta xuống phàm trần, người sẽ nhớ ta chứ?"
Ngôn Băng Vân vẫn còn đang đắm chìm trong bao thịt chiên kia, miếng thịt vào miệng hơi ngọt, ngoài giòn trong mềm, hương hoa sen thoang thoảng, mạnh mẽ cuốn lấy linh hồn nhỏ bé của y, vì thế lại lấy một miếng nữa trong lòng bàn tay Tạ Doãn, mơ hồ không rõ mà nói: "Sẽ nhớ."
Tạ Doãn thoáng chốc kinh ngạc, sau đó lại hỏi: "Vậy nếu sư phụ rảnh rỗi, có thể trả lời thư của ta không?"
"Được."
"Vậy ta có thể lấy một vật gì từ chỗ sư phụ để giữ cho đỡ nhớ không?"
"Được."
"Vậy đợi ta về rồi, sư phụ sẽ ở bên cạnh ta nhé?"
(Cụm "ở bên cạnh" (在一起) này có thể hiểu là thành một đôi, yêu nhau, nhưng mình giữ nguyên nghe cho đỡ lộ liễu ha)
Bàn tay muốn lấy thịt của Ngôn Băng Vân lập tức dừng lại giữa không trung, y nghe không hiểu, rồi lại dường như có hơi hơi hiểu, nhưng lại không xác định được mình có thật sự hiểu hay không.
Y không rành chuyện thế sự chẳng có gì lạ, nhưng cũng không phải cái loại ngốc bạch ngọt chẳng biết gì. Vì thế lại hoảng hốt nhớ đến nụ hôn sâu sáng sớm hôm ấy, tiếng thở dốc của Tạ Doãn như ngay bên tai, đầu lưỡi Tạ Doãn đảo qua môi răng y, toàn bộ hồi ức đối với y đều mang cảm giác ngọt dính ướt át.
Vẻ mặt kinh ngạc đối diện với đôi mắt mỉm cười của Tạ Doãn, Ngôn Băng Vân chỉ có thể nhìn thấy chính mình trong mắt hắn.
"Ngươi... ngươi nói..."
"Ta nói, ta thích người, là cái kiểu thích vượt trên tình sư đồ, ta với sư phụ, là thấy sắc mà nảy lòng tham, tình không biết bắt đầu từ đâu, nhưng đã sớm sâu đậm." Tạ Doãn lại đến gần thêm hai bước, dường như kề sát vào y, Ngôn Băng Vân không kịp lui về sau, sống lưng đụng vào thân cây, không có nơi nào để trốn, lại vẫn cố gắng trấn định không bộc lộ gì như cũ.
Tạ Doãn lại nhét một miếng thịt vào miệng y, lần này không vội rút tay, ngón cái dừng lại chốc lát, nhẹ nhàng ấn lên môi y, sau đó hắn lại cúi người, đặt một nụ hôn dịu dàng mà tiết chế nên nơi ngón tay chạm tới.
Ngôn Băng Vân bị lời bày tỏ như mưa rền gió dữ và nụ hôn đột ngột ấy làm cho trở tay không kịp, y hoàn hồn phát hiện ra Tạ Doãn đang nâng mắt nhìn y, hắn làm nũng với y, ánh mắt tựa như một con chó nhỏ lang thang đợi người ta đưa về, lại nghe thấy hắn nói như mê hoặc: "Cho một cơ hội đi mà sư phụ? Đồ nhi muốn làm điểm tâm ngọt cho người cả đời."
Y cũng không biết nên phản ứng thế nào, không nói là được, cũng không nói là không được, Tạ Doãn sờ gương mặt y, nói với y rằng không vội.
"Ta có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi chờ người."
Ngôn Băng Vân run rẩy vươn tay lấy thịt, cẩn thận mà hỏi hắn: "Vậy ta còn được ăn nữa không?"
"Ăn đi." Tạ Doãn nhướn mày trêu y, "Dù sao nếu người mà không đồng ý với ta thì đây là bữa cuối cùng rồi đấy."
Tạ Doãn đi rồi, Ngôn Băng Vân cả ngày thất thần, lại hơi lo lắng về Tạ Doãn.
Khi hắn còn nhỏ, theo bạn bè lên núi bắt thú hoang, chuẩn bị sẵn một cái bẫy nối với sợi dây, kiên nhẫn chờ đợi, đến khi con thú ăn no căng, nghỉ ngơi rồi mới kéo dây, vật nhỏ tron xoe ấy sẽ bị nhốt vào bẫy.
Thỏ thì hắn chưa săn bao giờ, nhưng tóm lại là cũng vậy thôi, cũng là lạt mềm buộc chặt thôi.
Hắn viết thư cho Ngôn Băng Vân, nói lần này mình xuống núi, nhân gian đã thay đổi triều đại, phục sức hoàn toàn khác với lúc còn nhỏ, các cô nương ăn mặc phóng khoáng, dáng người quyến rũ, eo nhỏ như dương liễu, bước đi có tiếng hạt châu vang lên đinh đang.
Hắn còn nói, hắn kết giao với một vị mỹ nhân, cũng mặc một bộ xiêm y màu nguyệt bạch, chẳng qua không che kín như sư phụ, vạt áo kéo đến ngực, tay áo cũng ngắn, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, mềm mại không xương.
Ngôn Băng Vân đọc mà đột nhiên khó chịu, ném thư sang một bên, nhưng để ý lại thấy một hàng chữ nhỏ đoan chính dưới chân thư.
—— "Nhưng ta cứ cảm thấy, màu sắc này, nàng mặc không thể đẹp bằng một phần vạn của sư phụ, sư phụ thì phải miêu tả là tuyệt sắc, nói ra cũng ngại, ta đã từng gặp được trong xuân mộng."
Câu cuối cùng lực sát thương quá lớn, khiến cả người Ngôn Băng Vân đều bị thiêu đốt, y đứng dậy đi lại mấy vòng trong phòng, mắng hắn là thứ hỗn xược, quay đầu lại không tình nguyện mà gấp thư cất đi.
Liên tục mấy ngày mặt trời lên rồi lặn, một buổi tối nọ, lại nhận được phong thư thứ hai của Tạ Doãn,
—— "Sư phụ giận ta rồi sao? Nhiều ngày nay nhân gian nhộn nhịp, vài ngày nữa là đến tết Trung Nguyên rồi, đợi quỷ môn mở rộng khai thông hai giới âm dương, hẳn sẽ là một trận gió tanh mưa máu. Lần trước lời nói trong thư là ta sai, ta nhất thời hứng khởi không biết lựa lời, là ta đi quá giới hạn rồi sư phụ. Hôm nay lấy được một thứ tốt, là một khối bạch ngọc của một vị tiên vô danh từ Đông Hoang, nghe nói ngọc này có linh, mọc từ dưới cây Vong Ưu bảo bối của hắn. Ta muốn mang về, luyện thành pháp khí, không chừng còn có công hiệu gì khác nữa, sư phụ thích cái gì? Vòng tay, trâm cài, hay là nhẫn? Sư phụ thích cái gì thì ta sẽ làm thành cái đó."
Ngôn Băng Vân lật thư lại, quả nhiên phát hiện dưới chân giấy có một hàng chữ nhỏ.
—— "Hôm nay nhìn thấy một tấm sơn trà mỹ nhân đồ, lại vô cùng nhớ sư phụ, nghĩ đến khó nén động tình, trọc khí trong cơ thể suýt thì bạo động, sư phụ có từng nhớ ta không? Đừng giận mà, để ý đến ta đi."
Năng lực thích ứng của Ngôn Băng Vân cũng tốt, đã miễn dịch với mấy lời âu yếm của hắn, nhưng Tạ Doãn nói đến trọc khí trong cơ thể, y vẫn không khỏi lo lắng.
Chắp tay làm một cái quyết, đầu ngón tay biến ra hai đoá sơn trà màu tuyết trắng, một đoá trong đó chìm nổi chốc lát, bay qua khe cửa sổ mà đi.
Ngôn Băng Vân ngồi cạnh bàn cờ bên cửa sổ đợi, không tới một lúc, hoa trà đã có động tĩnh, mới đầu lại loạt tiếng thiết khí va chạm vào nhau, mơ hồ có tiếng cười khẽ của nữ tử, Ngôn Băng Vân nhíu mày gọi:
"Tạ Doãn, đáp lời."
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng thở hổn hển của Tạ Doãn, nghi hoặc mà đáp lại y: "Sư phụ?"
"Ngươi đang làm cái gì thế hả!"
"Người đợi một lát, bây giờ ta không tiện."
Móng tay Ngôn Băng Vân ghim vào thịt, đang chuẩn bị nổi nóng, phía bên kia lại có tiếng Tạ Doãn vang lên.
"Hôm nay đã đánh rồi, tạm thời tha cho ngươi, nếu ngươi còn dám làm chuyện ác nữa, ta nhất định sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, nhanh mà biến đi, đừng có lưu luyến thế gian nữa."
Giọng nói của nữ tử bên kia mềm mại vô cùng, nghe mà khiến người ta tê dại, nàng hừ một tiếng, trêu đùa Tạ Doãn: "Tiểu ca ca chẳng hiểu phong tình gì cả, lại cũng chẳng biết thương hương tiếc ngọc chút nào."
"Ai bảo ta không hiểu phong tình." Tạ Doãn kéo đoá hoa trà màu trắng ánh quang kia vào lòng bàn tay, giọng nói không tự giác mà mềm mại đi mấy phần, nghĩ đến việc y nghe thấy, Tạ Doãn cũng không nỡ nói quá lớn, "Ta chỉ thương mùi hương thượng thừa nhất của thiên hạ, chỉ tiếc thứ ngọc hiếm có nhất thế gian thôi."
◇◇
Sau khi đuổi nữ quỷ kia đi, Tạ Doãn liền tìm một tảng đá ngồi xuống, nơi này rừng núi hoang vắng, gió còn đang thét gào, hắn quấn chặt y phục trên người, vô cùng kinh ngạc mà quan sát đoá hoa kia, một hồi lâu mới nhớ ra: "Sư phụ còn có thứ tốt đến thế này à? Sao ta chưa bao giờ nhìn thấy?"
"Bình thường hai ta đều ở cạnh nhau, không dùng đến." Lời này nói ra xong Ngôn Băng Vân mới thấy có hơi ái muội, vội vàng sửa lại, "Dạy ra một tên đồ đệ để sư phụ đói chết, thì ta cũng phải có chút phòng bị chứ."
"Chỉ một mình, nhớ mà uống thuốc, đừng có bạo động thế, cẩn thận tổn thương tâm mạch."
"Được ~" Tạ Doãn nói chữ này mà rung động, rồi lại bảo, "Lời người nói, đương nhiên ta sẽ nghe."
Chủ đề này cũng dừng lại ở đây, Ngôn Băng Vân lại không biết nói gì tiếp.
Trong núi có tiếng côn trùng kêu vang không ngừng, Tạ Doãn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, phát hiện ra trăng đêm nay rất đẹp, không tự chủ được mà nghĩ, nếu lúc này Ngôn Băng Vân ở bên cạnh hắn, nhất định phải trao một nụ hôn thật dài dưới ánh trăng.
Đối diện không nói, tình dễ lộ, Tạ Doãn dùng chóp mũi nhẹ cọ bông hoa trong tay, gần như thở dài mà nói với Ngôn Băng Vân: "Sư phụ, ta nhớ người rồi."
Trong lòng Ngôn Băng Vân có một đốm lửa trào lên thiêu đến rung động, nhưng rồi lại bị lời phía sau của Tạ Doãn làm cho tắt ngỏm.
Hắn nói, sư phụ, ta muốn ngủ với người.
"Được không mà? Lúc trước chúng ta cũng từng ngủ với nhau mà."
Ngôn Băng Vân chưa từng trải qua tình huống này, một người vân đạm phong khinh, không nói ra được ô ngôn uế ngữ, cuối cùng chỉ cắn răng khẽ nói một câu: "Đồ háo sắc!"
Tạ Doãn cười ha ha hai tiếng, cố ý nói: "Người nghĩ cái gì thế? Ý ta là, đừng gọi bông hoa này về, người ngủ phần người, ta ngủ phần ta, để ta nghe hơi thở của người thôi."
"..."
"Sư phụ nghĩ đi đâu rồi?"
"Ta không có!"
"Được được được, người không, là ta ham mê mỹ sắc của sư phụ, muốn ngủ cùng sư phụ."
"Tạ Doãn ngươi đừng có nói nữa!"
◇◇
Khi Ngôn Băng Vân tỉnh lại, đứa nhỏ tên là Tiểu Cửu kia đã không biết đi đâu rồi, y nghiêng người phát hiện phía sau có người. Tạ Doãn ở phía sau ôm eo hắn, vẫn đang ngủ say, y đột nhiên nhớ đến giấc mộng lúc nãy, trên mặt bất chợt nóng lên.
"Sao lại... mơ cái kiểu ấy cơ chứ..."
Tạ Doãn đang nhắm mắt dưỡng thần, người mình nhớ nhung đã lâu nằm bên cạnh, mấy trăm năm mới trộm được một nửa phần thanh tĩnh.
Giờ y đã tỉnh, lẩm bẩm không biết đang nói gì, vô cùng đáng yêu, không khỏi muốn đùa giỡn, giả bộ ngủ.
Ngôn Băng Vân đối diện với Tạ Doãn, lần đầu tiên quan sát gương mặt của đối phương ở gần như thế. Y nhớ, Tạ Doãn trong mộng trẻ hơn rất nhiều, không giống như hắn bây giờ, bên tóc mai đã thấy luốm nhuốm sương tuyết, nếp nhăn ở khoé mắt cũng không rõ.
Nhưng vẫn đẹp như nhau.
Ngôn Băng Vân không thể không thừa nhận, nếu như Tạ Doãn cũng có sinh lão bệnh tử giống như phàm nhân, vậy dấu vết của năm tháng trên người hắn hẳn là cũng khó tìm được.
Vì thế y lại nhớ đến, người nọ ép y dưới tàng cây, nhớ đến đôi mắt của hắn khi hắn nói với y, "Cho một cơ hội đi mà sư phụ? Đồ nhi muốn làm điểm tâm ngọt cho người cả đời".
Đôi mắt ấy... Khi đôi mắt ấy nhìn y, tinh quang cuồn cuộn, tràn ngập nhu tình, chưa đầy hoa đào rực rỡ, còn có... y...
Y vươn tay muốn vuốt ve đôi mắt Tạ Doãn, nhưng vừa chạm vào đã như bị điện giật mà rụt lại, không ngờ lại bị người chặn giữa không trung, đối phương nắm lấy hai ngón tay y, xoay người đè y dưới thân.
Tóc đen như chú, trút xuống đầy giương, chẳng phân biệt của ai mà dây dưa cùng nhau.
Ngôn Băng Vân bị bắt tại trận, trong lòng vô cùng xấu hổ, lại vẫn không lộ biểu cảm, ra vẻ cao lãnh như cũng.
"Ta vừa mới tỉnh, ngủ lâu như thế rồi, bây giờ là giờ nào?"
Tạ Doãn bị dáng vẻ chột dạ của y làm cho cười, nhịn không được véo má y, giọng khàn mà trầm thấp: "Giờ thân, ngươi ngủ đến chiều rồi."
"..."
"Ngôn đại nhân, ta đang nghĩ, có thể hỏi ngươi một chuyện được không."
"Nói."
"Ta có thể hôn ngươi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT