An Nhiên ôm trứng trong lòng bàn tay, thật cẩn thận sợ va đập phải.

Hứa Yến lấy áo khoác bên cạnh phủ thêm cho hắn— đây là đã sớm chuẩn bị tốt, mang theo hắn đi trở về phòng ngủ.

An Nhiên đi lên phía trước một bước, cảnh giác nhìn về phía hắn: “Sau này không cho phép ăn trứng, trứng gà trứng vịt trứng gì cũng không cho ăn.”

Hứa Yến sờ sờ mũi, trong lòng sinh ra một tí áy náy, vốn chỉ muốn đùa một chút, kết quả ức hiếp quá mức, khiến người bị dọa, sợ hắn tính sai, đem Trứng Non đi nấu ăn.

“Được được được, đời này em không ăn được chưa? Mau trở về giường nằm.” Hứa Yến ôm người đi ra ngoài, nhịn không được lại tiện miệng thêm một câu: “Anh mới vừa sinh bảo bảo, không thể cảm lạnh.”

Sinh xong bảo bảo còn phải ở cữ, không thể cảm lạnh không thể trúng gió, chút thưởng thức này hắn vẫn biết.

Cả đầu cả tim An Nhiên toàn là Trứng Non, căn bản không nghe hắn nói gì.

Trở lại trên giường, không biết Hứa Yến lấy một cái rổ nhỏ từ nơi nào, vòng lên giống một cái tổ chim.

“Đây là giường trẻ con em làm cho Trứng Non.”

Bảo bảo nhà hắn không giống với bảo bảo nhà khác, vóc dáng hơi nhỏ, có thể bỏ trong túi mang theo bên người.

An Nhiên ôm trong tay không bỏ, dựa vào hành vi ác liệt của Hứa Yến, hiện giờ hắn có lý do tin tưởng Trướng Non cách hắn sẽ có nguy hiểm sinh mạng: “Em cách Trứng Non xa một chút.”

Bị chán ghét, hu hu hu…..

Hứa Yến thò lại gần, hôn hôn lên Trứng Non, nói với Trứng Non: “Tiểu Trứng Non, con mau nói cho ba ba, là ai tắm thơm thơm cho con?”

Lúc ấy sau khi phát hiện quả trứng này, kết hợp với phản ứng lúc trước của An Nhiên và lời nói của Hứa Tâm, Hứa Yến nhanh chóng đã hiểu được.



Trứng Non mới sinh ra bên ngoài vỏ còn một ít máu, nhưng khiến Hứa Yến cực kì đau lòng, sau khi xử lý miệng vết thương cho An Nhiên, xác nhận không có nghiêm trọng, lại rửa sạch cho Trứng Non, sau đó vẫn ngồi bên cạnh chờ An Nhiên tỉnh lại mới làm trò đùa dai kia.

“Rửa?” Trước mắt An Nhiên tự động hiện lên hình ảnh Trứng Non bị bỏ vào trong nước nấu, tay sợ tới mức run run: “Em dùng nước nóng bao nhiêu? Ngâm bao lâu?”

Bảo, bảo bảo sẽ không phải chín rồi chứ?!

An Nhiên lo lắng xác nhận lại mấy lần, khi lòng bàn tay truyền tới cảm xúc dao động mỏng manh, hắn mới yên lòng.

Còn may, chưa chín.

Hứa Yến bị phản ứng quá khích của hắn làm cho dở khóc dở cười: “Em thề, em tuyệt đối không có đặt Trứng Non ở trong nồi, nhiều nhất cũng chỉ đặt nó ở trên thớt thôi.”

“Trên thớt cũng không được!” An Nhiên nghiêm mặt cảnh cáo.

Hứa Yến nhấc tay đầu hàng: “Được được được, em sai.”

Khi nói chuyện, đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa vội vàng.

“Hắn là Quất Tử tới.” Hứa Yển sửa sang quần áo chỉnh tề cho An Nhiên: “Anh thu lỗ tai lại trước đi, tóc cũng….”

An Nhiên lại trực tiếp búng tay với khí cảm ứng: “Đi vào.”

Cửa mở ra, Quất Tử vô cùng lo lắng mà chạy vào: “Hứa Yến, mau để cho tôi xem trưởng quan…..”

Một câu còn chưa nói xong, hắn nhìn thấy cái trứng nho nhỏ trong tay An Nhiên, hòm thuốc rơi xuống đất, vừa vặn đập trúng mu bàn chân hắn, đau đến mức hắn kêu ầm lên, khóc lóc thảm thiết.



Hứa Yến ghét bỏ, sợ hắn làm ầm vợ và con trai: “Bị đập một chút không đến mức phải khóc thành như vậy, anh tốt xấu gì cũng là một beta.”

“Ai nói tôi vì cái này mà khóc!” Quất Tử dùng tay áo lau đi nước mắt, nhắc lên hòm thuốc đi qua.

Hắn cho rằng mình đời này không thể nhìn thấy con của điện hạ, không nghĩ tới đứa nhỏ được sinh ra, còn sinh ra rất thuận lợi.

Lúc Quất Tử kiểm tra cho Trứng Non, dùng một thiết bị đặc biệt chiếu sáng vào vỏ trứng, lúc ấy Hứa Yến mới phát hiện phía trên có ám văn màu trắng.

Thanh âm của Quất Tử đang run rẩy: “Là, là thuần huyết.”

Người nhà họ An thuần huyết sẽ được tôn sùng là quân chủ, được các thần tử của dị nhân quốc bái lạy và tín ngưỡng. Ngoại trừ thuần huyết, thông thường tuổi thọ của quân chủ rất dài, cực kì mạnh, biểu hiện bên ngoài là khi sinh ra bên ngoài vỏ trứng có hoa văn màu trắng, lông hình thú cũng là màu trắng không hề có tạp chất, hình người là tóc màu bạc mắt màu bạc, nhưng bọn họ cũng có thể ngụy trang.

Cho dù ở nhà họ An, thuần huyết được sinh ra xác suất cũng rất thấp, An Tức là quân chủ trước kém hắn gần một trăm tuổi.

Lúc trước, nhà họ An chỉ cần có thuần huyết ra đời, đó chính là chuyện lớn của cả nước, cả nước sẽ tổ chức tiệc mừng, còn có mở đại điển long trọng, đem trứng đặt ở điện Thần Thú làm lễ rửa tội ba ngày, cầu mong Thần phù hộ cho dị nhân quốc mưa thuận gió hoà.

Trứng Non là quân chủ đầu tiên không sinh ra ở dị nhân quốc.

Nhưng mà hiện giờ và trước kia không giống nhau.

Tim An Nhiên càng nặng nề, giữa mày mang u sầu: “Kiểm tra đo lường giới tính.”

Nghe được An Nhiên nói Quất Tử tức khắc khôi phục lại từ trong kích động, sắc mặt cũng không tốt.



Chỉ cần là quân chủ thuần huyết, trước khi tiến vào kỳ phỗi ngẫu đầu tiên phải tìm được bạn lữ ở nhà họ Lãnh, alpha còn tốt, tìm không được thì chịu đựng một chút là được, chỉ cần ngày thường chú ý một chút không để tin tức tố của omega kích động, nơm nớp lo sợ cũng có thể trôi qua.

Nhưng nếu là quân chủ omega thì không được, omega theo đuổi kì phối ngẫu quá mạnh mẽ, căn bản không có cách nào tránh né.

An Nhiên cũng còn may mắn, đánh bậy đánh bạ gặp được Hứa Yến, nhưng Trứng Non thì sao, nếu nó là omega, lại đi đâu tìm người nhà họ Lãnh.

Người nhà họ Lãnh đã diệt môn, cho dù để Lãnh Phong sinh thêm một đứa, cũng không thể làm bạn lữ của Trứng Non được.

Quất Tử lấy ra dụng cụ kiểm tra đo lường đặc biệt, kiểm tra đo lường cho Trứng Non.

Thời gian chờ đợi một phút một giây đều rất gian nan.

“Không sao, Trứng Non là con của em, nhất định sẽ kế thừa may mắn của em.” Hứa Yến vỗ vỗ tay An Nhiên, an ủi hắn.

An Nhiên vuốt ve vỏ trứng ấm áp, vui sướng khi có con bị việc này ảnh hưởng không còn gì.

Hắn trải qua cải tạo quá thống khổ, tuyệt đối không muốn con mình cũng trải qua thống khổ như vậy.

Nửa giờ sau, đã có kết quả.

Hai phu phu và Quất Tử hồi hộp mà lòng bàn tay đổ mồ hôi.

[Omega xác suất là 99,99%, alpha xác suất là 0.01%, beta xác suất là 0.]

Không khí đông lại.

“Tại sao lại như vậy…..” Khóe mắt Quất Tử lại rơi nước mắt vừa rồi kích động Trứng Non được sinh ra, mà hiện giờ là đau lòng, không thể khổ tận cam lai sao? Vì sao điện hạ khổ lâu như vậy, thật khó khăn mới có con, lại vẫn là omega!

An Nhiên thống khổ nhắm hai mắt lại, cả trái tim như bị nhéo đau, đau tới mức thiếu chút nữa không thở nổi.

Hứa Yến nhíu mày lại, ôm An Nhiên vào ngực an ủi: “Sẽ có cách mà, đừng khổ sở.”

“Thật sự sẽ có cách sao?” Thanh âm An Nhiên khàn khàn trầm thấp, lộ ra tuyệt vọng.

Hứa Yến nắm lấy tay hắn: “Sẽ có, chúng ta có bác sĩ ưu tú như vậy, thời gian mười mấy năm còn không đủ cho bọn họ nghiên cứu ra cách giải quyết sao?”

Sau khi Quất Tử rời đi, An Nhiên im lặng hồi lâu mới dần dần bình tĩnh dưới sự an ủi của Hứa Yến, hắn mở ra thiết bị cá nhân dùng mạng đặc biệt phát video cho An Thích.

Thực nhanh, trước giường xuất hiện hình ảnh lập thể của An Thích.

Tâm mắt An Thích đảo qua trên người Hứa Yến, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con rể.

Đang muốn nói hai câu, ánh mắt liếc thấy ổ nhỏ trước người An Nhiên, trong ổ để một quả trứng! Ánh mắt hắn sáng lên: “Con trai, quả trứng này là?”

An Nhiên rũ mắt, nhìn Trứng Non tràn ngập tình thương của cha: “Con sinh, là omega thuần huyết.”

“Omega….” sắc mặt An Thích chợt thay đổi.

“Cha, bọn họ nghiên cứu có tiến triển gì không?”

An Thích im lặng hồi lâu, khó khăn mà lắc đầu, thởi dài: “Thật sự không được, chỉ có thể dựa vào hình thức lúc trước của con, nếu may mắn có lẽ…..”

Khuôn mặt của hai cha con u sầu, đều rơi vào im lặng.



Hứa Yến không nhìn được, hắn chỉ vừa mới có con trai, loại không khí nghiêm trọng như vậy là như thế nào?

“Đừng nghĩ những chuyện không vui này, Trứng Non vừa mới sinh ra, nếu cảm giác được người lớn không vui, khẳng định cho rằng mình bị chán ghét, nói không chừng còn ở trong vỏ trứng khóc nhè.”

An Nhiên muốn nói hiện giờ Trứng Non sẽ không khóc, nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, hắn liền nhìn thấy ánh sáng chợt lóe bên ngoài vỏ trứng, thật giống như phụ họa lời của Hứa Yến, hơi hơi vặn vẹo một chút, tỏ vẻ “con đang nghe.”

Ánh mắt Hứa Yến sáng lên, nâng ổ nhỏ lên, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ vỏ trứng: “Trứng Non, con cũng không muốn làm cho ba ba và ông ngoại không vui phải không?”

Đôi mắt của hai cha con không chớp mà nhìn Trứng Non, quả nhiên hoa văn trên quả trứng lại chợt lóe, hơi vặn vẹo, lần này so với lần trước tiến bộ hơn chút, giống như đang nói “bảo bảo mệt mỏi.”

Hứa Yến thật sự xem là bảo bối, hận không thể trực tiếp cho vào trong ngực, nhưng sợ An Nhiên bạo lực gia đình, miễn cường đè cảm xúc này xuống.

“Mới sinh ra đã có thể đáp lại, tư chất thật tốt.” An Thích cười cười, tươi cười lại mang theo đau khổ: “Nhiên Nhiên sinh ra một tuần sau mới có đáp lại.”

Hứa Yến nhìn Trứng Non rồi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt trời sinh của An Nhiên, tim nói không phải là không thể đáp lại, mà là lười đáp lại, đợi một tuần sau mới đáp lại, này mới giống An Nhiên.

Rốt cuộc bé con cũng đã sinh ra, tiếp tục buồn rầu cũng vô dụng, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó.

Buổi tối, Hứa Yến đem ổ nhỏ và Trứng Non đặt trên gối đầu, không biết từ nơi nào lấy ra một miếng vải rất mềm, làm thành chăn nhỏ đắp lên vỏ trứng.

Hứa Yến vỗ vỗ vỏ con mình: “Tiểu bảo bối, ngủ ngủ.”

An Nhiên và hắn một trái một phải nằm hai bên Trứng Non: “Đặt một cái tên cho con đi.”

Ngực Hứa Yến đập thình thịch, đột nhiên hồi hộp: “Đây….. hay là anh đặt đi, dù sao cũng là anh sinh, ưu tiên anh.”

An Nhiên nhìn Trứng Non dưới chăn nhỏ, ánh mắt mềm mại: “Chỗ bọn anh đều là ba ba alpha đặt tên, không phải em là học bá sao?”

Hứa Yến chống cằm tự hỏi: “Bảo bảo của chúng ta có một người ba ba là nghệ thuật gia lớn trong tương lai và một lão ba ba làm tướng quân, tương lai đương nhiên là rất tươi sáng, cần thiết phải có một cái tên thật khốc thật khí phách.”

An Nhiên nhướng mày, thong thả ung dung gật đầu: “Ví dụ như?”

“Hứa Ngạo Thiên, Hứa Long Đằng, Hứa Thiên Bá, Hứa Bá Thiên, Hứa Bá Bá….”

Nghe hắn báo ra một đống tên, mày An Nhiên càng nhăn lại, sau khi nghe tới cuối ánh mắt cũng nguy hiểm lên.

Hứa Yến càng nói càng chột dạ, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Hứa Trứng Sinh, Hứa Trứng Hoa, Hứa, rất nhiều nhiều….”

Ngón trỏ An Nhiên câu lấy cắm hắn, giọng nói lành lạnh: “Em xác định?”

Hứa Yến: “Không phải khá tốt sao?”

An Nhiên trêu chọc: “Thật khó cho em một lần nghĩ ra nhiều tên như vậy.”

Hứa Yến: “…..” Vận mệnh đã định hình như ai đó nói cho em tên này.

“Được rồi, không cần vội, từ từ nghĩ.”

Hứa Yến ôm lấy người, thực uất ức: “Đều không được sao?”

An Nhiên bị tức cười: “Không được!”

Trứng Non ở dưới chăn nhỏ hơi sáng lên, tỏ vẻ đồng ý.

Hai phiếu thắng một phiếu, được rồi, để hắn nghĩ lại.



Sáng sớm hôm sau, Hứa Yến cảm giác trên giường có thứ gì cấn hắn, mơ mơ màng màng mà sờ về phía đó, nhảy mắt liền tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn vội vàng ngồi dậy, tay run rẩy thò vào trong quần áo lấy ra, quả nhiên là Trứng Non, không biết nó lăn từ ổ chăn ra từ khi nào, thế mà lại dán lên bụng hắn.

Đêm qua không biết hắn đã đè nặng trứng bao nhiêu lần!

“Không có việc gì không có việc gì, Trứng Non của chúng ta là kiên cường nhất, sẽ không dễ bị vỡ như vậy.” Hứa Yến vội vàng chuyển trứng trong tay lật xem.

An Nhiên bị động tĩnh của hắn đánh thức, nhìn thấy Hứa Yến sang tinh mơ đã lăn lộn Trứng Non, cũng ngồi dậy theo.

“Em chuyển nó như vậy nó sắp hôn mê.”

Hứa Yến quay đầu, thiếu chút nữa là khóc ra: “An Nhiên, em đè lên con, anh mau nhìn xem con còn sống không?”

An Nhiên vội vàng nhận lấy trứng, sau khi xem xét, mới nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì, nó ngủ rất ngon, còn chưa tỉnh lại đâu.”

Hứa Yến muốn khóc tang: “Qúa dọa người, sau này em ngủ cũng không dám xoay người.”. Ngôn Tình Sủng

An Nhiên buồn cười giữ chặt tay hắn đặt lên vỏ trứng: “Tự em cảm nhận, có phải cảm nhận được dao động nhè nhẹ không.”

Hứa Yến cẩn thận đi cảm nhận, quả nhiên là có dao động từ lòng bàn tay truyền tới, cái loại cảm giác phụ tử liền tâm này, hắn vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được!

Lúc ăn cơm sáng, Quất Tử tới đây kiểm tra thường ngày cho Trứng Non, nghe bọn hắn nói tới chuyện buổi sáng, liền nhìn Hứa Yến cười nhạo một trận, cười nhạo xong liền ném cho hắn một cuốn sổ tay ba ba dị nhân nuôi dạy con cái.

Cho mình nghỉ ngơi một ngày, Hứa Yến ôm Trứng Non ở phòng nghỉ xem sổ tay nuôi dạy con.

Thế mới biết, thì ra tin tức tố của omega có thể giúp trứng bảo bảo phát triển, tin tức tố của alpha có tác dụng giúp bảo bảo phá xác, cho nên ở dị nhân quốc, đều là omega sinh trứng, alpha ấp trứng.

Trứng bảo bảo cảm nhận được tin tức tố của ba ba alpha, sẽ theo bản năng mà tới gần, cho nên đêm qua không phải Trứng Non rơi ra khỏi ổ, mà là ngủ mơ màng, tự mình lăn vào trong ngực hắn.

“Yên tâm đi, vỏ Trứng Non rất cứng, cậu dùng súng bắn có khả năng còn không bắn thủng, yên tâm đè không có việc gì.”

Buổi sáng Quất Tử ném câu này xuống liền rời đi, nhưng Hứa Yến lại rất hoài nghi những lời này.

Trứng Non rõ ràng chỉ là một quả trứng nhỏ xinh, mỏng manh, cảm giác nhéo nhẹ một cái liền vỡ, sao có thể cả súng bắn mà không lủng?

Sau khi sinh xong, tin tức tố của An Nhiên ổn định hơn rất nhiều, Hứa Yến từ trong miệng hắn biết được một bí mật khác.

“Anh là omega?!”

An Nhiên thong thả mặc quần áo: “Con cũng đã sinh, có gì kỳ quái sao?”

“Nhưng anh sinh là trứng.” Hứa Yến kinh ngạc, hắn cho rằng dị nhân alpha cũng có thể sinh.

An Nhiên thắt xong cà vạt nói với Hứa Yến trước ngực mang trứng: “Anh tiêm vào nhiều thuốc thay đổi giới tính, nhưng thử nghiệm thất bại, chỉ có hình người là có đặc tính của alpha, nhưng bản chất vẫn là omega.”

An Nhiên đem chuyện của nhà họ Lãnh và nhà họ An nói một lần với Hứa Yến.

Lúc trước Hứa Yến có nghe Lãnh Phong nói qua một ít, hiện giờ An Nhiên lại nói cho hắn một phần khác, cuối cùng hắn có thể xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, cuối cùng biết lý do An Nhiên phải chuyển giới tính, cũng biết An Tức là người điên cuồng như thế nào.

“Vì người yêu của mình chết mà giết sạch toàn bộ người nhà họ Lãnh sao? Hắn điên rồi sao?” Có thù hận gì có ân oán gì.

An Nhiên rũ hai tròng mắt xuống, ngón tay vô ý thức mà vuốt ve cổ tay áo: “An Tức là chú của anh, nói như vậy, anh là người thân của kẻ thù nhà em, em…..”

Hứa Yến thò lại gần, cắn một cái trên mặt hắn: “Nói cái gì vậy, ân oán đời trước là chuyện của đời trước, cha em cũng không giận chó đánh mèo lên anh, huống chi là em, đừng cả ngày suy nghĩ vẩn vơ có được hay không.”

Sinh trứng xong, thân thể An Nhiên nhẹ nhàng tràn đầy sức sống, ăn cơm xong liền chuẩn bị đi làm trở lại, nhưng khiến Hứa Yến vội muốn chết.

“Không được, sinh con xong còn phải ở cữ.”

An Nhiên: “…. anh sinh trứng.”

Hứa Yến: “Trứng sớm muộn gì cũng biến thành con, cũng giống như anh sinh con thôi.”

Nếu là bình thường, ở nhà tĩnh dưỡng cả tháng cũng không có gì, nhưng hiện giờ là thời kì chiến tranh, tuy rằng thời gian khẩn cấp nhất cũng đã qua đi, nhưng hiện giờ không thể nơi lỏng.

Cuối cùng vẫn là Quất Tử nói liên miên cằn nhằn khiến Hứa Yến ngủ quên.

An Nhiên hôn một cái lên trán hắn, mỉm cười: “Từ hôm nay, Trứng Non liền giao cho em.”

Sau đó, Hứa Yến cảm nhận mình trở thành thai phụ.

Mỗi ngày đi tới nơi nào, Trứng Non cũng không rời thân, nếu ai tới gần bụng hắn, hắn sẽ lo lắng, mỗi lần đi qua nơi đông người sẽ theo bản năng bảo vệ bụng, sợ bị va chạm.

Ngây người trong phòng nghỉ hai ngày, nhàm chán đến sắp mọc rễ, hắn liền lập bảng giờ giấc cho mình, thời gian cố định sẽ đọc sách thiếu nhi cho con, chơi trò chơi, đi bộ.



Đến phiên hắn trực ban hắn sẽ dùng khăn vải bao lấy Trứng Non đặt trong túi.

Qua nửa tháng, Trứng Non lớn một tí xíu, hằng ngày đáp lại càng nhiều, nhưng vỏ trứng kia lại không hề sứt mẻ.

“Cũng phải đợi tầm ba đến năm tháng.” Quất Tử cân trọng lượng cho Trứng Non xong liền nói: “Tư chất tốt cũng có thể ra sớm hơn, nghe nói điện hạ khi còn nhỏ hai tháng rưỡi liền phá xác.”

Hứa Yến dùng ngón tay đụng đụng Trứng Non, dựa vào tiêu chuẩn của An Nhiên, Trứng Non còn cần hai tháng nữa mới có thể phá xác, khi đó bên này chắc là cũng đã xong rồi.

Bên ngoài chiến hỏa liên miên, Hứa Yến lại trốn ở trong phòng ấp trứng, thậm chí không biết An Nhiên tìm một đống đồ ăn vặt ở đâu cho hắn.

Hắn nhìn hình ảnh theo dõi các nơi, thuận tiện mở ra một túi, thế mà lại là hạnh nhân.

Hắn không thích ăn lắm, nhưng bóp nát hạnh nhân có thể giải áp lực.

Vì thế Hứa Yến vừa xem theo dõi vừa bóp hạnh nhân, cái đĩa nhỏ mau chóng để đây thịt hạnh nhân.

Một tiếng rắc, Hứa Yến kì quái nhìn qua, vừa rồi hắn không bóp.

Nhìn về phía bên bàn, khiến hắn giật mình, không biết khi nào Trứng Non đã nhảy tới trên bàn, nhảy đứng lên đập một hạt hạnh nhân, lại rắc một tiếng, hạnh nhân nát nhừ, trực tiếp biến thành bột, trên bàn kim loại còn có một vết lõm.

Hứa Yến nghĩ tới trò đập vỡ đá trên lồng ngực.

Bị Trứng Non đập một cái như vậy, chắc là bị gãy vài cái xương sườn.

Hứa Yến ôm nó trở về, nó lại tự mình nhảy ra lại, không biết là muốn giúp ba ba đập hạnh nhân hay là nhìn thấy chơi vui nên bản thân cũng muốn chơi.

Hứa Yến cảm thấy chắc là cái sau đi.

Nhiều ngày như vậy, hắn đã rõ ràng, Trứng Non là một đứa nhỏ nghịch ngợm, rất là nghịch, ngoại trừ ngủ còn những thời gian khác đều không nhàn rỗi.

Nếu hắn không sắp xếp cho nó một ít chuyện để làm, nó có thể lăn từ đầu phòng này tới đầu phòng kia, cuối cùng dính đầy bụi bận trở về.

“Một thân quái lực, còn rất nghịch ngợm, không biết di truyền từ ai.”

Hứa Yến nói xong liền nhận được ánh mắt nhìn qua của An Nhiên, tự dưng cảm nhận được cái gì: “Không phải anh muốn nói là em đó chứ?”

“Còn ai khác nữa sao?”

An Nhiên thỉnh thoảng sẽ lộ ra bản tính lòng dạ hiểm ác, ngày thường thực chín chắn, như vậy xem ra Trứng Non quả thật là giống hắn.

Nói được mấy câu, Trứng Non liền mất tích khỏi tầm mắt.

Hai người buông bát cơm nhìn trái nhìn phải, thực nhanh phát hiện ra Trứng Non đang trốn trong lớp bún trắng ngần.

Còn biết chơi trốn tìm, vậy con cứ tiếp tục trốn đi.

Hứa Yến và An Nhiên rất ăn ý làm bộ không nhìn thấy, phu phu ai người ân ái gắp đồ ăn cho nhau, bàn việc nhà.

Ánh mắt Hứa Yến liếc nhìn Trứng Non, cố ý nói: “Trứng Non gần đây càng ngày càng hiểu chuyện, cha mệt mỏi còn biết đấm vai cho cha, còn biết xoay vong đùa cho cha vui, thật là đứa con ngoan.”

Trứng Non kìm chế cử động, nhưng hoa văn trên vỏ trứng sáng kinh người.

An Nhiên gắp xương sườn vào trong chén của Hứa Yến, xị mặt: “Thật không? Sao anh nhìn thấy rất nhiều lần nó toàn tro bụi chui từ dưới giường ra, còn ở trong phòng tắm chơi nước, nghịch rau dưa trong phòng bếp, quá nghịch ngợm.”

Trứng Nón len lén trốn ở sau lớp bún, hoa văn lại tối sầm xuống.

Hứa Yến và An Nhiên liếc nhau, im lặng mà cười: “Đó là nó giúp em quét rác, quét dọn vệ sinh, rửa rau, nó là bảo bảo đáng yêu nhất mà em đã thấy.”

Trứng Non lại ló đầu ra, lặng lẽ dịch khỏi lớp bún, lăn một cái trở về trong tầm tay của Hứa Yến, cọ cọ mu bàn tay hắn, lại lăn tới trong tầm tay An Nhiên cọ cọ.

Khi làn da chạm vào nhau, An Nhiên cảm nhận được cảm xúc của Trứng Non.

Hứa Yến tò mò thò qua: “Nó nói cái gì?”

An Nhiên vuốt vỏ trứng cười khẽ: “Nó bảo đảm với anh, không bao giờ nghịch ngợm nữa, em làm chứng nha.”

Hứa Yến không ngừng cười được, ôm Trứng Non hôn một cái: “Thật ngoan.”

Tới phần hậu kỳ, An Nhiên sắp xếp cho Hứa Yến đi bộ đội tác chiến.

Năng lực tác chiến bản thân của Hứa Yến không tồi, nhưng kinh nghiệm tác chiến với đồng đội thì rất ít, muốn nhanh chóng dung nhập vào đoàn đội mới,  hiệu suất phối hợp cao, vậy thì phải hợp tác với nhiều đoàn  đội khác nhau, để tích lũy kinh nghiệm.

Một tháng sau, chiến tranh Trùng Tộc ở Hoa Đô kết thúc, An Nhiên phái tổ hậu cần và quân đội đóng quân địa phương liên hợp giải quyết hậu quả còn lại trên chiến trường, những người khác rút lui toàn bộ.

Mà nhiệm vụ làm thực tập sinh của Hứa Yến cũng đã hoàn thành, phải về trường quân đội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play