Hứa Tâm rời đi cùng Lãnh Phong, thuận tiện mang theo cái quân chương kia, nói là sẽ giúp Hứa Yến giao cho hiệu trưởng Kim.
Hứa Yến tiếp tục thay phiên tới bộ tin tức, bởi vì là thực tập sinh, thời gian thay phiên cũng không có yêu cầu bắt buộc, hắn đã bàn bạc với An Nhiên quyết định giảm đi một nửa để tiếp tục huấn luyện.
Khu vực trùng tộc tập trung dày đặc không cho phép tùy tiện đi vào, lúc trước có Lãnh Phong mang hắn theo, nhưng hiện giờ hắn có một mình, hơn nữa còn là học sinh quý giá, muốn đi vào nơi an toàn cũng không dễ dàng như vậy, cuối cùng vẫn là An Nhiên vung tay lên, đặc biệt cho phép hắn hoạt động ở ven khu vực bên ngoài, mỹ danh rằng đi khảo sát thực địa.
Kỹ thuật vẽ tranh “vẽ đại” của Hứa Yến mọi người đều biết, hơn nữa khoảng thời gian này hắn cũng thường xuyên đi ra ngoài, nên cũng không ai có ý kiến, ngược lại tưởng tưởng rất nhiều.
Trong đại sảnh nhà ăn, binh lính tốp năm tốp ba ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm, đây là thời gian thả lỏng không nhiều lắm trong chiến tranh.
“Tôi nói mà, làm gì mà vẽ đại, khẳng định là trước khi vẽ đã len lén làm rất nhiều việc chuẩn bị, nếu không đôi mắt của ai lại thần như vậy, có thể nhìn thấy sào huyệt trùng tộc dưới đất, thần tiên sao?”
“Theo lý luận mà nói, một người lén vào bên cạnh sào huyệt, nếu đủ cẩn thận, xác thật có thể kiểm tra đo lường dễ dàng có được số liệu, chỉ là rất chậm.”
“Nhưng cho dù người ta lén đi thăm dò, có thể không dựa vào bất cứ hệ thống kiểm tra đo lường nào giúp đỡ, tay không vẽ ra sào huyệt trùng tộc cấp 5 ở dưới tầng tầng lớp đất sao, tôi cũng phục hắn.”
Nói tới đây, một người trong đó nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có ai, vẫy tay để cho những người khác ghé qua, nhỏ giọng nói: “Cháu của dì ba, em họ tôi năm nay mới tiến vào trường quân đội, nghe nói Hứa Yến ở trường quân đội chính là một nhân vật phong vân, thí nghiệm lần đầu tiên đã được hiệu trưởng nhìn trúng, đưa hắn vào quân đoàn chính, lần này có thể tới quân đoàn chúng ta thực tập, là do hiệu trưởng Bắc tự mình chỉ định!”
“Mẹ ơi! Quân đội chính của hiệu trưởng Bắc! Trách không được trưởng quan của chúng ta lại coi trọng hắn, nguyên nhân là do đây rồi.”
“Wow, lúc trước hắn vẫn là omega, người bại bởi hắn chẳng phải muốn chết sao?”
“Chậc chậc chậc, hiệu trưởng Bắc rõ ràng cố ý bồi dưỡng hắn, hắn cũng cố gắng, lần này trở về, chỉ sợ quân hàm cũng sẽ cùng cấp với chúng ta.”
Đề tài này bị lan truyền khắp quân đoàn và bộ đội đóng quân, mà Hứa Yến không có nhiều tâm tư đi chú ý lời đồn đãi này, ban ngày hắn đi ra ngoài tập luyện, buổi tối trở về còn phải trực ban.
Nếu đã quyết định đi con đường này, hắn muốn lợi dụng thật nhiều thời gian để học tập.
Sào huyệt trùng tộc trên chiến trường đã bị tiêu diệt một nửa, và thu dọn thi thể sâu đã trở thành công việc quan trọng trong giai đoạn này.
Nếu mặc kệ những thi thể này bị phơi cho hôi thối, rất có thể sâu còn chưa quét sạch, ôn dịch liền bạo phát.
Quân đoàn Vinh Diệu rất có kinh nghiệm ở phương diện này, mỗi ngày sẽ có chiến hạm tuần tra phun thuốc tiêu độc khử khuẩn, đem thi thể trên chiến trường vận chuyển tới những nơi cố định đốt cháy.
Làm như vậy có thể phòng ngừa virus khuếch tán, thứ hai có thể cắt đứt đồ ăn của trùng tộc, một công đôi việc.
Buổi tối hôm nay, An Nhiên từ chiến trường khác trở về, vừa vặn tối nay Hứa Yến không phải trực ban, hai người cũng rất lâu không ăn cơm cùng nhau.
“Ăn nhiều đồ ăn ở nhà ăn như vậy, miệng em sắp mọc kén rồi.” Hứa Yến dựa vào đầu vai An Nhiên, nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn.
“Không ăn ở căn tin em muốn ăn cái gì?”
Hứa Yến ôm người rầm rì làm nũng: “Anh cũng lâu lắm rồi không xuống bếp.” Lần trước là lúc vừa mới kết hôn.
An Nhiên kéo người đi tới phòng bếp nhỏ, ngoài miệng lại nói: “Nhưng anh muốn ăn cá khô nhỏ chiên em làm.”
“Quất Tử nói gần đây anh nóng trong người, không thể ăn đồ có nhiều dầu mỡ.”
An Nhiên quay đầu nhìn hắn: “Hắn nói bậy mà em cũng tin sao?”
“Bác sĩ nói còn không thể tin, vậy tin ai?”
An Nhiên sửa lại vẻ bình tĩnh thường ngày: “Anh mặc kệ, dù sao anh muốn ăn cá khô nhỏ.”
Hứa Yến rất dứt khoát nhường nhịn: “Được rồi, chúng ta cùng xuống bếp, anh ăn em làm, em ăn anh làm, công bằng.”
Phu phu hai người vừa nói vừa cười làm bữa tối, không khí trên bàn cơm rất tốt.
Hứa Yến gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng An Nhiên: “Đại bảo bối, a….”
Ánh mắt An Nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, há mồm cắn, đột nhiên bụng truyền tới đau đớn co rút, cùng với cảm giác truỵ xuống.
Thấy hắn dừng lại, Hứa Yến khó hiểu: “Làm sao vậy? Không thể ăn sao? Vậy anh ăn cái khác đi, để em ăn cái này.” Nói xong hắn thò lại gần, hôn lên môi An Nhiên, đầu lưỡi cuốn lấy cái miếng thịt trong miệng An Nhiên.
Vừa nhai vừa nhíu mày: “Miếng này hơi cứng, anh ăn miếng khác mềm hơn đi.”
An Nhiên theo bản năng mà sờ sờ bụng, chờ một lát, cảm giác truỵ xuống cũng dần biến mất.
Hứa Yến từ trong mâm tìm ra miếng thịt tốt nhất, tay vừa chuyển tới trước mặt An Nhiên, chỉ thấy trước mặt hắn có một bóng trắng chợt loé, trên đỉnh đầu An Nhiên nhiều ra thêm một lỗ tai, rung rung dao động, như đang nói “tới cắn tôi.”
Hứa Yến: “!!!” Gần đây vẫn luôn vội này vội kia, thật nhiều ngày không được nhìn thấy lỗ tai An Nhiên, thật muốn thân thiết!
An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Hứa Yến đang nhìn đỉnh đầu mình, giơ tay lên sờ, vẻ mặt cứng đờ.
Lỗ tai hiện ra khi nào, hắn sao không hề có cảm giác gì?
Nhìn dáng vẻ giật mình của An Nhiên, Hứa Yến cho rằng hắn ngại ngùng, cũng có thể sợ chuyện hắn là Hương Hương bị mình biết.
Duỗi tay giữ chặt tay An Nhiên, Hứa Yến ngồi xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu hôn một cái lên lỗ tai: “Thật xinh đẹp, đừng thu lại, em muốn nhìn.”
Trong lòng An Nhiên có nghi ngờ, lại bởi vì Hứa Yến trêu đùa mà không tiếp tục nghĩ nữa.
Sau cơm chiều, Hứa Yến cùng An Nhiên đi ra ngoài tuần tra, vào giai đoạn này, công việc của các bộ phận đã vào guồng, tiết tấu công việc của An Nhiên có thể thả chậm một chút.
Sau khi tuần tra hai bộ phận, Hứa Yến có thể cảm thấy sắc mặt của An Nhiên không đúng lắm, khi thấy trên hành lang ít người, hắn giơ tay sờ trán An Nhiên.
“Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, nếu mệt mỏi thì chúng ta liền trở về nghỉ ngơi, có phó quan đại ca và các trưởng bộ phận ở đây, sẽ không có chuyện gì.”
An Nhiên nhíu mày, bụng truỵ truỵ, làm hắn hơi để ý, cũng không đau nhiều, chỉ là loại cảm giác này quá mạnh, làm hắn không thể bỏ qua.
Hắn nắm lấy tay Hứa Yến, lắc đầu: “Cùng anh tuần tra xong rồi về nghỉ ngơi.”
Loại việc nhỏ này, Hứa Yến đương nhiên hắn nói cái gì chính là cái đó.
Khó có khi ngủ sớm, An Nhiên lại lăn qua lộn lại không ngủ được, tâm trạng tự dưng lại bực bội.
Hứa Yến vẫn luôn chú ý tới hắn, thấy tai mèo trên đầu hắn một lát thì hiện ra, một lát lại biến mất, lặp đi lặp lại 28 lần, nhưng bản thân người này hình như không phát hiện ra.
Hắn ôm lấy người, dán trán lên cảm nhận nhiệt độ một chút, có hơi cao: “An Nhiên, anh cảm thấy nơi nào không thoải mái, có muốn kêu Quất Tử tới đây xem không?”
Hô hấp của An Nhiên hơi dồn dập, hơi thở thở ra phun lên cổ Hứa Yến thật nóng.
An nhiên lắc đầu, bỏ qua bực bội mà xoa xoa thái dương, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, lý trí nói cho hắn loại cảm xúc này không bình thường.
Vừa mới bắt đầu Hứa Yến còn hỏi hắn, hắn còn có thể lắc đầu nói không có gì, nhưng sau đó cảm xúc càng ngày càng bực bội, đang trong cơn giận giữ, Hứa Yến chỉ cần chạm vào hắn là hắn muốn đá Hứa Yến xuống giường.
Hứa Yến thấy hắn càng ngày càng không đúng, ngồi dậy, chuẩn bị liên hệ với Quất Tử, nhưng mới vừa mở thiết bị cá nhân ra đã bị An Nhiên kéo tay lại.
“Anh không cần kiểm tra.”
Trong giọng nói của An Nhiên mang theo nũng nịu mà ngay cả hắn cũng không biết.
Mỗi lần sinh bệnh đều tuỳ hứng giống như trẻ con, Hứa Yến lại không có cách nào với hắn, kéo người tới trước ngực xoa xoa đầu: “Chỉ thêm nửa giờ, nửa giờ sau mà anh không tốt, em sẽ kêu Quất Tử tới.”
“A Yến….”
An Nhiên cảm giác thân thể mình không đúng lắm, không thể nói không đúng chỗ nào, chỉ là không thoải mái.
“Ừ? Em ở đây.”
Tay An Nhiên nắm chặt lấy quần áo hắn, rầm rì nói: “Bụng khó chịu.”
Tim Hứa Yến mềm ra, người ngày thường không làm nũng khi làm nũng lên, hiệu quả thật mạnh mẽ.
Hứa Yến đặt tay lên bụng hắn, nhẹ nhàng mà xoa: “Nơi này sao?”
“Phía dưới một chút.”
“Nơi này?”
“Không đúng, phía trên một chút.”
“Nơi này?”
“Không đúng, phía dưới một chút.”
Hứa Yến: “…” rốt cuộc là phía trên hay là phía dưới? Vợ nói thật sứ quá khó hiểu.
Độ ấm trong lòng bàn tay Hứa Yến làm giảm bớt cảm giác truỵ xuống, An Nhiên mơ mơ màng màng mà ngủ.
Thường xuyên đau bụng như vậy, trong bụng không phải là có giun đũa đó chứ? Hứa Yến ngây ngốc nghĩ tới điểm này, lại bị suy nghĩ của mình làm cho tức cười.
Thiếu tướng đại nhân sát phạt quyết đoán bởi vì trong bụng có giun đũa mà làm nũng muốn xoa bụng, nếu truyền ra ngoài nhất định là tin đứng đầu, hình tượng cao lãnh của An Nhiên cũng sẽ bị huỷ.
Ngày hôm sau, Hứa Yến tỉnh lại sau giấc ngủ, mấy tháng gần đây hắn đã có thói quen dậy sớm, mỗi ngày tới giờ thì tự mình tỉnh lại.
Ngáp ngủ một cái, tối hôm qua An Nhiên vẫn luôn không thoải mái, hắn xoa tới nửa đêm, khi hắn dừng lại, An Nhiên sẽ rầm rì bắt đầu xoay người, hắn chỉ có thể tiếp tục xoa xoa, cho tới hai giờ sáng mới ngủ.
Nếu qua cả đêm mà An Nhiên không tốt lên, cho dù An Nhiên không thích, cũng nhất định phải nâng hắn đi gặp bác sĩ.
Đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nghĩ tới đây, tay vói vào trong ổ chăn tìm tòi, không sờ thấy vợ thân yêu, nhưng thật ra lại sờ thấy cái gì lông xù nóng hầm hập.
Hắn nháy mắt bừng tỉnh, mở chăn ra nhìn.
Không biết An Nhiên đã đi đâu, mà chỗ vốn dĩ là chỗ nằm của hắn lại có thêm một con mèo con lông trắng.
Đây không phải là Hương Hương nhiều ngày không thấy sao?
Hương Hương nằm hình chữ X, bụng nhỏ tròn xoe, theo hô hấp lúc lên lúc xuống.
Hứa Yến nhìn trợn tròn mắt.
Lúc trước hắn đã đoán được An Nhiên chính là Hương Hương, hiện giờ sự thật bày ra trước mắt, hắn cũng không có nhiều kinh ngạc, nhưng quan trọng ở chỗ, An Nhiên vì sao lại đột nhiên biến về Hương Hương vậy? Không phải hắn vẫn không muốn cho mình biết chuyện này sao?
Các loại nghi vấn nhảy lên trong đầu, không chờ hắn nghĩ kỹ, Hương Hương đột nhiên trở mình, hai chân trước ngoan ngoãn đặt trước người, chân sau vốn dĩ cũng muốn xếp lại, cũng không biết có phải do bụng quá lớn quá nặng không, xoay rất nhiều lần nhưng không thành công, trong lúc ngủ mơ còn không vừa lòng mà kêu meo meo.
Không được, quá đáng yêu.
Hứa Yến từ bỏ tự hỏi, ngón tay ở trên lưng Hương Hương khẽ đẩy, giúp nó nghiêng người.
Từ khi biết Hương Hương chính là An Nhiên, An Nhiên chính là Hương Hương, Hứa Yến lại có thêm một cảm giác không rõ với Hương Hương.
Đó là cảm giác khác với khi đối mặt với hình người của An Nhiên.
Trước kia hắn ảo tưởng vô số lần, một người một mèo cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại, hiện giờ sau khi biết được mèo là người hắn yêu nhất, có cảm giác thân thiết như người nhà và cảm giác thân mật, cảm giác này so với cảm giác mà Hứa Tâm và Lãnh Phong mang tới cho hắn còn mãnh liệt hơn.
Tầm mắt đảo qua người Hương Hương, khi nhìn thấy cái bụng kia thì cười ra tiếng.
Nửa ngủ nửa tỉnh, An Nhiên cảm giác trên bụng có cái gì đó lộn xộn, hắn theo bản năng muốn duỗi tay đẩy ra, khi cảm giác cảm xúc không đúng lắm, hắn cúi đầu nhìn xem, lại ngẩng đầu, một người một mèo im lặng hai giây, đột nhiên xù lông!
Vì sao hắn biến về hình thú?!
Hứa Yến nhìn hắn phản ứng đáng yêu, tay bị móng mèo đè trên bụng xoa xoa, cố ý nói: “Tiểu Hương Nhãi Con, mấy ngày không gặp, mày sao lại béo ra thành hình cầu vậy?”.
Truyện FullThân thể mèo con vốn dĩ nhỏ xinh, bị Hứa Yến xoay trái ngã phải, liền kêu meo meo.
Chờ Hứa Yến chơi đủ rời giường, An Nhiên muốn thừa dịp hắn đi rửa mặt biến trở về, lại phát hiện không thể biến về được!
Hứa Yến trở về liền nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của mèo con ngồi trên gối đầu, nhìn còn chơi rất vui.
Tuy rằng không biết vì sao An Nhiên đột nhiên biến về hình thú, nhưng suy xét từ an toàn, Hứa Yến quyết định chờ An Nhiên biến về hình người xong mới đi huấn luyện.
Kết quả đã ăn xong cơm sáng, người còn không có ý biến trở về.
Cửa bị gõ vang, hắn đem mèo con không biết vì sao rầu rĩ không vui giấu dưới chắn, mở cửa, là Quất Tử, tới đây tìm An Nhiên kiểm tra hàng ngày.
“Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài.” Hứa Yến thuận miệng nói dối, nghĩ tới chuyện tối hôm qua, hắn lại hỏi: “Tối hôm qua hắn luôn nói bụng không thoải mái, có phải trong bụng có giun đũa hay không?”
Trong bụng ngươi mới có giun đũa ấy! Quất Tử cạn lời: “Bệnh trạng cụ thể như thế nào?”
Hứa Yến đem tình hình mình quan sát được nói cho Quất Tử, không nghĩ tới đối phương đột nhiên mắng một câu, hắn dừng lại hỏi: “Làm sao vậy? Rất nghiêm trọng sao?”
Đây không phải là sắp sinh sao?! Trong lúc này không thể ở yên một chỗ được sao, Quất Tử nôn nóng ngó trái ngó phải: “Hắn đi làm gì? Nhanh chóng tìm hắn về!”
Tim Hứa Yến cũng bay lên: “Hắn rốt cuộc bị làm sao?”
Quất Tử không biết nên giải thích như thế nào: “Dù sao hiện giờ hắn không thể chạy loạn, cậu đi tìm hắn trở về, tôi đi về lấy đồ!”
Nói xong Quất Tử liền xoay người chạy về phòng y tế.
Quất Tử nói An Nhiên hiện giờ không thể chạy lung tung, chẳng lẽ hắn biết thân phận của An Nhiên sao? Cái nghi vấn này vừa xuất hiện, hắn liền đặt trọng tâm trên người An Nhiên.
Trở lại phòng ngủ, nhìn thấy chăn trên giường cộm lên, Hứa Yến nháy mắt tưởng tượng ra hình ảnh Hương Hương đang chơi trong chăn, trước kia chỉ cảm thấy vật nhỏ này đáng yêu, nhưng hiện giờ đặt nó và An Nhiên lại cùng nhau, độ tương phản này thiếu chút nữa hoà tan hắn.
Vỗ vỗ chăn, Hứa Yến cười cười: “Hương ca, đừng nghịch ngợm, ra ngoài xem bác sĩ.”
Mèo con dưới chăn phát ra tiếng nức nở, tiếng kêu mềm nhẹ khiến đầu quả tim người ta run lên.
Hứa Yến vén chăn lên, thấy nó nằm bò, mèo con đã chơi mệt lăn ra ngủ, tiện tay bế nó lên, ánh mắt liếc thấy một vật tròn xoe, hắn nhìn kĩ lại, chỗ mèo con nằm bò ban đầu có một quả trứng hơi nhỏ hơn quả trứng gà một chút.
An Nhiên từ từ tỉnh ngủ, có hơi mệt mỏi, lần đầu tiên sinh trứng, không có kinh nghiệm, thế nhưng cũng tính là thuận lợi, cũng không cảm thấy đau đớn mấy, Trứng Non biu một cái liền ra ngoài.
Mở mắt ra, An Nhiên phát hiện mình đang được Hứa Yến ôm trong khuỷu tay, trước mặt có nồi nấu, bên cạnh có thớt bên trên còn có hành thái và một ít nguyên liệu kết hợp, bên cạnh để một cái chén xứ bên trong đặt một quả trứng.
Hử? Quả trứng này sao nhìn quen quá vậy?
“Hương Hương, con tỉnh rồi à? Ba ba chưng trứng cho con có muốn ăn không?” An Nhiên nhìn thấy Hứa Yến cầm lấy quả trứng: “Không biết quả trứng này từ đâu tới, thế mà lại ở trên giường chúng ta, nhìn có vẻ ăn rất ngon, làm cho con nếm thử.”
Nói xong, An Nhiên nhìn thấy hắn cầm trứng chuẩn bị đập lên miệng chén, tỉnh táo trong nháy mắt, lông toàn thân trên người An Nhiên đều dựng lên.
“Meo!” Quả trứng kia không thể ăn!
Vỏ trứng sắp đụng vào miệng chén, tay Hứa Yến bị một bàn tay thon dài nắm lấy, Hứa Yến ngước mắt nhìn lại, trước mắt hắn có một mỹ nam tử tóc dài trắng, và một đôi tai mèo trắng.
An Nhiên nhanh chóng đoạt lấy trứng từ trong tay hắn, đặt ở trong lòng bàn tay xem kĩ, xác nhận bên trên không hề có tổn hại gì, mới nổi giận đùng đùng mà trừng Hứa Yến: “Không cho em ăn….”
Còn chưa nói xong, đã bị Hứa Yến ôm chặt, bên tai nghe thấy thanh âm mang ý cười của hắn: “Thì ra anh vốn dĩ lớn lên như vậy, Hương Hương.”
An Nhiên ngẩn ra, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn quay đầu lại nhìn cái nồi kia, phía dưới nồi không hề có lửa.
Hắn bị lừa sao.
Hứa Yến nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hắn, tầm mắt đảo qua quả trứng trong tay hắn, đôi tay bao lấy hai tay hắn, bảo vệ trái trứng nhỏ kia giữa lòng bàn tay hai người, ánh mắt Hứa Yến ôn nhu, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Quả trứng này là chuyện như thế nào? Em muốn nghe chính miệng anh nói cho em.”