Hứa Yến đang nằm trên giường liền bật dậy, trừng mắt nhìn giấy xác nhận, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Không, hắn còn chưa nghĩ tốt, hiện giờ hối hận còn kịp không?

An Nhiên nghe thấy thanh âm hu hu hu, móng vuốt xoa xoa mắt nhập nhèm, Hứa Yến đang đấm chăn.

“Meo?” Sáng sớm tinh mơ, diễn phim bộ gì vậy chữ?

Hứa Yến hít hít mũi nhìn qua, ôm chặt mèo con mạnh mẽ cọ: “Hương Hương, ba ba xong đời, hu hu hu….”

An Nhiên nỗ lực giãy giụa nhưng không trốn thoát được, bị cọ đến mức lông toàn thân lộn xộn, bất đắc dĩ phải thò móng vuốt ra, con sen ngu ngốc cuối cùng cũng thành thật.

Sau khi giải tỏa xong, Hứa Yến ủ rủ ôm mèo nằm trở về.

Trước mắt tối tăm, không muốn đi trường học, hắn muốn nằm trên giường đau lòng cả ngày.

Vừa mới chuẩn bị ngủ nướng, thiết bị cá nhân lại vang lên.

Tâm tình không tốt, ấn tắt.

Nhưng thiết bị cá nhân giống như muốn đối đầu với hắn, ấn tắt rồi lại vang lên, liên tục mười mấy giây, quả thật giống như call đoạt mệnh liên hoàn.

Hứa Yến táo bạo gãi gãi tóc, click mở thông tin, rất không cho mặt mũi mà trừng mắt nhìn qua: “Ai?!”

Trên màn hình hiện lên khuôn mặt già cả khôn khéo của chủ nhiệm lớp, hắn đẩy đẩy cặp kính dày nặng: “Dám ngắt cuộc gọi của tôi nhiều lần như vậy, không muốn tốt nghiệp nữa hả?”

Hứa Yến: “….!!!”

Một giờ sau, Hứa Yến vào phòng giáo viên uống trà.

Nhìn chủ nhiệm lớp ngồi trước mặt hắn, Hứa Yến áp lực như núi: “Kia, cái kia, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, em còn chưa làm bài tập….”

“Bài tập thì cậu cứ từ từ mà vẽ không cần vội”. Chủ nhiệm lớp đặt ấm giữ nhiệt trong tay lên bàn, im lặng một lát, hắn hỏi: “Thư xác nhận cậu nhập ngũ tôi đã nhận được, không cần lo lắng, thủ tục của trường học tôi sẽ làm tốt cho cậu”.

Có cần phải nhanh như vậy không?!

“Thật ra thầy cũng không cần phải phiền như vậy, thật ra em cũng không muốn đi….”

Còn chưa nói xong, chủ nhiệm lớp tiếp tục nói: “Trước khi đi nhớ rõ khóa kĩ cửa sổ, tắt điện, nguyên liệu chưa ăn hết thì nấu ăn cho xong…..”



Vốn cũng không có cảm giác gì, bị chủ nhiệm lớp nghiêm túc dặn dò việc tòng quân, làm cho hắn ý thức được một chuyện, lần này hắn không trốn thoát được.

Tôi thật sự không muốn đi a a a a…. Tiểu nhân trong lòng Hứa Yến đang ôm đầu khóc to, lăn lộn qua lại trên mặt đất.

“Ba ba cậu là học sinh đắc ý nhất của tôi, tuy rằng cậu không được một phần vạn của hắn, nhưng tôi vẫn coi cậu là con cháu trong nhà.”

Hứa Yến nghe tới sắp khóc, thầy là đang khen em hay là đang chê em vậy? Còn không bằng một phần vạn của hắn, em cảm thấy mình rất tài giỏi đó. Chủ nhiệm lớp dặn dò từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, uống một ngụm trà, từ dưới ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một cái hộp.

Hứa Yến nhìn thấy cái hộp kim loại kia, đồng tử co rụt lại

Cái hộp này, hắn rất quen thuộc, giống y chang cái hộp gửi thuốc nguỵ trang cho hắn.

“Cái hộp này là năm đó ba ba cậu gửi cho tôi, nói với tôi khi nào cậu rời khỏi Hoa Đô thì đưa cho cậu”.

Hứa Yến nhận lấy, nhìn chằm chằm hoa văn chìm trên hộp, thanh âm trầm thấp: “Hắn… Ba ba em còn nói gì nữa không?”

“Cũng không nói thêm gì nữa.”

Đi ra khỏi văn phòng, tâm tình Hứa Yến không tốt lắm.

Năm đó khi hai ba ba rời đi hắn mới mười hai tuổi, nhưng ba ba vậy mà lại giao thứ này cho thầy giáo đại học, đây là có dự cảm hắn sẽ đi theo con đường của hắn sao?

Diễn đàn của Hoa Đại đã công bố kết quả trưng binh, trong danh sách năm vạn học sinh, có 89 alpha bị chưng binh, 3405 beta tự nguyện nhập ngũ, cộng thêm một omega đang phân hoá.



Mặc kệ có liên quan tới mình hay không, tất cả mọi người xem danh sách trên màn hình ảo xong, thì thảo luận rất hăng say.

Cũng không biết đôi mắt của ai sáng như vậy, vỗ bàn, la to trước màn hình ảo: “Mẹ ơi, Hứa đại thần bị chưng binh”.

Những người khác liền nhìn qua.

“Hứa đại thần nào?”

“Còn Hứa đại thần nào nữa? Là người gần đây hay lên top đầu diễn đàn của trường, là nghệ thuật gia Hứa Yến kia, Hứa đại thần!”

Trong chớp mắt mọi người liền im lặng, một lát sau lại ầm ĩ lên.

“Không thể nào, hắn không phải omega sao?”

“Chẳng lẽ là tự nguyện nhập ngũ?”

Những người khác mở màn hình ảo ra tìm kiếm, rốt cuộc tìm thấy tên hắn ở cuối danh sách.

[Omega đang phân hoá—- Hứa Yến].

“!!! Lần trước ai nói gen ổn định của hắn là 99%? Mau ra đây chịu đánh”

“Tôi đã nói hắn mạnh như vậy, thật sự đang phân hoá”.

“Không không không, cho dù là alpha thì hắn vẫn chưa đạt tiêu chuẩn”.

Hệ nghệ thuật B423 phòng vẽ tranh, Triệu Việt tìm thấy tên của mình trên danh sách, tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng tâm trạng vẫn tụt xuống đáy cốc, chỉ muốn ôm đầu khóc rống.

Kéo danh sách xuống, lúc sắp tắt đi, ánh mắt liếc thấy gì đó, lập tức kéo lại gần nhìn.

“Hứa, Hứa Yến”.

Chờ Hứa Yên đi dạo một vòng bên ngoài, rồi chậm rì rù đi vào phòng vẽ tranh, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, một đống ánh mắt trừng lớn như chuông đồng, nhìn cũng hơi doạ người.

Hắn đi về vị trí của mình, không có hứng thú: “Hôm nay nghỉ ngơi, không nhận thông báo”.



“Hứa Yến!” Triệu Việt xông tới đè lấy cánh tay hắn: “Cậu cũng bị chưng binh sao?”

“Ừ”. Không cần nhắc nhở tôi, tôi cũng biết.

Vừa muốn đi lại bị Triệu Việt kéo trở về.

Cho rằng hắn không nghe rõ, Triệu Việt nhanh chóng mở danh sách ra cho hắn xem: “Tên cậu có trong danh sách chưng binh!”

Miệng vết thương bị rắc muối liên tục, Hứa Yến khóc không ra nước mắt, hắn xoay người vỗ vỗ bả vai Triệu Việt, như ông cụ non thở dài: “Lớp trưởng, mình đã biết”.

Triệu Việt vẫn không thể tin, nhìn vòng đo lường trên tay hắn: “Cậu, cậu thật sự đang phân hoá sao?”

Trái tim của những người khác cũng căng thẳng theo.

Từ khi nhập học đến bây giờ, trong mắt bọn họ Hứa Yến là omega không giống omega nhất, tuy rằng ngoài miệng luôn trêu chọc, nhưng vẫn đối đãi với hắn như một omega.

Nhưng hiện giờ hắn lại phân hoá thành alpha!

Hứa Yến rũ mắt nhìn thoáng qua, cong môi nhướng mày, tạo thành một nụ cười mê người tự tin.

“Cho dù phân hoá thành alpha, mình vẫn là một nghệ thuật gia lớn.

Mọi người:… không sai, cậu ta sẽ nói như vậy.

Chỉ là trước kia cậu ta nói như vậy sẽ muốn cười, nhưng hiện giờ thân phận thay đổi, thế mà tự nhiên lại cảm thấy đẹp trai là như thế nào?

Bên kia, An Nhiên ở lại trong nhà nhìn thấy hai cấp dưới đang lén đi vào.

Nếu có người ở đây nhất định nhìn thấy ba con mèo ngồi xổm trên thảm lông, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, đang mở một cuộc họp.

Tin tức tố của mỗi một thế hệ quân chủ đều có tác dụng quấy nhiễu rất mạnh với ý thức của dị nhân, An Nhiên cũng giống như vậy, tuy rằng bình thường An Nhiên sẽ khống chế tốt, nhưng Quất Tử và A Bố cũng không dám dựa quá gần.

Súng ống đạn dược và Y Thiết sau khi bị bắt chưa tới một ngày đã thoát khỏi phòng cảnh vụ, trước mắt không rõ tung tích.

A Bố muốn truy tìm tung tích của hắn, còn phải tránh hệ thống truy tìm của đế quốc, gần đây bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Quất Tử phụ trách đoàn chữa bệnh đã hoàn thành tất cả công việc, kế tiếp bọn họ phải lập tức trở về Quân Đoàn Vinh Diệu, để chuẩn bị cho chiến tranh với Trùng Tộc.

Hắn nhìn về phái An Nhiên, làm chỉ huy tối cao của Quân Đoàn Vinh Diệu, An Nhiên cần thiết trở về quân đoàn, nhưng mệnh lệnh của bệ hạ hắn cũng không thể không nghe, ở giữa còn kẹp một Hứa Yến, khiến hắn sầu đến mức sắp rụng hết lông.

“Meo meo meo meo….” Điện hạ, ngài nên nghe lời bệ hạ nói đi….

Thấy An Nhiên không để ý tới hắn, Quất Tử nhìn A Bố xin giúp đỡ, kết quả A Bố lại làm như không nhìn thấy ánh mắt hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà ngồi xổm, xắm chọn vai một nhân vật phụ.

Quất Tử bước gần vài bước, dùng thân thể đẩy đẩy hắn,: “Meo”. A Bố anh mau giúp tôi khuyên nhủ.

A Bố xoay về hướng khác, vẫn không nói lời nào.

Thân phận của hắn và Quất Tử giống nhau, hắn là hộ vệ chuyên bảo vệ quân chủ, tuyệt đối phục tùng với quân chủ, sẽ không làm chuyện vi phạm đến nguyện vọng của quân chủ, càng không tuỳ tiện đưa ra đề nghị, cho dù là mệnh lệnh của bệ hạ, hắn cũng có thể không phục tùng.

Đương nhiên, bệ hạ cũng biết chuyện này, cho nên sẽ không hạ mệnh lệnh với hắn.



Quất Tử tức giận dùng chân trước cào hắn, chưa hết giận, nhào cả người qua, hai con mèo nhỏ lập tức nhào vào đánh nhau.

Chân trước An Nhiên vỗ vỗ, hai con mèo lập tức dừng lại.

“A Bố, cậu tiếp tục điều tra Y Thiết, Quất Tử, cậu mang mọi người về quân đoàn trước”.

Quất Tử và A Bố liếc mắt nhìn nhau: “Ngài thì sao?”

Khuôn mặt An Nhiên bình tĩnh: “Thân thể của tôi đang khôi phục, không thể rời xa hắn, còn một khoảng thời gian nữa Trùng Tộc mới bước vào kỳ sinh sôi, trước lúc đó tôi sẽ trở về”.

“Vậy chỗ bệ hạ….”

“Tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này”.

Trước khi rời đi, Quất Tử đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Điện hạ, trình tự gen của Hứa Yến rất kì quái, tôi từ… meo!”

Còn chưa nói xong, đã bị A Bố ở bên cạnh ngậm cổ hắn nhảy xuống lầu!

Chờ hắn thoát được thì đã chạy đi thật xa.

“Anh làm gì mà không để tôi nói xong? Trình tự gen của Hứa Yến không đơn giản như vẻ bề ngoài!”

Lần đầu tiên kiểm tra đo lường hắn đã thấy có chỗ không đúng, nhưng trình tự gen lại quá phức tạp, hắn không thể tìm ra nguyên do ngay lập tức được.

Người có kiểm tra gen ổn định 99% không có khả năng phân hoá lần hai, nhưng Hứa Yến lại bắt đầu phân hoá, nếu nói trong đó không có vấn đề, hắn không tin.

“Cậu còn không rõ sao? Cho dù có tra ra vấn đề gì, cũng không thay đổi được quyết định của quân chủ, hơn nữa hiện giờ cậu vẫn chưa có kết quả”.

Quất Tử hơi nghẹn, sau một lúc cũng không nói chuyện, cho tới khi nhảy lên cửa sổ hắn mới ủ rũ hỏi: “A Bố, nếu Hứa Yến phân hoá thành alpha thật thì phải làm sao bây giờ? Lần sau ngài ấy bước vào kì phối ngẫu sẽ không có cách vượt qua? Thật vất vả tìm được một người xứng đôi với điện hạ, kết quả lại….”

A Bố dùng ánh mắt không hiểu nhìn hắn, dùng chân đá hắn xuống dưới, bản thân cũng tự nhảy vào phòng.

“Đây không phải chuyện cậu nên quan tâm”.

Quất Tử lăn vài vòng trên đất, biến thành hình người, giơ tay đón lấy, ôm A Bố vào lòng nắn bóp: “Thân là bác sĩ chuyên nghiệp bên cạnh điện hạ, tôi đương nhiên phải quan tâm tới chuyên này!”

A Bố dùng cả tay chân đẩy ra ma trảo của hắn, nhếch mày một cái, biến thành hình người.

Quất Tử lập tức bị đè trên mặt đất.

Một tay A Bố chống đất, gãi gãi cằm hắn, trên mặt không có biểu tình gì: “Chẳng lẽ cậu cho rằng điện hạ lấy thân phận alpha kết hợp với Hứa Yến sao?”

Quất Tử không thể hiểu được ý của lời nói này ngay lập tức.

Chờ A Bố đứng dậy đi mặc quần áo, hắn mới kinh ngạc phát hiện.

“Mẹ ơi! Hứa Yến là tên treo đầu dê bán thịt chó, vậy mà dám đè điện hạ?!”

…..

Trong ngày đưa tiễn tân binh, Hoa Đại tốn một giờ để đọc diễn văn, lúc các học sinh tham dự sắp ngủ rốt cuộc mời những học sinh sắp nhập ngũ lên đài.

Hơn 3000 học sinh, chia làm ba đợt, vinh dự nhận lấy giấy chứng nhận nhập ngũ từ phía lãnh đạo, cũng lập tức chuyển học phần của các em học sinh vào trường quân đội đế quốc ở Học Phủ Tinh.



Hứa Yến ngủ một giấc tỉnh lại, vừa vặn gọi tới tên của hắn.

Đứng ở vị trí cuối cùng của hàng, hắn mơ màng sắp ngủ.

Chuyển chỗ học thôi mà còn phải phiền toái như vậy, không muốn đi.

Chờ tới lúc sắp ngủ, bạn học bên cạnh đẩy đẩy hắn, ý bảo tới phiên hắn.

Hắn dựa theo nhắc nhở bước ra khỏi hàng đi tới bên cạnh hiệu trưởng, hiệu trưởng yêu cầu một tràng vỗ tay, ồn ào khiến hắn sắp ù tai.

Hiệu trưởng cười tới mức mặt đã cứng ngắc, máy móc lấy giấy chứng nhận đưa tới trước mặt Hứa Yến, khi nhìn tới mặt Hứa Yến thì dừng lại.

Đây không phải đứa nhỏ hôn nhau với An Nhiên ngày đó sao?!

Hiệu trưởng hít mạnh tin tức tố của hắn, lại nhìn hai lần tư liệu ở chỗ trợ lý mới xác nhận, đây là tên omega đang phân hoá thành alpha duy nhất.

Nhưng người khác phân hay không thì không sao cả, nhưng đây là người yêu của An thiếu tướng, nếu phân hoá thành alpha thì… thì làm sao yêu đương đây?

Hứa Yến nhịn cười nhìn vẻ mặt hiệu trưởng thay đổi: “Hiệu trưởng?”

Hiệu trưởng lấy lại tinh thần, đưa giấy xác nhận vinh dự cho hắn, cũng quét trên thiết bị cá nhân của hắn một chút.

Một tiếng tinh tinh nhắc nhở, học tịch của Hứa Yến đã chuyển đi thành công.

Trường hợp này hiệu trưởng cũng không biết nên nói gì, chỉ vỗ vỗ bở vai của Hứa Yến: “Có gặp hắn thì cho thấy gửi lời hỏi thăm”.

Hứa Yến: “Hắn?”

“An….” Lúc đang nói, lại phát hiện học sinh bên cạnh đang nhìn chằm chằm về phía này, liền đổi thành: “An sĩ quan”.

Hứa Yến thu lại vẻ mặt bất cần đời, mặt xị xuống hỏi: “Thầy biết anh ấy đang ở đâu sao?”

Hứa Yến và An Nhiên có quan hệ thân mật như vậy, nghe thấy lời này, hiệu trưởng không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: “Quân Đoàn Vinh Diệu”.

“Quân Đoàn Vinh Diệu….” Thì ra hắn là sĩ quan của Quân Đoàn Vinh Diệu, nói cách khác là cùng một quân đoàn với bác sĩ Quất Tử.

Lúc trước hắn luôn cho rằng An Nhiên là quân lính được điều tới đây hỗ trợ, cho nên nhiệm vụ của hắn bắt đầu từ sau khi tiến hành trưng binh xong, cũng không cần phải sắp xếp nhiều người.

Nhưng hắn là người của Quân Đoàn Vinh Diệu, năm nay Hoa Đồ trưng binh là do quân đoàn này toàn quyền phụ trách, có khả năng nhiệm vụ còn chưa kết thúc đã điều người đi sao? Quân đội thiếu người như vậy sao?

Nghĩ như vậy liền cảm thấy không hợp lý.

Đi ra lễ đường, gió lạnh chạng vạng thổi qua, hắn đột nhiên ý thức được.

Hắn bị lừa.

Hành tinh Người Khổng Lồ gì chứ, nhiệm vụ gì chứ, chỉ là lấy cớ với hắn mà thôi.

Giấy vinh dự trên tay bị hắn bóp nhăn, hắn càng nghĩ càng giận, trực tiếp đi đại sứ quán tìm người, lại nhận được thông tin đoàn bác sĩ của Quân Đoàn Vinh Diệu đã rời đi rồi.

Về đến nhà Hứa Yến tức giận muốn đấm tường, hu hu hu tìm mèo con để được an ủi.

“Bác sĩ Tiểu Cúc Non kia thật quá đáng! Tao thiếu chút nữa là đã đi hành tinh Người Khổng Lồ tìm người”.

An Nhiên nhìn con sen đang nằm trên ghế sô pha giống như một con cá chết, nâng chân sờ sờ đầu của hắn, đang nghĩ có nên tìm cơ hội thử biến thành hình người xem sao, ít nhất cũng phải giải thích một chút với Hứa Yến, tránh cho Hứa Yến cứ phải canh cánh trong lòng.

“Qúa đáng nhất vẫn là An Tiểu Cay! Có nhiệm vụ gì mà không thể nói lời tạm biệt đã đi mất rồi, tao nỗ lực giúp đỡ anh ta vượt qua kì phát tình như vậy, vậy mà một câu cảm ơn cũng không nói liền rời đi, tao khiến người ta ghét như vậy sao?!”

Biết rõ mình là hình thú, lời này của Hứa Yến không phải nói với mình, nhưng An Nhiên vẫn rất chột dạ.

Ai biểu tin tức tố của em lợi hại như vậy, anh không biến về hình người được đều là do em làm hại, không cho phép oán giận.

Còn đang chửi thầm, còn nghe thấy Hứa Yến hung tợn nói thêm một câu: “Anh cứ việc chạy đi, cũng tự cầu mong là em không tìm được anh, nếu không em sẽ nhốt anh vào trong phòng tối, không thấy ngày đêm, ẩm ướt nhớp nháp, lăn qua lộn lại, khiến cho anh biết em là người không dễ chọc!”

An Nhiên: “…..” Vậy, gần đây không nên mạo hiểm biến hình, quá nguy hiểm.

Buông lời tàn nhẫn chưa quá hai giây, Hứa Yến lại ôm mèo con qua hu hu khóc: “Tiểu Hương nhãi con, mày mau an ủi an ủi tao”.

An Nhiên: “….” Anh mới là người muốn khóc đây.

Sáng sớm chủ nhật, Hứa Yến đóng lại ba lô, một tay cầm ba lô một tay ôm mèo con xuống lầu.

Ra trước cửa, hắn nhìn thoáng qua cái nhà này một lần nữa.

Nơi này đã từng tràn đầy tiếng cười, sau  đó khi hai người kia rời đi, mang đi sự ấm áp vốn có, hiện giờ hắn cũng muốn rời đi.

“Meo”.

Tiếng kêu của mèo còn khiến hắn lấy lại tinh thần, Hứa Yến cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nó, cong môi cười khẽ: “Chúng ta đi tìm người kia trở về nhé.”

Hôm nay trời trong nắng ấm, mọi người ngồi trên phi thuyền chuyên dụng của quân đội bước  lên còn đương không rõ tương lai.



Trong khoang thuyền, Hứa Yến nhìn vũ trụ bên ngoài nhớ tới cái hộp Hứa Tâm để lại cho hắn.

Trong hộp kia để một lọ thuốc và một phong thư viết tay.

[A Yến, khi con nhìn thấy lá thư này lúc ấy ba ba và cha con đã rời đi rất nhiều năm.

Thực xin lỗi, ba ba không thể cùng con lớn lên, nhưng chúng ta đã bàn bạc rất nhiều lần, đều cho rằng đây là lựa chọn tốt nhất.

Lọ thuốc này không thể để cho bất cứ ai nhìn thấy, người mà con yêu nhất cũng không được.

Khi con cảm thấy sắp mất khống chế, nó có thể giúp con khôi phục, nhưng nhớ kỹ, trừ khi thật cần thiết, nếu không không được sử dụng.

Xa cách là để có thể gặp lại nhau, ba ba tin tưởng, một ngày nào đó chúng ta sẽ đoàn tụ.]

“Xa cách là để có thể gặp lại nhau sao?” Hứa Yến nhỏ giọng lặp lại câu này, bên môi hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Anh cũng nghĩ như vậy sao, An Nhiên?”

An Nhiên đang ngủ mơ màng đột nhiên nghe thấy tên của mình, trở mình ở khuỷu tay hắn, đồng tử màu nhạt có một tầng hơi nước: “Meo?”

Hứa Yến bị dáng vẻ của nó chọc cười, chọc chọc vào cái mũi nhỏ của nó: “Chỉ có mày là không giống với những người nhẫn tâm đó, ít nhất mỗi năm đều quay về thăm tao”.

An Nhiên buồn ngủ ôm lấy ngón tay hắn cọ cọ, nâng lên chân sau vòng lấy cổ tay hắn, đệm thịt gãi gãi, một giây sau liền đi vào giấc ngủ.

“Thật là một gia hỏa không lo không nghĩ”.

Trên đường đi nhàm chán, không gian trong khoang thuyền thì nhỏ, vì không để cho mèo nhà mình khó chịu, Hứa Yến không có việc gì liền đi ra ngoài đi dạo, trong mấy ngày này thật ra cũng nhìn ngó được tất cả các phòng xung quanh.

Chờ tới nửa tháng sau tới Học Phủ Tinh, toàn bộ người trên phi thuyền đều biết có một omega còn chưa phân hóa xong tên là Hứa Yến.

Quy mô của trường quân đội đế quốc lớn hơn gấp mấy lần so với Hoa Đại, đi từ sườn phía đông tới sườn phía tây, đi xe huyền phù cũng phải mất ba ngày.

Xuống khỏi phi thuyền, liền cảm nhận được sự nhiệt tình của trường quân đội khi đón học sinh mới, đội ngũ chỉnh tề ngay ngắn kia, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối, tiếng hô to lớn vang dội khiến Hứa Yến nghe mà tai thấy ong ong.

Đi được nửa đường Hứa Yến nhìn thấy Triệu Việt nên cùng nhau đi, đi theo hướng dẫn chỉ đường để hoàn thành đăng kí của học sinh mới.

Tốn mất nửa ngày rốt cuộc tìm được kí túc xá, Triệu Việt vui vẻ giống như một đứa trẻ.

“Hứa Yến, chúng ta thế mà lại cùng kí túc xá!”

Phòng của kí túc xá, có ba phòng một sảnh, mỗi cửa phòng đều có số phòng, tương ứng với số thẻ của học sinh, cần phải quét thiết bị cá nhân mới có thể mở khóa.

Hành lý của Hứa Yến không nhiều lắm, vứt ba lô lên trên ghế sô pha, mới vừa cởi nút thắt áo khoác, mèo con lông xù liền dò đầu ra dò xét, mắt to nhìn chằm chằm các phòng, vừa tò mò vừa vô tội.

Triệu Việt kéo hành lý vào, nhìn thấy mèo con trước ngực hắn, nở nụ cười: “Hương Hương thật ngoan, khiến cho tớ cũng muốn nuôi một con mèo.”

Hứa Yến che chắn mèo con không cho nhìn: “Cậu nói vậy là sai rồi, mèo khác sao có thể so với Hương Hương, nó chính là mèo con đáng yêu nhất thế giới”.

Triệu Việt: “….” Làm màu, mới khen một câu thôi mà đã muốn bay lên trời cao.

Hứa Yến quét thiết bị cá nhân, trong phòng thực sạch sẽ, chỉ có đồ dùng tất yếu, ký túc xá như vậy cũng không tồi.

Ở trên phi thuyền lâu như vậy, Hứa Yến lấy quần áo ra liền chui vào trong phòng tắm.

“Hương ca, tới đây, chúng ta tắm uyên ương”.

Mười phút sau, Hứa Yến dựa vào trong bồn tắm, chân dài không có chỗ đặt, một chân thì gấp lại dẫm lên bồn tắm, một chân thì để ở bên ngoài.

Lấy ra một ít dầu gội đầu xoa xoa lòng bàn tay rồi bôi lên người mèo con.

An Nhiên ngồi con trên vit nhỏ, đầu đặt ở trên đỉnh đầu vịt, hưởng thụ sự massage của con sen, tứ chi mềm rũ, vui vẻ thì vẩy vẩy hai cái, còn không vui thì để tùy dòng nước trôi đi.

Hứa Yến nghe nó phát ra âm thanh rư rư hưởng thụ, rất có cảm giác thành tựu: “Vị khách này, xin hỏi còn có chỗ nào muốn mát xa nữa không?”

An Nhiên lười biếng nâng cằm lên, ý bảo cằm còn muốn cào cào một chút.

Hứa Yến bật cười: “Được nha, Hương đại gia.”

Ngón tay chuyên nghiệp cào cào cằm nó, mèo con nửa híp mắt, dáng vẻ sảng khoái muốn ngây người.

“Được rồi, mông nhỏ cũng phải rửa sạch nha~”

Nói xong Hứa Yến nâng đuôi nó lên, An Nhiên vốn đang hưởng thụ liền giật mình, lập tức bơi ra ngoài, nhưng đuôi bị nắm, bơi như thế nào cũng vẫn nằm tại chỗ.

Hắn muốn giãy dụa, kêu meo meo, nhưng tay Hứa Yến đã duỗi tới đây, toàn thân hắn cứng đờ.

Hứa Yến bị chọc cười, tới gần nó, trêu ghẹo một câu: “Thẹn thùng sao? Trên người mày có chỗ nào mà tao chưa thấy qua?”



Biết rõ không nên hiểu sâu những lời này, nhưng An Nhiên vẫn nhớ tới mấy ngày ở bệnh viện dưới lòng đất kia, lỗ tai không chịu khống chế mà đỏ lên.

Hứa Yến đang chuyên tâm đùa con trai nên không biết nó đang nghĩ tới cái gì, còn tìm đường chết nói thêm một câu: “Mông nhỏ của Hương Hương. Thì ra là màu hồng phấn nha~ thật đáng yêu~”

Rốt cuộc, An thiếu tưởng thẹn quá thành giận cuối cùng bùng nổ, cho con sen một cào.

Đứng ở trên bồn tắm uyên ương, cao quý lãnh diễm mà liếm móng vuốt, kêu meo meo với nam nhân, cái gì kêu là mông mèo. Mông không thể sờ.

Hứa Yến hít vào mấy hơi, nhìn trên cánh tay có vết mèo cào, khóc không ra nước mắt.

Loáng thoáng nghe được âm thanh nói chuyện ở bên ngoài, nghĩ có phải Triệu Việt tìm hắn nói chuyện, hắn đứng dậy khỏi bồn tắm đi ra ngoài.

Bọt nước từ trên người hắn từ từ chảy xuống, khi di chuyển, còn trượt qua những đường cong cơ bắp phối hợp với tin tức tố alpha tràn ngập mị lực.

Khiến An Nhiên nhìn đến mơ màng.

Vết thương ở bụng và trên lưng đã lành, một chút vết sẹo cũng không có.

Đây không phải là tốc độ khép miệng của con người bình thường nên có.

Hứa Yến thay quần áo ở nhà, xoa tóc đi ra ngoài, nhìn thấy người trong phòng khách khiến hắn ngoài ý muốn.

“Kim Trạch?”

Không ai giúp đỡ  làm thủ tục, thế cho nên bây giờ mới tìm tới kí túc xá, Kim đại thiếu gia nhìn thấy Hứa Yến mặt cũng muốn tái luôn.

Cùng kí túc xá với Triệu Việt thì thôi đi, hắn cũng đã điều tra qua Triệu Việt, là người hiền lành điển hình, chính trực, cha mẹ làm công việc giáo dục, thành tích học tập cũng tạm chấp nhận được, miễn cưỡng có thể trở thành tiểu đệ của hắn.

Nhưng vì sao Hứa Yến cũng ở chỗ này?! Rõ ràng là một omega lại đoạt đi sự nổi bật của hắn!

Còn lừa đi một tháng tiền tiêu vặt của hắn, khiến cho hắn phải uống nước sôi một tháng, không thêm đường!

Hứa Yến nhàn nhã liếc mắt nhìn hành lý bên chân hắn: “À, cậu cũng ở phòng này à?”

Kim Trạch giận sôi máu, không muốn để ý tới hắn, ôm tay dựa vào bên cạnh bàn, nâng cằm với Triệu Việt: “Cậu, dọn dẹp sạch sẽ phòng của tôi”.

Triệu Việt đang đeo tạp dề cầm sạn cơm, đang nấu cái gì ở trong phòng bếp, thanh âm xèo xèo, nghe thấy giọng mệnh lệnh của hắn, cũng không giận, mà nói: “Cửa phòng phải quét thiết bị cá nhân mới có thể vào được, bên trong cũng không dơ, tôi còn đang nấu cơm, cậu đi vào dọn dép trước, lát nữa cùng nhau ăn cơm chiều”.

Không nghĩ tới thế mà bị từ chối, ánh mắt quét tới chỗ Hứa Yến, thấy hắn mỉm cười trở về phòng, Kim Trạch thật mất mặt, cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích.

Hắn lấy ra một xấp tiền trong bóp ném lên trên bàn, thanh âm rất cứng rắn: “Hiện tại thì sao, có đi hay không?”

Sau một lúc lâu không có câu trả lời, hắn không tin mà trừng mắt qua, kết quả Triệu Việt đã đi vào phòng bếp xào rau, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại mình hắn.

Kim đại thiếu gia chưa từng mất mặt như vậy liền đỏ lỗ tai, liếc mắt nhìn về phía phòng Hứa Yến, lén lút lấy tiền nhét vào trong bóp, làm bộ không có việc gì kéo hành lý đi về phía phòng mình.

Xong đời, đây tuyệt đối không phải là một bắt đầu tốt!

Hứa Yến trốn ở phía sau vội vàng che miệng lại cưới thiếu chút nữa là cười ra tiếng heo kêu.

Ngày đầu tiên học sinh mới báo danh không có hoạt động gì, thời gian bữa tối, Hứa Yến và Kim Trạch đều bị hương đồ ăn câu hồn.

Không khí trên bàn cơm thật sự không được tốt lắm, thế nhưng từ trước tới nay Hứa Yếu đều tùy tiện, đối với bầu không khí này liền giống như từ trước tới giờ không để bụng, hơn nữa trong mắt hắn chỉ có Hương Hương.

Kim Trạch trừng mắt mà nhìn mèo con đang ngồi cùng bàn với bọn họ dùng cơm, đồ ăn cũng không thơm nữa, lập tức liền buông đũa: “Hứa Yến, sao có thể để vật nuôi ngồi cùng bàn ăn cơm, mau thả nó xuống đất đi!”

Hứa Yến vuốt lông cho Hương Hương, tự mình đút cá khô, lúc tắm rửa chọc giận mèo con, nên phải dỗ nó vui vẻ, như vậy buổi tuối hắn mới có cơ hội thơm mèo.

Hắn liếc mắt nhìn Kim Trạch, cười cười mỉa mai: “Không thể ngồi cùng bàn? Vậy sao cậu không xuốn đất mà ngồi đi?”

Kim Trạch tức giận vỗ bàn: “Tôi ngồi trên mặt đất? Cậu biết tôi là ai không?!”

Hứa Yến nghiêng đầu, học vẻ mặt vô tội của mèo con: “Kim Trạch, cậu là ai tự bản thân cậu còn không biết sao?”

Kim Trạch tức giận muốn phát điên, vốn định đi luôn, nhưng nhìn thấy đồ ăn phong phú trên bàn, liền không bỏ đi được, quay đầu nhìn về phía Triệu Việt, muốn mượn sức hắn nói chuyện thay mình.

“Triệu Việt, cậu nói!”

Triệu Việt múc một chén canh nóng đặt trước mặt hắn: “Canh này không tồi, không biết cậu có thích mùi vị này hay không”.

Kim Trạch thở hổn hển ngồi xuống, bưng lên uống một miếng, ánh mắt sáng lên: “Không tồi, nêm nếm vừa vặn.”

Nói xong liền tỉnh táo lại, không đúng, lời mình muốn nói không phải cái này!

Lại ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ tập trung ăn cơm của Triệu Việt, Hứa Yến ôm mèo của hắn dáng vẻ toàn bộ thế giới không liên quan tới tôi.

Bụng ục ục kêu, Kim Trạch do dự nửa ngày vẫn bưng bát cơm lên.

Được rồi, ăn no lại nói.

Ngày hôm sau, bọn họ mặc đồng phục của tân binh đi quảng trường tham gia lễ nhập học.

Đồng phục của trường quân đội rất giống quân trang, chỉ là khác màu sắc, hơn nữa không có quân hàm.

Người có thể đi vào trường quân đội phần lớn là có thân hình cao to, hình thể tiêu chuẩn, sau khi mặc đồng phục vào thì tinh thần cũng khác hẳn, so với ban đầu thì cao hơn một bậc.

Kim Trạch ngâm nga tự thắt cà vạt cho mình, nhìn mình trong gương, tạo dáng vài lần, rất là vừa lòng.

Hôm nay cũng thiếu chút nữa bị sự đẹp trai của mình làm cho ngất xỉu.

Rất tự tin đi ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Triệu Việt cũng đi ra, hắn nở một nụ cười mê người: “Này, Triệu Việt, mặc bộ đồng phục này cũng không kém nha”.

Triệu Việt nhìn vẻ mặt của hắn, thế mà có thể hiểu được ý của hắn, thử thăm dò hỏi: “Sao so được với Kim đại thiếu”.

Quả nhiên đã nói trúng, đối phương đắc ý nâng cằm lên.

“Như nhau như nhau, lúc này mới đến mà”.

Đang nói chuyện, Hứa Yến từ trong phòng đi ra, hai người đều nhìn qua.

Tóc hơi dài được cột ra sau đầu, có vài sợi tóc tùy ý rơi xuống, hai mắt hẹp dài tản ra ý cười. Ủng quân đội bao  lấy cẳng chân thẳng tắp thon dài của hắn, trang phục cắt may khéo léo thể hiện dáng người hoàn mĩ của hắn, tạo ra một cảnh đẹp cao cấp.

Triệu Việt cũng là sinh viên nghệ thuật cũng bị kinh diễm.

Làm bạn học hai năm, hắn cũng không biết ngoại hình của Hứa Yến lại tốt như vậy! Lúc trước vẽ tranh còn tốn tiền tìm người mẫu, không phải là đã có sẵn rồi sao? So với những người mẫu kia còn xinh đẹp hơn nhiều.

Triệu Việt kích động, đi qua: “Hứa Yến, tôi muốn vẽ cậu”.

Hứa Yến kéo kéo cà vạt, không được thoải mái lắm, hắn còn chưa trả lời, một bên túi liền toát ra một cái đầu lông, khuôn mặt nghiêm túc, ngao ngao kêu với Triệu Việt.

Hứa Yến xoa xoa đầu nhỏ của nó, nhìn về phía Triệu Việt, buông tay: “Xem ra không được, con trai tớ không đồng ý”.

“Được rồi”.

Là nô lệ của mèo, đương nhiên mèo nói gì chính là cái đó rồi.

Kim Trách cúi đầu lặng lẽ đánh giá bản thân, rõ ràng cũng không tồi mà, nhưng nếu đứng với Hứa Yến thì bị đè một chút.

Lại bị đoạt nổi bật, tức giận.

Hắn cầm lấy mũ đi ra ngoài, rất không kiên nhẫn: “Sắp bắt đầu rồi, có đi hay không vậy, dong dong dài dài giống như con gái”.

Triệu Việt chờ hắn đi ra ngoài mới nhỏ giọng nói với Hứa Yến: “Tính tình đại thiếu gia Kim Trạch là như vậy, cậu đừng so đo với cậu ta”.

Hứa Yến cười nhạo: “So đo với cậu ta? Tớ không rảnh”.

Lễ khai giảng ở trường học nào cũng không khác nhau mấy, chỉ là trường quân đội thì nhiều thêm mấy phần mà thôi, như là triển lãm vũ khí mới nhất, biểu diễn cách đấu, khiến cho một đám con cháu oa oa kêu lớn.

Chỉ có Hứa Yến là không có hứng thú, một tay đặt ở trong túi, cùng chơi đổi ngón tay với Hương Hương.

Sau khai giảng bọn họ sẽ dựa vào số thứ tự và được phân tới những lớp học mới.

Cái gọi là lớp học mới, chính là ý trên mặt chữ, trước khi phân ban bọn họ sẽ tiến hành các loại thí nghiệm, giáo viên sẽ dựa vào số liệu thí nghiệm cụ thể để quyết định hướng đi của mỗi học sinh.

Ban của Hứa Yến có 30 người, không biết nói là may mắn hay là bất hạnh, Triệu Việt và Kim Trạch cũng ở ban này.

Bọn họ được yêu cầu tập hợp ở trung tâm huấn luyện tân binh, huấn luyện viên tân binh là một beta tên là Tạ Tốn.

Hắn đứng ở trước đội ngũ, nghiêm túc nhìn mỗi người, thanh âm to lớn vang dội: “Trước khi bắt đầu huấn luyện, tôi muốn các cậu nói thật lớn cho tôi, các cậu tới nơi này là vì cái gì?”

Tinh thần mọi người chấn động.

“Bảo vệ quốc gia!”

“Tìm vợ về”.

Ánh mắt Tạ Tốn nhìn qua, thanh âm lớn hơn nữa: “Lặp lại lần nữa!”

Thanh âm mọi người cũng lớn theo: “Bảo vệ quốc gia!”

Hứa Yến: “Tìm vợ về”.

Lần này những người khác cũng cảm thấy có chỗ không đúng, lập tức nhìn về phía Hứa Yến, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc lóa mắt.

Tên này đang nói gì vậy?

Mắt Tạ Tốn chứa đầy ánh sáng lạnh, đi tới bên cạnh Hứa Yến, đánh giá hắn một lần, lại hỏi: “Cậu dám lập lại lần nữa không?”

Hứa Yến không kiêu ngạo không nịnh nọt nhìn qua: “Em tới tìm vợ của em”.

Nghe được lời này, rất nhiều người không nhịn được bật cười, lại bị ánh mắt của Tạ Tốn đe dọa, liền phải nhịn về.

Tạ Tốn nhìn hắn: “Tìm vợ? Cậu có biết nơi này là nơi nào không?”

Hứa Yến ngoan ngoãn gật đầu: “Trường quân đội đế quốc”.

Những người khác run bần bật, không nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của huấn luyện viên sao? Ngày đầu tiên còn dám giao chiến chính diện như vậy, lá gan lớn thật, đứng đầu ở đây đấy.

Tạ Tốn nở nụ cười lạnh: “Vì sao đáp án của cậu không giống với bọn họ?”

Hứa Yến cũng mỉm cười: “Nhà mình còn không bảo vệ được sao có thể bảo vệ quốc gia, thầy nói đúng không?”

Mặt Tạ Tốn trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu thật thành thật”.

“Cảm ơn”.

“Thế nhưng tôi vẫn muốn đánh chết cậu”, Tạ Tốn hừ lạnh một tiếng: “Vậy chạy hai mươi vòng quanh trung tâm huấn luyện, chạy không xong đừng tới đây huấn luyện.

Hứa Yến: “…. à”.

Hứa Yến đi rồi, vừa vặn có huấn luyện viên khác tới đây tìm Tạ Tốn, những người khác trong đội bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

“Người kia là ai, lớn lên nhìn thật đẹp, chỉ là đầu óc không tốt lắm?”

“Ngửi mùi thì giống omega, nhưng mũi của tôi không nhạy lắm?”

Kim Trạch thấy Hứa Yến bị phạt chạy, cơn tức buổi sáng lập tức tiêu tan, nghe những người khác nói, nhịn không được nói vào một câu: “Cậu ta vốn là omega, vừa mới bắt đầu phân hóa, cũng không biết có thể phân hóa thành alpha được hay không?”

“Hả, omega mới vừa phân hóa sao có thể nhập ngũ, hắn không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”

“Khó trách chống đối luôn cả huẩn luyện viên, đây là đại tiểu thư ở nhà bị chiều hư rồi”.

“Ấn tượng của tôi đối với cậu ta khá tốt, dáng vẻ nhìn cũng rất lợi hại, không nghĩ tới lại là hổ giấy”.

Triệu Việt càng nghe mày càng nhíu chặt, thấy Kim Trạch còn thêm mắm thêm muối, liền đẩy đẩy bờ vai hắn nhỏ giọng giải thích: “Hứa Yến chỉ là cao lớn hơn người khác mà thôi, nhưng thật ra lại là người tốt”.

Có người cười trộm: “Cái này không phải tùy tiện, tôi thấy xem ra là bị thiểu năng trí tuệ rồi”.

Kim Trạch không để ý tới ám chỉ của Triệu Việt, tiếp tục châm chọc mỉa mai: “Cậu ta tự cho mình là giỏi, không để ai vào mắt, cũng không nhìn xem đây là nơi nào”.

Chạy bộ đối với Hứa Yến không khó, dù sao cứ đứng ở đó không nhúc nhích nghe niệm kinh không bằng ra ngoài chạy bộ cho thoải mái.

Chờ hắn quay trở về thì những người khác đã tham quan xong trung tâm huấn luyện.

Tạ Tốn liếc mắt nhìn Hứa Yến một cái, thấy hơi thở hắn không dồn dập, nghĩ hắn chạy không đủ hai mươi vòng, loại tình huống như vậy sẽ phạt gấp đôi.

Thế nhưng hắn còn chưa phân hóa, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên, Tạ Tốn nhẫn nhịn, không phạt nữa.

Mọi người đều đến đông đủ, bắt đầu tiến vào vấn đề chính.

Giống như những trường học khác sau khi khai giảng xong sẽ sắp xếp thi thử, để cho các thầy giáo nắm được trình độ kiến thức của mỗi học sinh.

Ở chỗ này cũng như vậy, chỉ khác ở chỗ nội dung kiểm tra.

Tạ Tốn phóng to màn hình ảo, bên trên thể hiện một nơi xa lạ, không có khoa học kỹ thuật, càng giống rừng rậm nguyên thủy.

“Nơi này là căn cứ thí nghiệm tân binh mà chúng ta tốn tâm huyết xây dựng nên, kết cấu địa chất, hoa cỏ bên trong đều được thiết kế tỉ mỉ, có khoảng 999 cấp, hầu hết đều được mô phỏng theo chiến đấu thực tế, 100 cấp đầu tiên rất thích hợp để tích lũy kinh nghiệm cho người mới….”

Cái gọi là căn cứ thí nghiệm chính là trường quân đội xây dựng một tinh cầu hoang phế thành các loại địa hình, dựa vào chiến đấu thực tế để tạo nên các đề bài cho học sinh luyện tập.

Nhìn như địa hình nguyên thủy nhưng cất giấu vô số thiết bị trí năng phân tích số liệu cùng các dụng cụ thao tác, có thể điều chỉnh mức độ khó dễ theo hành động kẻ xâm nhập.

“Ngoại trừ những cái này, trong căn cứ có rất nhiều người máy mô phỏng hình dáng của trùng tộc, dùng vũ khí đặc biệt khiến cho bọn chúng không có khả năng nhúc nhích sẽ đặt được điểm học phần, vượt cấp cũng sẽ được học phần, và tổng điểm cuối cùng các cậu đạt được sẽ quyết định ban mà các cậu được học”.

Mọi người nghe xong liền cảm thấy hoảng sợ, không nghĩ tới ngày hôm sau, chưa bắt đầu đi học đã bị ném vào khu dã ngoại mô phỏng chiến trường, hơn nữa còn liên quan đến tương lại học tập sau này.

“Dựa theo lệ thường, ba người thành một đội, vượt cấp thì cả đội sẽ được cộng điểm, ai giết chết một trùng tộc thì sẽ có được điểm cá nhân, hệ thống sẽ dựa vào thương tổn mà người đó tạo thành mà cho số điểm tương ứng”.

Mọi người lập tức nhìn nhau.

Ba người một tổ, cùng chung điểm học phần! Vậy không phải là đội có năng lực càng cao thì học phần càng cao sao?

Tạ Tốn vỗ tay để cho bọn họ yên tĩnh: “Để cho công bằng, tôi sẽ dựa vào tư liệu trong tay mà phân đội, không cho các cậu tự chọn”.

Ngày đầu tiên tập hợp, bọn họ cũng không quen biết nhau, cũng không biết ai lợi hại, điều biết được duy nhất là Hứa Yết hơi yếu.

Một đám bị Tạ Tốn gọi tên, ba người tạo thành một đội.

“Triệu Việt, Kim Trạch, các cậu một tổ.” Tạ Tốn nhìn về phía Hứa Yến: “Hứa Yến, cậu cùng một tổ với bọn họ, nhưng tình huống của cậu đặc biệt, sắp xếp cậu tiếp ứng đằng sau”.

Hậu cần? Hứa Yến sờ sờ cằm, chẳng lẽ cho hắn phụ trách xách giỏ sao?

Được, dù sao hắn cũng không có hứng thú với loại thi đấu này.

Những người khác nhìn Kim Trạch và Triệu Việt, vô cùng đồng tình.

Trong ban chỉ có một người duy nhất được sắp xếp làm hậu cần, thực lực như thế nào có thể hiểu được, đừng kéo chân người khác đã rất cảm ơn rồi, tổ của Triệu Việt và Kim Trạch nhìn như là ba người, kỳ thật chỉ có hai người chiến đấu.

Triệu Việt không sao cả, nhưng Kim Trạch lại rất tức giận, lập tức nhấc tay: “Huấn luyện viên, em không muốn cùng một đội với Hứa Yến!”

“Không được, trong quân đội mệnh lệnh của trưởng quan là tuyệt đối, cậu chỉ có thể phục tùng”.

Kim Trạch tức giận muốn đấm tường.

Trước khi xuất phát, tất cả nhận trang bị dã ngoại từ chỗ huấn luyện viên, chỉ có Hứa Yến là nhiều thêm một thứ.

Hắn nhìn cái trống trong tay, đỉnh đầu từ từ hiện ra một đống dấu chấm hỏi.

Vẻ mặt Tạ Tốn nghiêm túc nhìn hắn: “Trong chiến trường, khích lệ tinh thần của chiến sĩ là rất quan trọng, phải làm như thế nào, tự em tìm hiểu đi”.

Vì thế sau khi tiến vào căn cứ huấn luyện, những đội ngũ khác là phong cách ăn mặc huấn luyện dã ngoại, cõng ba lô trang bị lớn, chuẩn bị tác chiến thật tốt.

Mà đội của Hứa Yến…..

“Thùng thùng thùng keng, thùng thùng keng keng keng…..”

“Triệu ca ca, cố gắng vượt cấp nha~~”

“Kim ca ca, tôi coi trọng cậu nha ~~”

Hứa Yến đứng ở dưới bóng cây, dựa lưng vào thân cây, vui sướng gõ trống, càng gõ càng thuận tay, tiếp ứng vui tới lên trời.

Trường hợp náo nhiệt khiến cho những đội khác chú ý, che miệng nghẹn cười đến rút gân.

Đây là trường hợp gì vậy?!

Triệu Việt sờ sờ mũi, hơi ngại ngùng.

Sắc mặt Kim Trạch đỏ bừng, muốn tìm khe đất để chui vào, không thể nhịn được nữa, liền rống giận với Hứa Yến: “Đừng gõ nữa!”

Hứa Yến cười hì hì nhìn qua, thanh âm và dáng vẻ cợt nhả: “Vì sao, Kim ca ca không thích được động viên sao? Chẳng lẽ tớ gõ còn không tận tâm sao?”

Vì thế, hắn gõ càng hăng.

“A!!!” Kim Trạch rốt cuộc chịu không nổi, ôm đầu chạy như điên.

Hắn liền biết cùng một tổ với tên này không có chuyện gì tốt!

Trên phi thuyền, Y Thiết nghe thuộc hạ bẩm báo.

“Hắn vào trường quân đội”.

Cấp dưới gật đầu: “Vâng, hiện tại đã tới căn cứ huấn luyện, phải ở nơi đó mười ngày”.

Hắn nở một nụ cười tàn nhẫn: “Có đi mà không có lại thì thật là thất lễ quá, lần trước bị hắn chỉnh thảm như vậy, khỗng đáp lễ một chút, thì không thể nào nói nổi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play