Chuyện Hứa Yến bị Trùng Tộc tập kích nhanh chóng truyền khắp trường học.
“Nghe nói Hứa Yến tay không đánh chết hai con Công Trùng! Hắn thật sự là omega sao?!”
“Gì, tay không? Đáng sợ như vậy sao?”
“Người thân của tôi ở trong đội cứu viện, tận mắt nhìn thấy hắn giết chết Công Trùng, nhưng bị thương rất nặng, nghe nói cả người toàn là máu, không có chỗ nào lành lặn cả, bị gãy vài cái xương, lúc đó liền đưa đi cấp cứu, hiện giờ thì không biết thế nào?”
“Công Trùng công kích không phải chuyện đùa, một móc câu của nó có thể chém đứt eo người, hắn có thể sống sót đã là kì tích!”
Đủ loại lời đồn cùng nghi ngờ từ trong trường học truyền ra, nhanh chóng truyền tới tai đám người Triệu Việt, bọn họ lập tức quyết định tổ chức đi thăm bệnh.
Trên đường, bọn họ không nhịn được tưởng tượng tình trạng thê thảm hiện giờ của Hứa Yến.
Không nghĩ tới mấy ngày trước người còn khỏe mạnh lúc này lại thoi thóp nằm trên giường bệnh, thật là không thể biết trước được chuyện gì.
Vắt hết óc chuẩn bị một đống lời an ủi, cầm theo quà thăm bệnh dùng hết tiền tiêu vặt để mua tới bệnh viện, ở cửa bệnh viện đụng phải Kim Hi cũng mang theo quà tới đây thăm bệnh.
Kim Hi vẫn lóa mắt như vậy, nghe nói sau một ngày bị Hứa Yến bỏ rơi liền tìm bạn trai mới, phía sau hắn có hai bảo tiêu beta đi theo, trong tay cầm một đống quà thăm bệnh, từng gói từng gói đều là giá trị xa xỉ.
Mấy người Triệu Việt nhìn giỏ trái cây trong tay mình, nháy mắt liền cảm thấy không thể mang đi tặng được.
Kim Hi liếc mắt nhìn bọn họ, trong mắt hắn trên đời này chỉ có hai loại người, một loại là người đẹp, một loại là người xấu, ngoại trừ người đẹp, còn những thứ khác không đáng được hắn chú ý.
Triệu Việt và những người khác không thích ánh mắt của Kim đại tiểu thư, tầng lớp xã hội cách nhau quá xa, vách tường quá dày, căn bản không cần thiết phải bắt chuyện, chỉ có Triệu Việt xuất phát từ lễ phép chào hỏi đối phương.
“Xin chào, cậu cũng tới thăm Hứa Yến sao?”
Kim Hi không có hứng thú lên tiếng, tuy Triệu Việt lớn lên thanh tú, nhưng so với tiêu chuẩn của hắn thì kém xa hơn nhiều.
“Các cậu chỉ mang mấy thứ này đến thăm hắn?”
Những người khác liền thấy không vui.
Tuy nói giá cả của quà có giá trị chênh lệch rất lớn, nhưng lễ nhẹ tình cảm nặng! Có tiền thì giỏi lắm sao, lại không phải tự cậu kiếm ra.
Thật ra Triệu Việt cũng không giận, vẫn dùng giọng ôn hòa như bình thường nói: “Cũng không biết mua quà gì, liền mua những trái cây bình thường Hứa Yến thích ăn”.
Kim Hi nghe vậy, ánh mắt hơi lóe, ý bảo bảo tiêu mang quà qua đây, cười thực mê người: “Tôi đổi quà của tôi cho các cậu được không?”
Mấy người ở phía sau trợn mắt, còn có loại chuyện này sao?!
Triệu Việt đương nhiên không chịu, một rổ trái cây mất bao nhiêu tiền chứ, Kim Hi vừa ra tay chính là người máy chuyên gia y học mới nhất, giá trị ngàn vạn, cách xa quá nhiều.
Hai bên đang giằng co trong phòng bệnh đột nhiên truyền tới tiếng vang, vẻ mặt mọi người liền trầm xuống, lập tức mở cửa đi vào.
Người bị mọi người nói gãy xương hủy mặt đang đứng thành một hàng với bác sĩ tập thể dục.
“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn…..”
“Thêm một lần nữa, một hai ba bốn….”
Hứa Yến mặc quần áo bệnh nhân, ngoài trừ cánh tay còn quấn băng vải, những chỗ khác nhìn thực bình thường, so với xác ướp trong tưởng tượng của bọn họ cách quá xa, khi hắn tập thể dục bọn họ còn nhìn thấy trong tay hắn còn có một con mèo con.
Vừa nhảy vừa nhéo đệm thịt của mèo con đùa giỡn, chọc đến mức mèo con thấy phiền, meo meo kêu ầm lên.
Hoàn thành một đống động tác, nghe thấy âm thanh mở cửa, hắn quay đầu, khuôn mặt tái nhớt tràn đầy ý cười, tinh thần cũng rất tốt
“Triệu Việt? Sao các cậu lại tới đây?”
Phần đầu Hứa Yến không bị thương, nhưng vết thương trên người vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nên không tiện gội đầu, hắn dứt khoát cột tóc lên, chỉ chừa lại một ít tóc phía sau không cột lên được.
Đám người Triệu Việt Nghê Lộ hóa đá.
Mẹ nó đây là ai? Mặc quần áo bệnh nhân mà còn đẹp trai như vậy, đôi mắt ngày thường hay giấu đi kia quá đẹp rồi? Mà lúm đồng tiền như ẩn như hiện thật là gợi cảm, vừa ngọt vừa mập.
“Hứa Yến! Cậu không có việc gì thật là tốt quá!”
Đám người Triệu Việt còn chưa lấy lại tinh thần, Kim Hi đã nhanh chóng nhào tới, trên mặt còn mang theo nụ cười say mê.
An Nhiên đang giãy giụa trong lòng bàn tay Hứa Yến liền ngửi được mùi ngọc lan chán ghét, ôm lấy ngón tay đang lộn xộn của Hứa Yến hung ác trừng mắt qua.
Hứa Yến lách người qua một bên, Kim Hi lao vào không khí.
Chờ hắn lấy lại tinh thần còn muốn nhào tới một lần nữa, Quất Tử đã duỗi tay ngăn hắn lại: “Vị bạn học này, thân thể Hứa Yến còn chưa khôi phục, nếu tiếp tục lộn xộn sẽ khiến cho vết thương bị rách ra”.
Kim Hi: “….” Đừng gạt tôi, tập thể dục còn không có việc gì, anh còn nói với tôi không thể lộn xộn?
Kỳ thật Hứa Yến thật sự chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ là nằm hai ngày không chịu được, lúc này mới rời giường hoạt động.
Năm phút sau, Hứa Yến ngồi lại trên giường, Triệu Việt và Kim Hi ngồi hai bên giường bệnh.
Nghe bọn họ nói tới những lời đồn đãi trong trường học, Hứa Yến vuốt mèo, dở khóc dở cười: “Nói giỡn, mình chỉ là một nghệ thuật gia mảnh mai, sao mà giết sâu được? Bọn họ đồn quá lên rồi”.
Triệu Việt nhìn qua: “….” Mảnh mai? Cậu chắc chứ?
Những người khác: “….” Hứa Yến thật đẹp trai, thì ra Hứa Yến lại đẹp trai như vậy, Hứa Yến đẹp trai như vậy vì sao lại luôn che mặt chứ?
Kim Hi: “….” Qủa nhiên nam nhân mình vứt bỏ là xinh đẹp nhất.
Triệu Việt tiếp lời: “Chủ nhiệm lớp cũng thực lo lắng cho cậu, sau khi lời đồn truyền ra hắn rất nhiều lần đi tới ban chúng ta”. Ngày thường không có chuyện gì thì một tháng cũng không thấy mặt hắn.
Nhớ tới chuyện chủ nhiệm lớp kêu hắn nộp bài tập, Hứa Yến chột dạ hắng giọng: “Mình sẽ liên lạc với thầy ấy sau”.
Nghê Lộ thật vất vả rời mắt khỏi người hắn, lau đi nước miếng đưa ra đề nghị: “Mình thấy tình trạng của cậu không tồi, không thì phát video trực tiếp đi, cứ để những lời đồn đó tiếp tục truyền đi thì không hay lắm đâu”.
Mười phút sau, Hứa Yến nhìn màn hình ảo trước mặt, nhìn thấy trong vòng vài phút ngắn trong phòng phát sóng đã có mấy trăm đến mấy vạn người xem.
Hứa Yến sờ sờ cằm: “Xem ra mọi người rất nhàn”.
Lần đầu tiên mở phát sóng trực tiếp, nói chuyện với màn hình ảo, hắn hơi không quen, mở màn mà chào hỏi trước, lại cảm thấy có hơi ngốc, nên hắn liền nở một nụ cười, lại không nghĩ rằng ở khu bình luận chỉ vì hắn cười mà lại thét chói tai.
Hắn nhìn thoáng qua: “Lên nhanh như vậy, đang nói gì vậy?”
.
truyện xuyên nhanhMèo con cũng thò đầu qua, chớp chớp mắt to cùng xem.
“Meo meo thật đáng yêu a a a….” Hứa Yến dùng giọng nói cứng ngắc đọc ra một bình luận, liền cười cười, gãi gãi cằm mèo con: “Hương Hương, bọn họ khen mày đáng yêu”.
An Nhiên dùng đệm thịt đẩy tay hắn ra, đầu nhỏ tiếp tục nhìn vào khu bình luận.
Dưới sự thúc giục của Triệu Việt, Hứa Yến rốt cuộc nhớ tới chuyện chính chưa nói, vì thế thêm thắt một chút rồi nói lại chuyện bị tập kích.
“Cảm ơn mọi người quan tâm, thật ra cũng không bị thương nặng như vậy, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, bác sĩ nói nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ khỏe lại, còn chuyện tôi giết chết Công Trùng, không cần nghĩ cũng biết là không có khả năng, chỉ là tôi may mắn, gặp phải hai con Công Trùng đang đánh nhau, bị liên lụy vào mà thôi”.
Giải thích sơ sơ xong, Hứa Yến muốn tắt phát sóng trực tiếp, một người nói chuyện với màn hình thực là ngốc.
Kim Hi đột nhiên xuất hiện trong màn hình, đem quả cam đã lột tốt đưa tới bên miệng hắn, thanh âm hơi thẹn thùng: “Yến Yến, nào, a….”
An Nhiên nhìn chằm chằm khu bình luận lập tức phát hiện có tà giáo ghép CP bậy.
“A a a, Kim khoa khôi và Hứa Yến vậy mà là một đôi sao?!”
“Kim hoa khôi thật đáng yêu, tôi thật ghen tị!”
“Đột nhiên cảm thấy OO yêu nhau cũng rất tốt đẹp”.
Ánh mắt An Nhiên lạnh lùng, nhanh nhẹn xoay người nhảy lên, trực tiếp nhào vào trên mặt Hứa Yến, chân sau thuận tiện giẫm một cái, đạp bay quả cam trong tay Kim Hi.
“Meooooo…..”
Một tay Hứa Yến nâng mông nhỏ của nó, cọ mặt vào bụng nó, thoải mái đến mức hồn muốn bay ra ngoài.
“Tiểu Hương Nhãi Con, không được đột nhiên làm nũng”. Hứa Yến xoa đệm thịt của nó: “Ba ba không chịu được”.
An Nhiên ôm cằm Hứa Yến liếm khóe miệng hắn, vừa liếm vừa hôn, giống một con chim gõ kiến, muamuamua hôn liên tục, thậm chí còn khiêu khích lắc đuôi.
Người này, là của tôi, ai cũng không được đoạt.
Hứa Yến thật sự kinh ngạc, ôm Hương Hương kêu ầm lên.
Ngồi ở một bên xem chủ tớ hai người thân mật, những người khác đều biến thành lão giấm chua.
….. Hôm nay bị một con mèo cho ăn cẩu lương, ăn no, uống đủ.
Chuyện Hứa Yến phát sóng trực tiếp không hề ngoài ý muốn mà lên diễn đàn của trường, nội dung nói tới vết thương của hắn, sự thật về chuyện hắn gặp Công Trùng, cùng với chuyện tình của hắn và hoa khôi.
Thế nhưng làm người ta ngoài ý muốn chính là, mọi người thảo luận nhiều nhất là chuyện của Hứa Yến và mèo con của hắn.
#Omega mạnh nhất của Hoa đại kỳ thật là nô lệ của mèo ## mèo của Hứa đại thần có lại lịch gì? #
Thật vất vả tiễn mọi người đi, Hứa Yến lên diễn đàn nhìn một chút rồi tắt đi.
Vòng kiểm tra đo lường phát ra âm thanh ong ong, đây là nhắc nhở số liệu đo lường hiện tại khác với số liệu đo lường lần trước, rất nhanh thiết bị cá nhân nhảy ra nhắc nhở của trí não.
[Ngài sắp phân hóa thành alpha, có muốn kết nối với hệ thống trưng binh không?”
Khi chưa phân hóa hoàn toàn thành alpha mà gặp phải lúc trưng binh thì có hai lựa chọn, một loại là lập tức nghiệm binh nhập ngũ, loại thứ hai là chờ phân hóa hoàn toàn, cũng chính là năm thứ hai nhập ngũ.
Bên cạnh Hoa đại có một cái nhà thờ lớn, thỉnh thoảng sẽ tiếp tế một ít đồ ăn cho người nghèo và nhận nuôi những đứa trẻ không có nhà.
Hứa Yến do dự ở cổng lớn một lúc lâu, nhấc chân đi vào.
Hành lang sáng ngời, bọn nhỏ đang chơi đùa trên đám cỏ, thái độ nghiêm khắc và yêu thương của những nhân viên ở đây, tất cả đều thánh thiện đến đáng sợ, thế cho nên khiến hắn nhịn không được mà hoài nghi.
Hắn là người dính đầy máu tươi, có tư cách đi vào nơi này sao?
Hôm nay không phải là ngày cuối tuần, trong lễ đường cũng không có bao nhiêu người, hắn ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, ngẩn người nhìn tượng thần, ánh mắt toàn là khó hiểu.
“Tôi rốt cuộc nên làm như thế nào?”
“Thần chỉ có thể phù hộ cậu, không thể lựa chọn thay cho cậu, người có thể quyết định được chỉ có thể là cậu”.
Nghe được thanh âm truyền tới từ phía sau, Hứa Yến quay đầu lại, sau khi thấy người tới thì hơi nâng mắt một chút.
Đối phương mặc trang mục màu đen của linh mục, trước ngực còn đeo một cái chữ thập bằng gỗ, trên tai đeo một khuyên tai màu xanh.
Dựa vào cảm giác hắn cho người khác, tuổi chắc là cũng không nhỏ, nhưng khuôn mặt nhìn vẫn còn trẻ, dáng vẻ chỉ mới 27- 28 tuổi.
Mặt mày tinh xảo, không phải là vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, nhưng cũng khiến cho người khác khó dời mắt được.
Hứa Yến đứng lên cung kính chào hỏi.
Người tới mỉm cười, tầm mắt từ trên mặt hắn nhìn về phía tượng thần: “Có chuyện gì phiền lòng sao?”
Hứa Yến ngồi xuống một lần nữa, đôi tay nắm lại.
Hắn không mở miệng, người tới cũng không nóng nảy.
Hứa Yến nhỏ giọng mở miệng: “Người chuộc tội không có tư cách theo đuổi thứ mình muốn phải không?”
“Đương nhiên không phải”.
Hứa Yến im lặng, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
“Không cần tìm cớ cho sự mềm yếu của mình”.
Mềm yếu? Ánh mắt Hứa Yến hơi lóe, cho nên hai ba ba mới rời đi, An Nhiên cũng rời đi, cả Hương Hương cũng muốn rời đi.
Hắn không giữ được ai cả.
Người tới người đi, những ngón tay thon dài xoa xoa đầu hắn, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, mang theo ma lực khó mà giải thích.
“Khi cậu trở nên mạnh mẽ thì cậu sẽ không có vấn đề bối rối, mong thần sẽ phù hộ cho cậu”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ánh mặt trời chiếu vào trên hành lang, một người đàn ông lớn tuổi mặc quần áo linh mục đi về phía hắn.
Đối phương thấy hắn, liền nhanh chóng đi tới: “An Tức giáo chủ, để ngài đợi lâu”.
Ánh mắt An Tức nhìn thoáng qua phía cửa, lộ ra một nụ cười không rõ ý: “Không, tôi vừa đến”.
Đêm khuya, Hứa Yến ngồi trên thảm, nhìn hộp kim loại phát sầu.
Hắn không biết vì sao sẽ kiểm tra vấn đề khi đo lường, nhưng hiện giờ chỉ cần tiêm thuốc ngụy trang vào một lần nữa, cho dù không thể thoát được hệ thống đo lường trong thời gian dài, nhưng có thể trốn qua được lần trưng binh này.
Hắn đặt thuốc trong tay nhìn một lúc lâu, lại do dự không dùng.
Mèo con vừa tỉnh ngủ liền từ trên giường nhảy xuống, bước chân ưu nhã đi tới bên người hắn, cọ cọ mu bàn tay hắn.
“Meo…..”
Hứa Yến xoa xoa đầu nó, không biết vì sao lại nhớ tới dáng vẻ An Nhiên yếu ớt nằm trong lòng hắn.
Tên kia không để lại cái gì liền rời đi rồi.
Cho dù nhiệm vụ có khẩn cấp cũng không thể không có thời gian nói một câu.
Hay là bởi vì trong lòng hắn mình không quan trọng.
Hắn nhẹ nhàng bế mèo con lên đi tới bên giường.
Không thể tiếp tục trốn tránh, chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể nắm lấy đồ vật quan trọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, thiết bị cá nhân của hắn nhận được một phong thư xác nhận nhập ngũ đến từ quân đội.