Diệp Vân đã nản lòng một nửa, chất liệu trân quý như vậy, theo tính nết Diệp Khuynh ngày xưa tuyệt đối sẽ không chia cho tỷ muội nàng.

Diệp Vân bắt buộc mình rời tầm mắt đi, thúc giục: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta nên sớm lên xe đi!”

Diệp Khuynh cười không nói, cho quạt xếp vào tay áo, bước lên cầm lấy khối vải, tung ra, tiện tay phủ lên vai Diệp Vân.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Vân phảng phất được bao phủ bởi tầng mây nhiều màu, bộ váy vàng hạnh nhân mới vốn nhạt nhẽo tầm thường cũng biến thành rạng rỡ tỏa sáng, khiến nàng chẳng khác nào tiên tử trên trời cao, cực kỳ động lòng người.

Diệp Như nhìn choáng váng, Diệp Vân thì ngây ngốc, Diệp Khuynh gõ nhẹ lên trán hai đường muội, trêu tức:

“Làm quần áo không kịp rồi, mà lụa choàng thì có sẵn, chờ lúc trở về làm cho mỗi muội một bộ váy bán thân.”

Tỷ muội Diệp Vân Diệp Như hoan hô, mỗi người ôm lấy một tay Diệp Khuynh, Diệp Vân cẩn thận vuốt lụa choàng trên người, không tin nổi hỏi lại: “Tỷ tỷ, lụa này thật sự cho chúng muội?”

Diệp Như cũng vui mừng, tuy hiện tại Diệp Vân khoác, mà trở về làm thành váy có một nửa của nàng kia!

Diệp Khuynh xoa đầu Diệp Vân, thấy nàng hai mắt tỏa sáng, dáng vẻ nhu thuận, hoàn toàn trái ngược với vẻ đối chọi gay gắt lần đầu gặp mặt, tiểu cô nương chính là đơn giản như vậy, một khối vải dệt đẹp, một bộ váy diễm lệ đã cảm thấy mỹ mãn, cười trả lời: “Thật giả cái gì, một khối chất liệu thôi, đi nào, đừng để đến chậm.”

Diệp Vân cùng Diệp Như líu ríu lên xe, hai người bắt đầu tha thiết thảo luận nên làm bộ váy bán thân kiểu dáng gì, chất liệu chỉ có bấy nhiêu, phải tính toán kỹ kích cỡ.

Diệp Khuynh xoay người lên xe ngựa khác, hai chiếc xe đều đính dấu hiệu phủ Quốc công, nha hoàn cũng lên xe, vì đi nhà người khác cho nên mỗi người chỉ mang theo một nha hoàn, Diệp Khuynh mang theo Phỉ Thúy.

Theo lời Phỉ Thúy nói, nợ nhiều bạc như vậy, phải nỗ lực làm việc, tranh thủ sớm trả xong nợ nần!

Xung quanh có vú già cường tráng đi theo, một vòng bên ngoài hộ vệ vây chật như nêm, mấy chục người quanh hai xe ngựa chậm rãi đến phủ Hộ Quốc Tướng quân.

Không ai chú ý tới, dưới xe ngựa Diệp Khuynh và Diệp Vân Diệp Như, đều ẩn giấu một thiếu niên, Diệp An Phong như thằn lằn áp sáp vào gầm xe, hai tay gắt gao ôm ván gỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn xanh mét, trong lòng mắng Diệp An Trác máu chó đầy đầu:

— Diệp An Trác tên chết tiệt kia, lần sau ta không bao giờ nghe ngươi nữa!

— Ta thề lần sau mà đi cùng ngươi, ta với ngươi cùng họ!

Hắn bên này thề thốt, xe ngựa đã chậm rãi rời bước, thật ra phủ Hộ Quốc Tướng quân và phủ Định Quốc Công cách không xa, đây cũng là do tiền bối hai nhà Diệp Lâm cố ý lựa chọn để thân cận.

Đoàn xe đi chậm như thế chủ yếu vì biểu hiện phái đoàn của phủ Quốc Công, đồng thời cho quyền quý khắp Kinh thành nhìn xem, cho dù bị lui hôn, quan hệ giữa phủ Định Quốc công và phủ Hộ Quốc công vẫn kiên cố như trước!

Xe ngựa phủ Định Quốc công rốt cuộc dừng trước phủ Hộ Quốc Tướng quân, đại quản sự sớm đi ra đón, vừa thấy hai chiếc xe ngựa, một chiếc vú già theo sau, chiếc còn lại do hộ vệ bao quanh, nhất thời hiểu ra, tiến lại gần cung kính hỏi: “Đây là thế tử Định Quốc công đến?”

Diệp Khuynh ho nhẹ, giọng cố ý trầm xuống: “Đúng là bản thế tử, gia tổ mẫu lo lắng hai muội muội, bảo ta đi cùng, sợ rằng làm phiền rồi.”

Đại quản sự Lâm phủ vội đáp: “Không làm phiền không làm phiền.”

Nói xong, ông bắt đầu an bày, xe ngựa nữ quyến trực tiếp chạy đến nhị môn mới dừng lại, tất nhiên có nàng dâu quản sự tiếp đón, cũng là vì phủ Quốc công chỉ đến mấy vị tiểu thư, luận thân phận chưa đủ để phu nhân Lâm phủ nghênh đón, nếu là phu nhân phủ Quốc công đến tất nhiên phải chiêu đãi khác.

Có điều, phu nhân bọn họ đã sớm nói Thất Tịch yến chỉ tiếp đãi các cô nương chưa lấy chồng, các phu nhân đã lập gia đình xin miễn tham gia.

Về phần xe ngựa của thế tử phủ Định Quốc công thì trực tiếp dừng tại tiền viện là được, nam khách tất nhiên có các lão gia chiêu đãi.

Đại quản sự vừa an bày xong xe nữ quyến, nhìn lại thấy hành lang gấp khúc cách đó không xa, một cái đầu nhỏ nhắn lấp ló, tóc vẫn giữ kiểu ấm trà, môi hồng răng trắng, cực kỳ đáng yêu, cố tình ra vẻ nghiêm túc, làm người khác buồn cười.

Lão quản sự cố nín cười, xem Lục thiếu gia ra hiệu, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn làm theo, ông tiến lên, hơi khom người với xe ngựa Diệp Khuynh: “Thế tử, ngài đi theo nô tài, các hộ vệ dừng tại chỗ này sẽ có người tiếp đón.”

Diệp Khuynh biết đây là quy củ, lên tiếng đáp lời, xe ngựa lại khởi động.

Diệp Khuynh ngồi bên trong, không thấy được cảnh sắc bên ngoài, xe ngựa rẽ vài chỗ, cuối cùng dừng lại, xung quanh yên lặng một mảnh, nàng khen ngợi trong lòng, đây mới là nhà võ tướng, kỷ luật nghiêm minh, làm việc đều mang theo tác phong quân doanh.

Vừa nghĩ vậy đột nhiên nghe thấy giọng trẻ con quát chói tai bên ngoài: “Người nào trên xe, mau mau xuống ngựa chịu trói, đại gia tha cho ngươi không chết!”

Lời này tựa như thổ phỉ nói, cố tình giọng điệu non nớt, đáng yêu vô cùng.

Diệp Khuynh phì cười, nhấc màn xe, liếc mắt thấy một tiểu nhi đứng cách đó không xa, ước chừng bốn năm tuổi, môi hồng răng trắng, bên hông buộc trảm mã đao bằng gỗ gần như chạm đến chân, sau lưng đeo túi cung tên trúc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn nàng.

Diệp Khuynh nhịn cười, cố ý bày ra vẻ mặt phiền não: “Đệ bảo ta xuống ngựa chịu trói, mà rõ ràng ta ngồi xe, như vậy xuống ngựa thế nào đây?”

Tiểu nhi kia bị hỏi nghẹn lời, nghiêng đầu ngó Diệp Khuynh, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không nghĩ ra, người ngồi xe làm sao xuống ngựa chịu trói được, xoay người, non non nớt nớt kêu với đám phía sau: “Hắn ngồi xe, xuống ngựa thế nào hả?”

Chợt nghe thấy giọng thiếu niên hơi thô vang lên, “Ngu ngốc! Ngươi không biết nói xuống xe chịu trói à!”

Một câu oán giận vang lên ngay sau: “Đệ đã bảo để Ngũ lang đi mà không nghe, tiểu Lục quá ngu ngốc!”

Tiểu oa nhi kia lập tức quay lại, kêu lên với Diệp Khuynh: “Đúng, là xuống xe chịu trói!”

Ở nơi cách đó không xa, Lâm Đống nghiêm chỉnh đứng thẳng bồi chuyện một nam tử mặc long bào màu vàng, nam tử kia mặt ngọc má đào, hàng mày thon dài nhướng lên mang vẻ phong lưu phóng khoáng, cười rộ hết sức động lòng người, chỉ vào mấy tiểu nhi phía trước: “Đây hẳn là mấy đệ đệ của Lâm Tướng quân, thật sự tướng môn vô khuyển tử.”

Lâm Đống bình thản trả lời: “Ngu đệ bất hảo, điện hạ chê cười rồi.”

Nam tử kia không đáp lại, hứng thú bừng bừng xem tình cảnh cách đó không xa.

Lúc đó, Diệp Khuynh đã nghe lời từ trên xe xuống, vì đưa lưng về phía hai người cho nên không thấy rõ diện mạo, có điều nàng chung quy là nữ tử, tuy mặc một thân áo bào thư sinh mà thắt lưng đặc biệt tinh tế, lúc đi đường chân dài sải bước, hoàn toàn không thấy vẻ thẹn thùng ở nữ tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play