Diệp Vân không nói gì, lại nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ Diệp Khuynh lừa dối hai người các nàng làm quần áo chất liệu giống nhau, còn mình thì làm một bộ khác hoàn toàn?

Nàng chần chờ nói ra dự đoán của mình, Diệp Như bên cạnh nhảy dựng lên như pháo đốt: “Nếu tỷ ấy dám làm thế, muội sẽ đi cáo trạng với tổ mẫu, muội không tin tổ mẫu vẫn che chở tỷ ấy!”

Nhận thấy ánh mắt khác thường của vú già hai bên, Diệp Vân hối hận, lão Tứ không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, nàng chặn miệng muội muội, đang định trách cứ hai câu, phía sau đột nhiên truyền đến câu hỏi nhẹ nhàng: “Hai vị cô nương, xin hỏi phủ Hộ Quốc Tướng quân phải đi thế nào?”

Giọng nói này thuần trong như ngọc, vô cùng dễ nghe, Diệp Vân và Diệp Như đồng thời xoay người lại, nhìn thoáng qua đã lập tức ngẩn ngơ.

Diệp Khuynh một thân áo thư sinh màu vàng hạnh nhân, đầu mang quan ngọc, hông mang lụa trắng, chân đi ủng, màu sắc mềm mại làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn, tuấn tú tuyệt luân, trên mặt ý cười ngâm ngâm, một tay chắp sau lưng, một tay khẽ lay động quạt xếp, dáng vẻ tao nhã.

Diệp Khuynh thấy hai đường muội nhìn mình ngẩn người, ho nhẹ một tiếng, cất quạt xếp vào tay áo, chắp tay cong lưng: “Hai vị cô nương, tiểu sinh bên này có lễ.”

Diệp Vân há hốc mồm, sửng sốt thật lâu mới lắp bắp chỉ vào Diệp Khuynh: “Đại, Đại tỷ định mặc đồ này đi dự tiệc?!”

Diệp Khuynh mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, thế nào?”

Nói xong nàng quay một vòng, nghiêng đầu cười nhẹ, phong lưu phóng khoáng nói không nên lời, Diệp Như nhỏ tuổi, lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Rất đẹp! Biết thế muội cũng mặc như này!”

Diệp Vân đầu óc xoay chuyển nhanh, nàng nhìn Diệp Khuynh lại xem hai chiếc xe ngựa cách đó không xa, bừng tỉnh hiểu ra: “Vì tỷ mặc một thân áo thư sinh, cho nên mới không ngồi cùng xe ngựa với chúng muội?”

Diệp Khuynh cười tủm tỉm gật đầu, quạt xếp trong tay đung đưa, “Đúng rồi, nếu bị người khác hiểu lầm ngồi cùng xe ngựa với nam tử trẻ tuổi thì không tốt lắm.”

Chút không vui ban sáng nháy mắt tan thành mây khói, khúc mắc đã giải, Diệp Vân tới gần Diệp Khuynh, xoay quanh hai vòng, khen từ đáy lòng: “Đại tỷ mặc nam trang thật là đẹp!”

Diệp Khuynh cười mà không nói, trong lòng cảm khái vạn phần, năm đó khi chưa lấy chồng thỉnh thoảng ra ngoài với các huynh đệ, nàng nữ tử khuê các lẫn trong đó rất bất tiện, cho nên thường mặc nam trang, có mấy lần đụng mặt Lương Bình đế.

Lúc hai người thành thân, Lương Bình đế khen nàng nam trang tư thái oai hùng hiên ngang, lần đầu gặp mặt đã để ý đến, nói nàng mặc nam trang thêm vài phần đại khí hơn hẳn các nữ tử khuê các khác, lúc đó hắn nghĩ, Hoàng hậu của hắn nên là nữ tử như vậy.

Đáng tiếc, sau khi thành thân nàng không thể tùy ý làm bậy, trở thành Hoàng hậu, nhất cử nhất động đều có người khác nhìn chằm chằm, mỗi ngày gặp ai, mặc quần áo gì phải do Lễ quan tuyển chọn, ngay cả đai lưng cũng không thể thắt sai.

Chỉ có trở về tẩm cung mới khoan khoái thoải mái.

Diệp Vân Diệp Như vòng quanh Diệp Khuynh nửa ngày, Diệp Vân lại mất hứng, Diệp Khuynh sớm phát hiện đường muội này mặc dù có chút tiểu tâm tư mà không phải là người giấu được tâm tư, như vừa rồi, nàng từ xa thấy Diệp Vân mím môi, mới dùng phương thức hỏi đường đến chào.

Diệp Khuynh không trực tiếp mở miệng hỏi, tiểu nữ nhi tuổi này tâm tư muốn giấu thật sâu, không thích bị người khác nhìn thấu, nàng nhìn theo tầm mắt Diệp Vân, lập tức hiểu được.

Hóa ra vấn đề vẫn là ở quần áo ba người, Diệp Khuynh một thân áo bào thư sinh, nữ phẫn nam trang, tuấn tú thoát tục, cực kỳ dễ thấy; Diệp Như vốn cao gầy, trang phục cưỡi ngựa lưu loát, eo nhỏ chân dài cũng rất đặc sắc; so sánh với Diệp Như một thân váy dài màu vàng hạnh, tuy kiểu dáng tân kỳ mà chẳng xuất sắc là bao.

Diệp Khuynh đóng quạt, nhẹ gõ hai cái vào lòng bàn tay phải, có chủ ý, nàng vẫy tay gọi nàng dâu quản sự hầu hạ bên cạnh, phân phó vài câu, nàng dâu quản sự không dám chậm trễ, xoay người vội vàng đi.

Thời gian một chén trà trôi qua mới trở lại, hai tay nâng một khối vải, Diệp Vân cùng Diệp Như nhìn thấy, lập tức xông tới.

Khối vải kia màu sắc đẹp đẽ, tựa như một đường cầu vồng bị lôi từ trên trời xuống, nâng trong tay dường như tỏa ra ánh sáng bảy màu, đẹp đến cực điểm.

Hai người hoa mắt, Diệp Vân si mê duỗi tay lại không dám đụng vào, sợ hỏng khối vải, chỉ dám lấy đầu ngón tay nhẹ chạm, Diệp Như thì ngừng hô hấp, lần đầu tiên cảm thấy trang phục cưỡi ngựa không đẹp như trước, nếu dùng tấm vải trước mắt làm thành váy, hẳn sẽ diễm kinh bốn phía.

Ánh mắt Diệp Khuynh lại trở nên phức tạp, khối vải này lúc trước khiến Nguyên phi, Lệ phi cùng Thục phi đồng loạt ra tay tranh đoạt, tất cả dùng hết tâm cơ, cuối cùng Thục phi hoa lệ thắng được khối vải.

Diệp Khuynh làm Hoàng hậu, tất nhiên cũng được một khối, có điều xưa nay nàng chán ghét tham dự vào mấy trò tranh đua khoe sắc, vì hành động của mấy người Nguyên phi, nàng thấy khối vải này chẳng có gì thú vị, giống tất cả những thứ nàng không thích, trực tiếp tặng đến Diệp phủ.

Năm đó thưởng khối vải này cho Diệp lão Thái quân, Diệp lão Thái quân lúc đó đang mang thai Diệp Thịnh Hoài, mở lời nói đùa, nếu sinh nữ nhi, chất liệu xinh đẹp vậy nhất định phải áp đáy hòm làm của hồi môn.

Không ngờ Diệp lão Thái quân sinh hai đứa đều là con trai, nữ nhi duy nhất lại vào cung, cuối cùng giữ lại khối vải này, hiện tại lấy ra coi như thành toàn Diệp Vân.

Không có nữ nhân không thích vải đẹp, Diệp Vân si mê nhìn nửa ngày, ngẩng đầu nói: “Đại tỷ khối vải này tỷ định lấy làm váy mới sao?”

Dừng lại trong chốc lát, nàng cắn răng, cuối cùng vẫn không kìm nén được khát vọng, nói năng lộn xộn: “Nếu còn thừa lại, có thể cho muội được không? Muội làm cái áo lót —“

Giọng nói dần nhỏ hơn: “Hoặc là cái yếm cũng được, thật sự không còn thì cho muội chút vải thừa gắn lại thành đai lưng —“

Diệp Như bên cạnh đã kêu lên: “Muội chỉ cần cái khăn tay là đủ rồi!”

Vải dệt như vậy, cho dù làm khăn tay, cầm ra đã đủ chói mắt rồi.

Diệp Khuynh nở nụ cười, cố ý không trả lời hai đường muội, ngược lại nhắc tới lai lịch của nó: “Chất liệu này từ Tây Vực tiến cống đến, nghe nói lúc kéo vải bỏ thêm tơ vàng chỉ bạc, cho nên nhìn qua mới có cảm giác lấp lánh bảy sắc.”

Diệp Vân Diệp Như hai mắt mở to, Diệp Vân ngừng thở, đầu ngón tay chạm vào vải dệt, khen ngợi: “Nhìn thật sự bất phàm, hóa ra đúng là vải phiên bang tiến cống.”

Nếu là chất liệu từ Giang Nam tiến cống, Diệp phủ nhờ quan hệ với Diệp Quý phi, hằng năm tổng cộng cũng được mấy khối, nữ quyến trong nhà chia ra, mỗi người có thể làm được hai bộ, không tính quý hiếm, mà chất liệu phiên bang tiến công, các nương nương trong cung còn không đủ chia, các nàng thì chưa từng thấy qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play