Lương Bình đế chạy trối chết, vì mất mặt cho nên không đến chỗ Nguyên phi, Nguyên phi chờ vài ngày mà không chút tin tức, cuối cùng không kiềm chế nổi tự thân xuất mã.

Nàng vừa mới sinh con lại mặc nguyên bộ triều phục Nhất phẩm phi vị, ngồi trên loan giá, dẫn đại đội nhân mã chậm rãi đến chỗ Diệp Khuynh.

Gặp mặt câu đầu tiên chính là không khách khí chất vấn: “Tuyết Đoàn của ta đâu?”

Diệp Khuynh nở nụ cười, đánh giá Nguyên phi từ đầu đến chân, Nguyên phi hưng sư động chúng xuất phát từ Trường Xuân cung đến Khôn Trữ cung của Diệp Khuynh, dọc đường đi vô số động tĩnh, Diệp Khuynh đã sớm nhận được tin tức.

Diệp Khuynh không làm gì cả, chỉ thay triều phục Hoàng hậu.

Nàng vung tay áo màu vàng sáng, nhàn nhạt cất lời: “Nghe nói muội muội không khỏe, hôm nay ta thấy khí sắc tốt lắm, sao thế, cố ý vội tới vấn an ta?”

Nguyên phi trừng Diệp Khuynh, Diệp Khuynh chậm rãi sửa sang lại triều phục từ tay đến vạt, trên triều phục Hoàng hậu màu vàng sáng, con phượng hoàng tung cánh muốn bay vô cùng bắt mắt, một lúc lâu sau, Nguyên phi không tình nguyện quỳ xuống, “Hoàng hậu nương nương kim an, thần thiếp có lễ.”

Diệp Khuynh được tiện nghi không khoe khoang, đưa tay giả đỡ, cười híp mắt: “Được rồi được rồi, tỷ muội chúng ta ai lại để ý mấy cái nghi thức xã giao này làm gì!”

Nguyên phi tức run môi, “Nhanh trả lại Tuyết Đoàn cho ta, ta lập tức rời đi!”

Diệp Khuynh không hiểu ra sao, “Tuyết Đoàn? Tuyết Đoàn gì cơ?”

Nguyên phi xem Diệp Khuynh giả bộ hồ đồ, hận không thể xông lên bóp chết nàng, “Chính là phu nhân khuyển phiên bang tiến cống!”

Diệp Khuynh bừng tỉnh, “Ngươi nói A Ngốc sao!”

Nàng còn chưa dứt lời A Ngốc nằm sau điện cho rằng đang gọi mình, mừng rỡ cong đuôi chạy ra, không ngừng xoay quanh chân Diệp Khuynh, được vài vòng lại dựng lên chỉ dùng hai chân đứng, chi trước ấn vào vạt áo Diệp Khuynh, sủa gâu gâu đuôi phe phẩy, đặc biệt đáng yêu.

Nguyên phi mở gan mở ruột, vừa mừng vừa sợ liên tục gọi: “Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn!”

A Ngốc không thèm để ý đến nàng ta, không quay đầu lại, tiếp tục cọ chân Diệp Khuynh bán manh, thấy tư thế này không hữu hiệu, A Ngốc thông minh nằm lăn ra đất, sau đó bụng hướng lên trên giả chết, đôi mắt ướt đen láy đáng thương hề hề ngó Diệp Khuynh.

Diệp Khuynh cười ra tiếng, tùy tay lấy miếng thịt khô trong hòm ném ra xa, “A Ngốc, đi!”

A Ngốc hứng phấn bật dậy, phóng theo, Nguyên phi thở hổn hển kêu gào sau lưng: “Tuyết Đoàn, trở về! Tuyết Đoàn, nhanh trở về!”

Một lát sau, A Ngốc ngậm miếng thịt khô phóng vèo về, hưng phấn nhào lên người Diệp Khuynh, rung đuôi hớn hở cầu khen ngợi.

Diệp Khuynh duỗi tay, vuốt lông trắng trên lưng A Ngốc, cười tủm tỉm nhìn Nguyên phi, “Muội muội thấy rồi đó, hiện tại A Ngốc chỉ nghe lời ta.”

Nguyên phi tức giận sắc mặt xanh mét, phất tay áo, không quản đại đội nhân mã nàng ta mang tới, ngay cả liễn xe cũng quên dùng, trực tiếp đi thẳng về Trường Xuân cung, nghe nói về đến nơi đập nát toàn bộ đồ trang trí trong Trường Xuân cung.

Quay đầu Diệp Khuynh nhận được tờ danh sách đòi hỏi các loại bài trí nữ quan trong cung nàng ta đưa tới, Diệp Khuynh trực tiếp gọi người gửi đến bàn Lương Bình đế, lý do của nàng rất đầy đủ, lần này Nguyên phi đập nát toàn bộ bài trí trong cung mình, sau đó lấy từ trong khố ra, lần sau các phi tử khác học theo, nội khố rất nhanh sẽ trống không, việc này tuyệt đối không thể có tiền lệ!

Cuối cùng, Lương Bình đế đau lòng lấy mấy thứ từ trong tư khố bản thân ra.

Vừa nhớ đến vẻ mặt Nguyên phi xanh mét bỏ đi ngày đó, Diệp Khuynh lại hưởng thụ trong lòng.

Nhớ lại chuyện cũ, Diệp Khuynh có chút hoài niệm A Ngốc, lại xem Lâm Đống ngốc ngốc trước mắt, hai mắt chuyển động, xấu xa kêu một tiếng: “A Ngốc!”

Lâm Đống: “Hở?”

Diệp Khuynh: “…”

Trời ạ không được, cười đau bụng.

“Ợ ~” Lâm Đống lại ợ cái nữa, hắn đột nhiên cởi bội kiếm bên hông, hai tay giơ lên, nâng đến trước mặt Diệp Khuynh, mắt cười thành một đường, hoan hô: “Tỷ đã trở về, sau này vị trí lão đại để tỷ đến nhận đi! Đây là bảo kiếm tổ truyền Lâm gia, tỷ cầm!”

Nói xong, nhét kiếm vào tay Diệp Khuynh, Lâm Đống lại cởi roi mềm bên hông, lại nâng đến trước mặt Diệp Khuynh: “Roi này tuy không phải bảo bối tổ truyền, mà cũng là tổ phụ tự tay chế tác lúc ta còn nhỏ, nên là của tỷ! Cầm chắc!”

Diệp Khuynh ôm bảo kiếm, luống cuống nhận thêm roi mềm, tiếp theo Lâm Đống nhấc chân phải, từ giày rút ra dao găm tỏa ánh sáng lạnh, Diệp Khuynh mắt nhìn thẳng, rốt cuộc người này giấu bao nhiêu binh khí trong người!

Lâm Đống vuốt dao găm, hơi lưu luyến, “Đây là chiến lợi phẩm của ta, từ tay một tù trưởng phương Nam, tài liệu hiếm có, sắc bén vô cùng, tỷ nhận đi, về sau truyền cho con cháu Lâm gia!”

Lâm Đống nói xong, không hề dừng lại, lần này trong tay áo, đinh đinh hai tiếng, hai thanh phi tiêu rớt xuống, hắn cầm bằng ngón tay, vô cùng yêu quý sờ sờ rồi mới lưu luyến đưa cho Diệp Khuynh: “Thứ này làm không dễ, ta chỉ có mỗi hai thanh, tỷ cầm chơi đi!”

Diệp Khuynh cẩn thận tiếp nhận, thuở nhỏ nàng lớn lên trong thế gia quân lữ, các nam nhân trong nhà đam mê binh khí, cất chứa đủ loại, hai thanh phi tiêu vừa nhìn đã biết thứ tốt, mỏng như cánh ve, lưỡi dam phủ một vòng màu lam, vừa mỏng vừa sắc, cũng đủ cứng.

Tung ra ngoài, nếu nhắm ngay yết hầu đủ để một đao trí mạng.

Diệp Khuynh ôm một đống cực phẩm binh khí, nghĩ thầm, so với Lâm Đống, mấy bao phấn biểu ca vẩy ra đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Trên thuyền, số đồ chơi này, tùy tiện lấy ra một thứ cũng đủ để biểu ca xui xẻo.

Bên kia Lâm Đống cởi hết binh khí xuống, toàn thân thoải mái, cười càng tươi hơn, mang theo chút đắc ý: “Số đồ tốt đó cho tỷ hết, về sau có việc gì Đích tôn trưởng tử cần làm cũng giao phó hết cho tỷ!”

Diệp Khuynh ngẩn người, được lắm, hóa ra tên khốn có âm mưu này, dở khóc dở cười, nàng xem Lâm Đống hai mắt sáng ngời, hỏi dò: “Ví như?”

Lâm Đống trừng trừng, căm giận nói: “Ví như cưới người đàn bà chanh chua Diệp gia kia làm vợ!”

Diệp Khuynh hận nghiến răng nghiến lợi, đúng là rượu vào nói thật, nàng hận không thể cầm hết đống lợi khí giết người trong tay toàn bộ sử dụng một lượt vào Lâm Đống, náo loạn nửa ngày, tặng hết đống đồ này chỉ để thoát khỏi mình!

Diệp Khuynh nén giận, hiện tại lý trí tên khốn hoàn toàn biến mất, đúng là thời cơ tốt moi tin, nàng muốn hỏi rõ, vì sao tên khốn này chán ghét Diệp Khuynh lúc trước thế.

Diệp Khuynh khụ hai tiếng, mở miệng hỏi: “Vì sao ngươi không muốn lấy nàng?”

Dừng lại, Diệp Khuynh không chút tiếc rẻ khen mình: “Ta thấy nàng xinh đẹp như hoa, tính cách lại dịu dàng, hơn nữa thiên kim đại gia, thừa sức xứng ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play